Dịch giả: nh0ckd255
“Chuyện gì vậy?” Benson thuận miệng hỏi một câu.
Melissa thì nhìn chằm chằm anh trai mình, bởi cô cảm thấy đêm nay Klein cứ kỳ quái sao đó, chỉ là đỡ hơn Elizabeth và Selina một chút.
Klein đã nghĩ lý do từ trước, bèn cười ha ha đáp:
“Có phần miêu tả của giấy tờ bị sai, mà em đã dặn đồng nghiệp là sáng mai đến công ty cái là nộp luôn, cho nên, hoặc phải nói là tiện đường em qua đó sửa luôn, hoặc không sáng mai phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng. Không hề nghi ngờ là em chọn qua đó sửa.”
“Anh cảm thấy chú chẳng tập trung đánh bài gì cả, hóa ra là đang nghĩ tới chuyện công việc.” Benson giật mình hiểu ra, bèn cười nói: “Không, anh xin lỗi, phải là đánh bài giúp cho việc suy nghĩ.”
“Vâng, bọn em sẽ chờ anh.” Melissa thu hồi ánh mắt đánh giá của mình, giơ tay sửa phần mép áo dùi dê.
Vì đã quá thời gian hoạt động của xe ngựa theo và không theo tuyến cố định, sau khi chào tạm biệt, ba anh em đành phải thuê xe ngựa gần đó, 2 saule cho 45 phút.
“Anh nghe bảo mỗi một lái xe của xe ngựa cho thuê đều tăng giá lung tung.” Benson lấy một phần trong số tiền vừa thắng được ban nãy thanh toán xong, bèn nhỏ giọng oán trách một câu.
Klein cười nói: “Em cho là chấp nhận được, giờ cũng sắp 11 giờ đêm rồi.”
“Anh chỉ đùa chú thôi, giờ ý tưởng của anh là thực ra chúng ta có thể thuê xe chung với các khách khác, 45 phút có thể tới được rất nhiều chỗ.” Benson nhìn những người đang lục tục thuê xe ngựa bên ngoài, nói.
Em hiểu, gộp xe lại chứ gì… Klein vuốt ve hoa văn mạ bạc ở đầu gậy, nói:
“Chúng ta thì không thành vấn đề, nhưng khách khác thì có. Benson, anh không phát hiện sao? Bọn họ đều là những người rất chú trọng tới hình tượng bản thân, rất để ý tới cái gọi là “thể diện”, em nghĩ đây chắc là điểm chung của tầng lớp trung lưu.”
“Ừ.” Benson gật đầu nghiêm túc: “Nhà Wood xa xỉ hơn anh nghĩ, nhưng mà tiền lương mỗi tuần của ông Wood mới có 4 bảng… Hầy, có lẽ thể diện chính là thứ khác biệt lớn nhất giữa một số tầng lớp trung lưu và khỉ đầu chó lông quăn.”
Khỉ đầu chó lông quăn chọc ghẹo gì anh à… Klein suýt thì không nhịn được cười.
Melissa không tham gia tán gẫu với bọn họ, mà ngồi yên trên ghế, thi thoảng liếc Klein một cái, khiến hắn cảm thấy sởn tóc gáy.
Chiếc xe ngựa hai bánh tiện lợi lao nhanh trên con đường yên tĩnh, tối tăm, chỉ 12 phút là đã tới phố Zoutelande.
“Hai người chờ ở đây nhé, 5 phút, không quá 5 phút em sẽ quay lại.” Klein nhấn mạnh một lần, rồi đội mũ phớt, cầm gậy batoong đi xuống xe ngựa.
Vì tính thời gian mà không phải quãng đường nên lái xe không ý kiến gì khi phải chờ.
Klein lên cầu thang tới bên ngoài công ty Bảo an Gai Đen, gõ cốc cốc lên cửa. Chưa tới mười giây sau, cửa mở ra sau, Leonard Mitchell mặc áo gile với áo sơ mi xuất hiện trước mặt hắn.
“Đêm nay anh không phải trực mà.” Leonard nhấn mạnh, trông khá ngạc nhiên.
Mỗi tuần Klein chỉ phải gác cửa Chianese một ngày, thời gian còn lại vẫn có thể nghỉ ngơi bình thường như trước. Còn buổi tối có chuyện gì thì do những “Kẻ Không Ngủ” thích đêm tối ôm đồm. NHưng mỗi ngày chỉ ngủ từ hai đến ba giờ sẽ khiến trí nhớ suy giảm và bị rụng tóc… Mỗi khi nghĩ tới điều này, Klein sẽ không nhịn được mà thầm oán kiểu trêu ghẹo đội trưởng Dunn Smith.
“Tôi có chuyện cần báo cáo.” Hắn đáp rất đơn giản.
Truyện đề cử: Chứng Bệnh
“Có nhiệm vụ?” Leonard nhường vị trí, thuận miệng hỏi một câu.
Klein vừa vào sảnh tiếp khách đã thấy Dunn khoác áo gió màu đen đi ra, đôi mắt xám vẫn sâu thẳm như trước.
“Đội trưởng, tôi gặp phải một sự kiện siêu phàm.”
“Tình hình cụ thể.” Dunn hỏi thẳng.
Klein kể chuyện và cách mình xử lý từ đầu chí cuối: “… Cho nên tôi cho rằng cần phải triển khai điều tra Hanas Fansent.”
Lúc ấy hắn cho rằng nếu vật tà ác mà “Bói toán ma kính” mời tới còn chưa tạo ra thảm án, còn chưa làm cho mình nhận được lời nhắc nhở nguy hiểm tột độ, như vậy đối phương có lẽ cần thời gian, không thể thức tỉnh hoặc khống chế Selina trước. Cho nên chỉ cần không bộc lộ rõ mục đích của bản thân, vật tà ác sẽ ưu tiên lựa chọn đứng nhìn. Trong tình huống như vậy, việc Elizabeth lừa Selina tới cửa phòng ngủ không phải chuyện quá khó gì.
“Cậu xử lý rất tốt, bắt được thời cơ khi ác linh chưa hoàn toàn giáng xuống, chưa hoàn toàn quấn lấy người.” Dunn khẽ gật đầu: “Việc điều tra tiếp theo hãy giao cho bọn tôi, giờ cậu về nghỉ được rồi.”
Klein thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng đội trưởng sẽ lấy chuyện này làm nhiệm vụ nhập đội cho tôi, để tôi một mình hoàn thành chứ.”
Từ chú ngữ mà Elizabeth cung cấp thì Hanas Fansent mang theo nguy hiểm nhất định…
“Đó là vì nhiệm vụ nhập đội của cậu đã được làm xong rồi.” Leonard đứng cạnh cửa, tản mạn và tùy ý cười nói.
“Gì cơ?” Klein giật mình.
Dunn khẽ nhếch khóe miệng, dịu giọng giải thích: “Lúc hơn bảy giờ tối, chúng tôi nhận được một vụ án mà cục cảnh sát chuyển tới, xác nhận sơ bộ là không có nguy hiểm gì, cũng không vội, nên định ngày mai cho cậu đi hoàn thành một mình. Được rồi, không phải hỏi đó là vụ án gì, đêm nay cứ ngủ thật ngon, ngày nghỉ của cậu được chuyển đến thứ Ba hoặc thứ Tư.”
Đội trưởng à, anh nói thế khiến tôi càng không ngủ được… Hơn nữa chiều thứ Hai là thời điểm tụ hội Tarot… Chẳng lẽ gửi một thông báo hoãn với “Chính Nghĩa” và “Người Treo Ngược” à… Klein lắc đầu gượng cười, chào tạm biệt rồi đứng dậy.
Lúc ra cầu thang, hắn chợt có cảm giác, bèn ngẩng đầu nhìn tới phía chiếc xe ngựa mà nhà hắn thuê, thì thấy Melissa đang lẳng lặng quan sát hắn qua ô cửa sổ. Tầm mắt chạm nhau, Melissa lập tức quay đầu đi, ngồi ngay ngắn.
Klein giật giật khóe miệng, giả vờ như không xảy ra chuyện gì mà bước lên xe.
Dưới bầu trời đêm đầy sao và một mặt trăng đỏ rực, xe ngựa hai bánh nhẹ nhàng di chuyển, đi qua từng con đường một.
Về đến nhà, Klein để Benson đi tắm trước, hắn thì đi tới phòng ngủ của Melissa, giơ tay gõ cửa hai cái. Melissa đang định đi một phòng tắm khác ra mở cửa, nghi ngờ nhìn ông anh mình.
“Melissa, em có chuyện gì muốn hỏi anh à? Anh biết là em có.” Klein hỏi thẳng. Đừng có âm thầm quan sát như thế nữa…
Melissa mấp máy môi vài cái, khẽ cau mày hỏi: “Klein, rốt cuộc anh đã làm gì Elizabeth vậy? Em cứ cảm thấy bạn ấy sao sao ấy? Còn nữa, sau đó Selina cũng trở nên rất kỳ quái.”
Klein đã chuẩn bị từ trước, bèn hỏi ngược lại:
“Em có biết Elizabeth và Selina là kẻ yêu thích thần bí học không?”
“… Biết, nhưng em không thích. Em không cho rằng thế giới này vẫn còn chuyện mà không cách nào lý giải được.” Melissa ngẩn ra, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Mọi thứ không biết đều chỉ là vì chúng ta chưa nắm giữ đủ tri thức mà thôi.”
“Ừ, anh cũng cho là như vậy.” Klein chột dạ hùa theo một câu. Anh cũng từng cho là như vậy, mãi cho tới khi lao vào chỗ chết thành công…
Hắn khẽ ho hai tiếng, tiếp tục nói:
“Thần bí học bao gồm cả tiếng Hermes, đó là chữ viết chuyên dùng cho thờ cúng và cầu nguyện thời cổ đại. Elizabeth biết anh am hiểu về mặt này, à, dù sao cũng là lĩnh vực của nhà lịch sử học mà, nên đã hỏi anh ý nghĩ cụ thể của một vài từ có phát âm tương tự.”
Melissa khẽ gật đầu tỏ vẻ chấp nhận lời giải thích này của ông anh, bởi điều này phù hợp với những gì cô biết về hai người kia.
“Còn tại sao Elizabeth và Selina trở nên kỳ quái, anh thật sự không rõ nguyên nhân cụ thể.” Klein tranh thủ xóa sạch dấu vết bản thân: “Chẳng qua anh có một suy đoán.”
“Anh đoán được?” Melissa kinh ngạc thốt lên.
Klein giơ tay gãi khóe miệng, nói:
“Anh đoán được từ nội dung những từ mà Elizabeth hỏi, cô ấy nói miếng tiếng Hermes có liên quan tới xem bói, tới một số đối tượng thờ cúng tà ác. Ừm, lúc tiến hành xem bói ma kính, có phải Selina đọc tiếng Hermes không?”
Hắn chủ động nhắc tới chuyện này là để em gái mình cảnh giác những chuyện tương tự sau này, nếu có thể rời xa được Selina và Elizabeth thì càng tốt.
“Vâng…” Melissa chần chờ rồi đáp: “Em nghĩ em đã hiểu sự kỳ quái của Elizabeth và Selina rồi…”
Lúc này Klein cố ý hỏi ngược lại:
“Bởi vì xem bói ma kính của Selina nhắc tới tín ngưỡng tà ác và phi pháp, mà Elizabeth dựa vào ý nghĩa tiếng Hermes cụ thể khi hỏi anh xong đã tìm cơ hội chỉ trích Selina, sửa lại sai lầm của cô ấy?”
“Em cho là như vậy.” Melissa không hoài nghi kết luận này, bởi đây là do cô tự trinh thám ra.
Thấy sự dẫn dắt của mình có tác dụng, Klein thở phào nhẹ nhõm: “Sau này em phải khuyên bảo Selina nhiều vào, bảo con bé đi lên con đường tín ngưỡng đúng đắn chút.”
Lúc nói những lời này, hắn còn điểm lên ngực mình mấy cái kiểu làm tấm gương vậy.
“Vâng, em biết rồi.” Melissa đáp với ngữ khí kiên định.
“Còn nữa, đứng mang suy đoán của chúng ta và những gì anh nói cho Elizabeth và Selina, anh vốn hứa với Elizabeth là không nói cho em rồi.” Klein nhấn mạnh câu cuối.
“Vâng.” Melissa khẽ gật đầu.
…
Tám giờ sáng thứ Hai, công ty Bảo an Gai Đen.
Klein bỏ mũ xuống, chào hỏi qua với Roxanne và Bratt, hàn huyên đôi chút về thời tiết rồi đi thẳng tới văn phòng của đội trưởng Dunn Smith. Hắn đẩy cửa ra, giương mắt nhìn thì đột nhiên hoảng sợ, bởi sắc mặt Dunn khá tái nhợt, đôi mắt xám cũng đục ngầu, không còn vẻ sâu thẳm lúc thường.
“Xảy ra chuyện gì à đội trưởng? Hanas Fansent?” Klein vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi.
Dunn bóp bóp trán, nhấp một hớp cà phê rồi gượng cười đáp: “Hanas Fansent chết rồi.”
“Bị ai giết trước à?” Klein cầm gậy ngồi phía đối diện Dunn.
Dunn không trả lời mà thở dài nói:
“Tối hôm qua tôi với Leonard đi tìm Hanas Fansent, vì bình thường ông ta không thể hiện dấu hiệu khác thường nào, trong nhà cũng không có chỗ nào kỳ quái nên tôi quyết định vào cảnh mơ của ông ta tìm kiếm manh mối. Trong cảnh mơ ấy, trong cảnh mơ của ông ta…”
Dunn lặp lại hai lần, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi:
“Trong cảnh mơ của ông ta, tôi nhìn thấy một giá chữ thập, một giá chữ thập rất lớn, chống đỡ cả bầu trời. Trên giá chữ thập ấy, một người đàn ông trần truồng bị đóng đinh bằng những đinh sắt màu đen. Đôi tay hắn giang ra, hai chân ở trên, đầu rủ xuống như con lắc, trên thân thể đầy những vết máu. Vừa thấy hình ảnh ấy, tôi lập tức hôn mê bất tỉnh, rời khỏi cảnh trong mơ của Hanas Fansent. Khi tôi tỉnh lại, Leonard nói cho tôi biết Hanas đã chết trong giấc ngủ.”
“Giá chữ thập rất lớn, người đàn ông treo ngược, mình đầy vết máu… Nghe có vẻ giống Chúa Sáng Thế Chân Thực mà một số tổ chức bí ẩn thờ phụng, nhưng có điểm khác biệt rất lớn…” Klein nghi ngờ mà đoán.
Tổ chức bí ẩn thờ phụng Chúa Sáng Thế Chân Thực chủ yếu xuất hiện từ hai ba trăm năm nay, ví dụ như hội Cực Quang, đoàn Thập Tự Thiết Huyết, nhưng từ hơn một nghìn năm trước đến nay, hình ảnh tương tự chưa bao giờ biến mất.
Dunn lại bóp trán: “Chúng tôi sẽ điều tra sau, giờ cậu đi hoàn thành nhiệm vụ nhập đội của mình trước đi.”