Trong căn phòng khách nhuộm màu hoàng hôn ở số 2, phố Hoa Thủy Tiên.
Klein quay lưng về phía cửa sổ lồi, nói với Frye và Leonard:
“Tôi bói ra kết quả rồi. Ở trong cảnh mơ, tôi thấy một ngôi nhà hai tầng màu lam xám. Toàn bộ cửa sổ ở tầng một đóng kín, che bởi vải mành. Đất đai xung quanh nó vài mét đều có màu nâu đen, không mọc một cọng cỏ hay một cây hoa nào. Nó còn có một vườn hoa tối tăm, trông hệt như loại thường thấy ở truyện ma. Đặc điểm duy nhất để đánh dấu ngôi nhà này là nó nằm cách một con sông không xa, sông khá rộng. Có thể là sông Tasok hoặc sông Hoy, chỉ có thể điều tra bằng cách loại trừ, mong là còn kịp.”
Tasok là con sông lớn nhất vương quốc Ruen, bắt nguồn từ dãy núi Minrminsk ở hướng tây bắc, chảy xuống phía đông nam, đi qua quận Gian Hải, quận Akhova, chảy thẳng qua thủ đô Backlund, rót vào vùng biển gần cảng Pritz. Nó chảy qua có góc tây nam của khu phía tây, và bến cảng phía nam của khu phía nam của thành phố Tingen. Sông Hoy thì bắt nguồn từ núi York ở phương bắc, chảy qua khu đại học ở ngoại ô khu phía đông, đổ vào sông Tasok ở Tingen.
Đây là hai con sông lớn của Tingen, còn lại thì chỉ có thể gọi là suối với lòng suối không được lớn cho lắm.
Nghe Klein kể xong, Frye khẽ gật đầu, đồng ý với ý tưởng của hắn. Khi không có manh mối khác, điều tra loại trừ là phương pháp hữu hiệu nhất!
Đúng lúc này Leonard mỉm cười nói: “Có lẽ chúng ta có thể thu hẹp phạm vi lại.”
“Thu hẹp như nào?” Klein cầm chiếc đồng hồ bỏ túi có hoa văn nhỏ, nhíu mày hỏi lại.
Leonard cười ha ha, đáp:
“Với những kẻ phạm tội có kế hoạch và mục đích như này ấy, mục tiêu ban đầu chắc chắn sẽ nằm xa khu vực có dàn tế, bắt nguồn từ bản năng theo đuổi sự an toàn. Chờ khi “người sắp chết” ở khu vực khác không còn mấy, khó tìm hơn, hắn mới xem xét khu vực gần mình. Cho nên chúng ta hãy lật lại tài liệu, sàng lọc ra khu vực có số lượng sự kiện tử vong ở mức độ bình thường vào giai đoạn đầu, mà mấy ngày nay lại tăng lên rất nhanh.”
Klein nghe mà mắt tỏa sáng: “Một suy luận rất tuyệt!”
Cùng lúc đó, hắn thầm thở dài trong lòng rằng: “Quả nhiên mình chẳng có khiếu làm thám tử gì cả!”
Frye gật đầu, cầm lấy tài liệu trên bàn trà rồi lật ra xem lại.
Mấy phút sau, anh ta nói với giọng trầm hẳn: “Quả thực là có khu vực như vậy, hơn nữa chỉ có một.”
“Khu nào vậy?” Klein thốt lên.
Frye đưa tập tài liệu dày cộp cho Leonard ngồi bên, khẽ mím đôi môi mỏng: “Khu phía tây?”
Chính là khu phía tây? Klein nắm chặt tay lại, lập tức đề nghị: “Vậy chúng ta đi điều tra góc phía nam của khu phía tây, khu vực đó không lớn cho lắm.”
“Tôi đồng ý.” Leonard giơ tập tài liệu trong tay lên, phụ họa một cách rất thoải mái như thể người vừa đưa ra ý kiến thu hẹp phạm vi điều tra không phải là anh ta vậy.
…
Cỗ xe ngựa hai bánh nhẹ nhàng và chầm chậm chạy trên con đường có vẻ lầy lội và bẩn thỉu, cách đó không xa là một con sông khá rộng được nhuộm bởi ánh nắng chiều tà.
Klein và Frye chia nhau nhìn ra ngoài từ hai ô cửa sổ, xem xét từng ngôi nhà một. Bọn họ chú trọng vào những ngôi nhà màu lam xám, có vườn hoa tan hoang. Nếu có điều kiện và có thể nhìn tới thì chú ý xem có phải cửa sổ tầng một được che kín bởi rèm không.
Leonard nhàn nhã dựa vào tường xe ngựa, khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian mang theo vẻ phong tình của bản địa.
Những cảnh sắc tối tăm lướt ra sau, Klein bỗng liếc thấy một ngôi nhà hai tầng màu lam xám. Trước ngôi nhà ấy là một vườn hoa tan hoang gây cho người ta cảm giác âm trầm.
“Tìm thấy rồi!” Klein hạ nhỏ giọng.
Hắn còn chưa nói xong, Frye và Leonard đồng loạt chen tới cùng nhìn ra, nhanh như không có sự gián đoạn gì.
Khi khoảng cách giữa xe ngựa và ngôi nhà kia càng ngày càng gần, cảnh tượng tầng một với lớp vải rèm bị kéo che kín hiện ra trong mắt ba Kẻ Gác Đêm.
Khỏi cần xem bói để xác nhận, Klein hoàn toàn khẳng định đây chính là ngôi nhà mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ, là nơi lập dàn tế!
Cho dù hắn, Leonard hay Frye đều không bảo dừng xe ngay lập tức, mà để mặc cho phu xe tiếp tục cho xe đi tiếp, lướt qua mục tiêu, rời xa mục tiêu hệt như đi ngang qua.
Tới khi quay đầu lại không nhìn thấy ngôi nhà đó nữa, Leonard mới gọi phu xe bảo anh ta dừng xe lại.
“Klein, anh cho xe quay về phố Zoutelande, gọi đội trưởng tới hỗ trợ thay.” Leonard vỗ tay thành tiếng, mỉm cười nhìn đồng đội.
Cảm thấy tôi là gà mờ, không nên xen vào chuyện nguy hiểm như này à? Tên này cũng không tệ… Klein giật mình một cái, chợt hiểu ý của Leonard.
Frye cũng đồng ý: “Cậu vừa mới luyện tập giác đấu, lại theo nghề nghiệp mang tính phụ trợ nữa.”
“Tôi biết. Hơn nữa kẻ có thể tạo ra nhiều sự kiện tử vong như vậy để tiến hành nghi thức chắc chắn không dễ đối phó chút nào. Chỉ có đội trưởng mới khiến sự tình không còn đáng sợ nữa…” Klein hít vào một hơi, đồng ý một cách lý trí.
Sau đó hắn nhìn Leonard, rồi nhìn Frye, cố nặn ra nụ cười: “Các anh phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm đi, tôi tiếc mạng lắm. Trước khi đội trưởng tới, chúng tôi chỉ giám thị chứ không tới gần đâu.” Leonard khẽ cười một tiếng.
Frye không nói gì, chỉ xách rương da lên.
Klein im lặng vài giây, rồi hắn lấy một đồng xu ra, nói: “Để tôi xem bói cho các anh một lần.”
Hắn lẩm nhẩm “Chuyện ở nơi này sẽ có kết quả tốt”, khi đôi mắt sâu dần thì hắn tung đồng xu lên cao.
Keng!
Đồng xu lăn lộn bay lên rồi rơi xuống lòng bàn tay Klein.
Hắn mở mắt ra nhìn, thấy hình đầu vua ở bên trên, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Đây chỉ là tượng trưng mơ hồ, còn có cách giải mã khác, rằng điều quan trọng nhất đó là cẩn thận và cẩn thận hơn hết.” Hắn nói với Frye và Leonard kiểu thầy bói.
Leonard đã quay người đi, nghe hắn nói thế, vừa vẫy tay vừa nhảy xuống xe: “Lải nhải hệt như bà nội tám mươi tuổi của tôi vậy…”
Frye thì gật đầu một cách nghiêm túc, xách rương da xuống theo.
Dõi mắt nhìn hai đồng đội đi tới ngôi nhà mục tiêu, Klein sờ khẩu súng trong túi súng dưới nách, nói với phu xe: “Phố Zoutelande.”
Phu xe được thuê theo giờ không có ý kiến gì, tiếp tục cho ngựa chạy.
…
Số 36 phố Zoutelande.
Khi Klein bước vào công ty Bảo an Gai Đen, đám người Roxanne hay phu nhân Olean đã tan tầm, khiến nơi này lạnh lẽo và u ám hơn hẳn thường ngày.
Dunn yên vị trên ghế sô pha khu vực tiếp khách với chiếc áo khoác gió màu đen trên người. Anh ta không bật đèn khí gas, dường như đã hòa mình vào khu vực không ánh sáng kia.
“Tìm được manh mối rồi à?” Anh ta mở miệng nói với chất giọng dày và ấm, khiến Klein đang tìm kiếm xem đội trưởng ở đâu phải giật nảy mình.
Klein nhanh chóng quay người lại, nhìn vào đôi mắt xám của Dunn: “Vâng, chúng tôi…”
Hắn nhanh chóng thuật lại “suy đoán mạnh dạn” của Leonard, kể lại trọng điểm việc xem bói xác nhận và điều tra thực địa một lượt.
Còn sự tin tưởng của Leonard, cho tới điểm đặc biệt của sự trình bày của hắn tất nhiên thuộc về chuyện không quan trọng.
Thi thoảng Dunn lại hỏi chen một câu. Tới khi kể xong, anh ta đứng dậy, đi tới phía cửa.
“Suýt nữa thì quên, cậu ở lại đây phòng chuyện ngoài ý muốn.” Lúc sắp xuống dưới, anh ta bỗng quay đầu dặn một câu.
“Ok.” Klein gật đầu trịnh trọng.
Lúc này, ngoài Cornley đang gác cửa Chianese ra, các Kẻ Gác Đêm khác đều ra ngoài làm việc.
Dunn Smith đi được mấy bậc cầu thang, bỗng dừng lại, vừa ấn mũ vừa nói với Klein ở cửa: “Cậu khóa cửa lại rồi đi cùng tôi. Không phải là để cậu tham gia chiến đấu, một là tới cảm nhận bầu không khí, hai là lúc tìm kiếm và kiểm tra sau cùng có lẽ cần tới sự hỗ trợ của nghi thức ma pháp. Nhớ kỹ, trước khi chuyện kết thúc, cậu bắt buộc phải ở cách xa chúng tôi ít nhất 50 mét, hơn nữa không được phép tới gần ngôi nhà đó!”
Klein giật mình một cái, rồi gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
…
Mặt trời đã lặn hẳn xuống dưới đường chân trời, con sông Tasok trở nên tĩnh lặng và đen sì.
Mây đen che phủ mặt trăng đỏ, khiến ngôi nhà hai tầng màu lam xám kia hệt như một con quái vật đang núp trong bóng tối.
Vườn hoa trước ngôi nhà yên tĩnh vô cùng, không có chút tiếng động nào, dường như không hề có loài bò sát hay sinh mệnh sống nào cả.
Nhìn cảnh tượng đó, lòng bàn tay Klein toát mồ hôi, rùng mình. Hắn cảm thấy nơi đó có vô số thứ đáng sợ đang ẩn mình, chờ đợi bữa tiệc đẫm máu sắp tới. truyện ngôn tình
Trong sự dõi theo của hắn, Dunn, Leonard và Frye gần như hòa vào bóng tối cẩn thận tới gần ngôi nhà mục tiêu.
…
Trong phòng ngủ không bật đèn ở tầng hai của ngôi nhà.
Một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt tròn tròn, trông ngọt ngào tao nhã đang ngồi trước bàn trang điểm, nương theo ánh sáng mờ mờ mà nghiên cứu bộ môn chăm sóc làn da rất “phức tạp”.
Bên tay phải cô là một gương bạc với lớp vỏ ngoài được mài rất thô, dường như không chiếu ra bóng người nào.
Đột nhiên bề mặt chiếc gương bạc này rỉ ra dấu máu chảy.
Cô nàng Tris ngọt ngào và tao nhã lập tức sa sầm mặt xuống. Cô ta đứng lên, tới cạnh cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài.