Dịch: Hồng Lâm Hi
“Phu nhân Sharon?” Rõ ràng là Dunn biết góa phụ của lão Nam tước Hoy, đóa hoa giao tiếp nổi tiếng nhất thành phố Tingen.
Phu nhân nghị sĩ Maynard nghiêng đầu nhìn người phụ nữ nhỏ gầy đi cùng mình tới công ty bảo an Gai Đen một cái, nhưng không nói gì.
Người phụ nữ nhỏ gầy mặc váy đen, mang mũ đen châm chước nói:
“Đúng vậy, phu nhân Sharon, phu nhân lão Nam tước đã qua đời của gia tộc Hoy, cô ta, cô ta…”
Lắp bắp mấy tiếng, cô bỗng phẫn nộ bật thốt lên:
“Ả là con điếm!”
Nghe câu nói tục này, Klein bỗng nhớ lại đoạn “phim đen” mình từng nhìn thấy, và biểu cảm cực kỳ tỉnh táo của phu nhân Sharon thoạt nhìn nhát gan. Điều này khiến hắn tin mấy phần vào những lời đồn nghe được, trong lòng lặng lẽ thông cảm cho lão Nam tước đã qua đời.
Không phải nói phu nhân Sharon không thể tái giá, nhưng làm loạn thế này… Chậc, trước mộ lão Nam tước chắc đã mọc cỏ xanh mơn mởn rồi….(*)
(*) Ở Trung Quốc, nói đội mũ xanh tức là bị cắm sừng, từ đó màu xanh cũng mang nghĩa bị phản bội.
Dunn không tỏ vẻ gì, ngồi vào ghế sô pha đối diện, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng điều này không hề liên quan chút nào tới việc cô ta có phạm tội không.
Cả hai vị và tôi đều hiểu rõ, phu nhân Sharon rất có sức ảnh hưởng ở thành phố Tingen, tùy tiện theo dõi, giám sát cô ta, không những không thể giải quyết được vấn đề mà còn rất dễ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
“Ả chính là tội phạm!” Người phụ nữ nhỏ gầy nói, “Ả gây ra cái chết của anh trai tôi, nhưng những tình nhân của ả đã gây áp lực rất lớn cho sở cảnh sát, để họ không thể không đưa ra kết luận vội vàng rằng anh trai tôi đột tử vì uống quá nhiều rượu lại liên tục buông thả dục vọng. Bọn họ, bọn họ đều là tội phạm!”
Những tình nhân… Klein thương hại cho lão Nam tước một giây, cũng biết rõ thân phận của cô gái gầy yếu, cô ta là em gái của Nghị sĩ Maynard.
Cũng phải, loại chuyện bê bối này, chắc chắn sẽ không dẫn theo hầu gái, người trong nhà vẫn yên tâm hơn… Hắn chợt gật đầu đồng tình.
Phu nhân Maynard vỗ vỗ mu bàn tay của người phụ nữ gầy yếu, giọng nói trầm thấp và lạnh như băng bổ sung:
“Ả chính là tội phạm!
Nếu các vị gặp tổn thất vì chuyện này, tôi sẽ giúp các vị giải quyết, cũng đền bù tổn thất cho các vị.”
Giọng điệu này… Không hổ là con gái thủ lĩnh Tân Đảng… Nếu không phải sở cảnh sát rất tin tưởng vào kết quả thông linh của ta, sợ rằng đã khuất phục trước sức ép của bà ta… Klein thầm than thở một câu.
Dunn im lặng mười mấy giây rồi nói:
“Được… Tôi còn một vấn đề nữa, hai vị vô cùng chắc chắn rằng chúng tôi có thể tra được điều gì đó sao?”
Người phụ nữ nhỏ gầy gật đầu nói:
“Là nhà buôn thuốc lá Vek”lor giới thiệu chúng tôi tới đây, ông ta tán dương các anh là những người tài giỏi đứng đầu trong giới này, có thể hoàn thành những nhiệm vụ mà người khác không thể làm được.”
Nhà buôn thuốc lá Vek”lor à…. Đây là ai vậy? Klein vô thức nhìn về phía đội trưởng, kết quả phát hiện trong mắt Dunn Smith cũng đầy nghi hoặc.
Ta sai rồi, sao ta lại hy vọng xa vời là đội trưởng sẽ nhớ rõ những chuyện thế này chứ… Dù sao đến ta cũng chẳng nhớ nổi… Hắn thầm thở dài.
Thấy hai vị “Lính đánh thuê” tài giỏi ngơ ngác không hiểu, người phụ nữ nhỏ gầy lại bồi thêm một câu:
“Các vị đã cứu đứa con trai bị bắt cóc của ông ấy.”
Thì ra là ông ta… Chính là vụ bắt cóc để ta phát hiện manh mối của bút ký gia tộc Antigenous… Klein hơi giật mình nhớ lại.
Dunn cũng khẽ gật đầu:
“Tôi hiểu rồi.”
Thấy thế, người phụ nữ nhỏ gầy ra điều kiện:
“Các vị theo dõi và ám sát ả,… ả gái điếm kia hai tuần, dù không tìm ra được chứng cứ phạm tội của cô ta, cũng vẫn phải ghi lại những ai đến làm khách trong nhà và cô ta đến nhà ai làm khách, chúng tôi sẽ thanh toán 50 bảng.
Nếu các vị có thể tìm được chứng cứ phạm tội của cô ta, hoặc là báo lại manh mối, chúng tôi lại thanh toán thêm 200 bảng.”
Đây chính là một vụ ủy thác kếch xù… Klein bỗng nghĩ đến mình chỉ dùng có 7 bảng để thuê thám tử Henri thu thập tư liệu về nhiều ngôi nhà có ống khói đỏ như thế, bỗng chốc thấy xấu hổ vô cùng.
Dunn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng.
Các cô cần tạm ứng trước một khoản 20 bảng.”
Đội trưởng à, gần đây chúng ta rất thiếu người đấy, đang vướng vụ án lớn Lanlus kia kìa… Klein không nghĩ Dunn Smith lại đồng ý nhận vụ này, mặc dù chính hắn cũng có chút động lòng.
Phu nhân Maynard nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.
Tôi tin tưởng các vị, cũng mong các vị đừng khiến tôi thất vọng.”
Dunn cười cười không nói gì, quay đầu nói với Roxanne:
“Cô đi soạn một bản hợp đồng đi nhé.”
Đến khi ký xong hợp đồng, nhận tiền đặt cọc, đưa mắt nhìn phu nhân Maynard và quý cô nhỏ gầy rời khỏi công ty bảo an Gai Đen, Dunn quay mặt nhìn Klein, nói:
“Nhiệm vụ này giao cho cậu.”
“Hả?” Klein ngơ ngác.
Dunn cười nói:
“Không phải cậu muốn học kỹ năng theo dõi và giám sát sao? Đây là một cơ hội thực hành rất tốt đấy, vừa lúc cậu kết thúc phần việc của mình trong vụ án Lanlus.”
“Vậy được…” Klein không từ chối.
Vừa nhận lời, hắn nhanh chóng suy nghĩ:
Dựa theo quy định, tiền thù lao một nửa giao cho phu nhân Olean, nộp vào quỹ của tiểu đội, phần còn lại chia đều cho các đội viên tham gia nhiệm vụ, mà ủy thác lần này, hình như chỉ có mình ta tiếp nhận…
Cho dù có điều tra thành công hay không, vẫn bảo đảm nhận được 25 bảng, nếu so với tiền lương của ta thì… Còn nếu quả thật tìm được chút manh mối, sẽ hốt trọn 125 bảng!
Đội trưởng quá sáng suốt!
Dunn liếc hắn một cái, nói:
“Buổi sáng, cậu đi tìm Leonard và Frye để học tập kỹ năng theo dõi và giám sát, lớp học cận chiến buổi chiều tạm nghỉ, ừm, tạm nghỉ trong một tuần đi… Tôi nghĩ hẳn là cậu đã nắm khá vững rồi, tôi sẽ phái người thông báo cho Gavin.”
Tìm Leonard và Frye để học tập kỹ năng theo dõi và giám sát à? Sao cứ cảm thấy không đáng tin thế nhỉ… Klein sửng sốt một chút, trong ấn tượng của hắn, Leonard chỉ có một biện pháp duy nhất là gảy đàn Finebot, duyên dáng ngâm thơ, dụ dỗ phu nhân Sharon lên giường, theo dõi và giám sát không chút khoảng cách. Còn Frye có khí chất vô cùng lạnh lẽo và âm trầm đặc biệt, khiến anh ta dù ở đâu cũng sẽ bị người khác chú ý, người như thế làm sao theo dõi và giám sát gì được?
Vừa trăn trở suy nghĩ, Klein vừa đáp:
“Đã rõ.”
Dunn nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía vách ngăn, bỗng, anh dừng bước, xoay người lại, ngập ngừng nói:
“Cậu có nhớ nhà buôn thuốc lá kia không? Còn vụ án bắt cóc là thế nào?”
…Đội trưởng, hóa ra vừa rồi anh không nhớ, không rõ gì hết trơn… Vì sao anh có thể giả đò bình tĩnh, tự tin đến thế! Klein lấy tay che mặt.
…
Theo lời dạy của Leonard, Klein không vội đi theo dõi phu nhân Sharon, dù hắn biết rõ cô ta ở phố Olsna khu Đông.
“Trước khi điều tra rõ quy luật hành động của mục tiêu, nếu tùy tiện theo dõi sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, mà một người đơn độc giám sát lại khó bao quát được hết tất cả mọi chuyện, trừ khi cậu không ăn, không uống, không ngủ và không trở về nhà.” Đây là nguyên văn lời của Leonard. Thế nên Klein dựa theo hướng dẫn của anh ta, đi tới quán bar Chó Săn, tìm một thủ lĩnh băng đảng nào đó, bỏ ra 5 bảng nhờ gã phái tay chân thay phiên giám sát phu nhân Sharon, ghi lại những hành động thường ngày của cô ta.
Cũng may, đây là khoản có thể báo thanh toán… Sao cảm giác cứ như chuyển nhượng gói thầu phụ vậy…Chiều thứ sáu, Klein nhận được báo cáo điều tra của thủ lĩnh băng đảng.
Gọi cái này là báo cáo điều tra, rõ là đang sỉ nhục những thám tử tư chuyên nghiệp mà. Đám tay chân băng đảng kia một chữ bẻ đôi không biết, toàn bộ thay bằng các bức vẽ và ký hiệu. Sau đó nhờ đại ca nửa mù chữ, chỉ học một năm ở trường học Chủ Nhật, sửa sang lại và giải thích, khiến Klein đầu đau như búa bổ, hơn nửa ngày mới đọc xong.
“Căn cứ vào giám sát, gần đây phu nhân Sharon rất ít ra ngoài, cũng rất ít khách tới thăm hỏi… Hẳn là bị vụ án cái chết của nghị sĩ Maynard ảnh hưởng… Những thành viên băng đảng kia cũng có năng lực nhỉ, vậy mà bám vào được hầu gái của phu nhân Sharon… Chà, đêm nay cô ta muốn tới bữa tiệc của đảng Bảo Thủ, có lẽ sẽ về nhà rất trễ, có khi còn không quay về… Đây chính là một cơ hội thực hành của ta.” Klein nhanh chóng quyết định, dự định đêm nay sẽ lẻn vào nhà phu nhân Sharon, lặng lẽ điều tra một lần.
Phần nhiệm vụ điều tra án Lanlus của hắn đã kết thúc, lớp học cận chiến tạm nghỉ, và sự kiện Trung tướng Gió Lốc Zilingus kết thúc, gần đây Klein chỉ còn bận hai chuyện, một là điều tra ngôi nhà có ống khói đỏ, hai là theo dõi và giám sát phu nhân Sharon, cho nên tương đối nhàn rỗi.
Hai ngày trước, hắn đã nhận được hồi âm của thầy Azcot, trên thư chỉ có một câu:
“Thầy đã lấy được Đói Khát Ngọ Nguậy, thầy nhớ lại một số chuyện.”
Cuối cùng thì, Klein đã xác định được chính thầy Azcot là người xử lí Zilingus, cuối cùng đã chắc chắn vị giáo sư mất trí nhớ có sinh mệnh dài đằng đẵng là một kẻ mạnh danh sách cao. Nhưng hắn không dám hỏi thầy ấy nhờ vào Đói Khát Ngọ Nguậy nhớ lại những gì, bởi nếu Azcot sẵn lòng chia sẻ, thầy ấy đã nói ngay trong thư rồi.
Trong bức thư trả lời, ngoài ân cần hỏi han, Klein cũng chỉ nhắc nhở thầy Azcot, Đói Khát Ngọ Nguậy khao khát máu thịt và linh hồn của người sống, nhất định phải tìm biện pháp phong ấn thích hợp.
Còn lại, tiểu thư Chính Nghĩa và Người Treo Ngược vẫn chưa cầu khẩn hắn, nhưng Klein không còn lo lắng nữa, cũng đã rõ hai người này đang e ngại có thể bị giám sát, nên không thể tùy tiện đọc danh xưng của hắn.
…
Ban đêm, phố Olsna, đèn đường khí gas chiếu sáng con đường bằng phẳng, mặt trăng đỏ rực treo trên cao.
Klein nhờ vào khả năng cân bằng và sự nhanh nhẹn của Tên Hề, lặng lẽ vụng trộm nhảy qua tường rào của nhà phu nhân Sharon.
Băng qua vườn hoa, đi tới mặt bên ngôi nhà, hắn leo lên đường ống nước máy, trèo lên tới ban công lầu hai.
Với Klein hồi bé chưa một lần leo cây thành công mà nói, đây chính là một trang sử mới trong cuộc đời hắn.
Móc một lá bái Tarot trong túi áo khoác đen ra, Klein lách nó vào khe cửa ban công, nhẹ nhàng gẩy, mở được then cài cửa.
“Đám người hầu rất bất cẩn nhé… Vậy mà không hề khóa thêm, bằng không, ta chỉ còn nước thử trèo cửa sổ…” Klein thầm nhủ một câu, chui vào phòng.
Dựa vào tin tức tình báo do đại ca băng đảng cung cấp, hắn dễ dàng tìm được phòng ngủ của phu nhân Sharon, vặn nắm cửa, nhẹ nhàng linh hoạt lẻn vào.
Cẩn thận từng li từng tí khép cửa phòng lại, hắn bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm đặc trưng của phái nữ khiến người ta dâng trào cảm hứng.
Klein bỗng có chút hoảng hốt, thậm chí cảm thấy thân thể xuất hiện chút phản ứng.
Hắn vội dùng minh tưởng để bình tĩnh lại, thầm chửi một câu:
“Lấy mị dược để xông hương đấy à?”