Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
Ting!
Đồng xu nhẹ nhàng nảy lên rồi rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay Klein.
Cúi đầu nhìn xem là mặt sấp hay ngửa, Klein quay gót lại, lẹ làng bước vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Gió biển vừa lạnh lẽo vừa thổi phần phật, tạo ra dòng đối lưu trong khu vực này, khiến áo khoác hắn tự động dựng lên, khiến mũ phớt của hắn suýt bay mất.
Đột nhiên, Klein dừng chân, xoay nửa người lại, trầm giọng:
“Ra đi.”
Ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn trừng trừng vào một cái bóng đứng trong góc.
Sau bốn năm giây im ắng, một bóng người mới đi ra từ trong nơi tối tăm, khẽ bật cười:
“Nhạy cảm thật.”
Đó là một người đàn ông mặc áo măng tô đen, vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi, lông mày màu vàng cháy, đôi mắt xanh nước biển rất sáng. Đường nét khuôn mặt không quá rõ ràng, tựa như chủng người tới từ vùng phía nam Intis, Renburg và Segar.
Vừa nhìn thấy gã, trong đầu Klein liền lóe lên một hình ảnh.
Thời điểm bước vào quán bar Cá Chuồn Và Rượu, hắn đã chuyên nghiệp nhìn lướt qua một vòng, tìm xem có đối tượng nào cần phải chú ý không.
Đáp án vào lúc ấy là không có. Đối phương đã luôn ngồi uống rượu, quan sát trong niềm hiếu kỳ, không khác biệt gì so với những vị khách khác. Khuôn mặt cũng chẳng tính là nổi bật, nhưng chiếc áo măng tô đen đã để lại ấn tượng nhất định đối với Klein, khiến hắn nhận ra người theo đuôi mình chỉ trong nháy mắt.
“Ngươi muốn gì?” Vẫn duy trì thiết lập nhân vật, Klein hơi trùng lưng hông xuống, như thể một sinh vật to lớn thuộc họ nhà mèo đang vận sức.
Người đàn ông mặc áo măng tô đen lại bật cười:
“Kỹ năng chiến đấu và phương thức xử lý anh vừa thể hiện rất hợp gu tôi. Thế nên tôi mới đuổi theo, muốn hỏi anh một câu, liệu anh có hứng thú gia nhập chúng tôi không?
Dù tên được gọi là Logan vừa nãy quả thực đã mạo danh người cung cấp thông tin cho Ludwell, nhưng ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton lại quan hệ với rất nhiều hải tặc, là một nhân vật có bối cảnh không rõ ràng. Anh đánh người ngay trong quán bar của y, chắc chắn sẽ bị y ghi thù, nhất định sau này sẽ gặp phiền toái, mà tôi thì có thể giúp anh giải quyết vấn đề này.
Anh là một nhà thám hiểm, nên đương nhiên sẽ mơ ước về kho báu. Cũng như chúng tôi, một nhóm bạn đồng hành tụ tập lại một chỗ để tìm kiếm kho báu, lênh đênh khắp năm biển theo đuổi các truyền thuyết như Đế Quốc Bóng Ma, Di sản Solomon, bí mật Suối Bất Lão, Chìa Khóa Tử Thần, Tàu Nguyệt Quế Đắm và Kho Báu Bí Mật Rossel. Tới hôm nay, cho dù chúng tôi vẫn chưa hoàn thành được một mục tiêu quan trọng nào, nhưng cũng đã tìm thấy rất nhiều tàu hải tặc bị mất tích. Haha, những gì tôi vừa nói trên cũng không khác là bao so với con chuột kia nhỉ?”
Gã hắng giọng, tiếp tục:
“Thẳng thắn mà nói, chúng tôi là một đám hải tặc được thành lập nên từ một nhóm nhà thám hiểm, nhưng chỉ khi nào cực kỳ nghèo khó thì mới cướp bóc tàu buôn và tàu chở khách thôi, chúng tôi cũng không làm hại người vô tội. Mục tiêu chính của chúng tôi là tìm kiếm kho báu, cũng thường xuyên có thu hoạch. Nói thật ấy, tôi đã từng ngủ trên một chiếc giường do cả chồng tiền xu vàng chất lên. Nếu đụng độ phải một tàu hải tặc khác, chúng tôi chỉ việc thuận tay thể hiện một chút, rồi lại có đồ tiếp tế.
Phải rồi, quy định của thuyền trưởng chúng tôi là, trước khi chiêu mộ người mới, phải giải thích rõ ràng cương lĩnh và lương thưởng.”
Cương lĩnh? Thuyền trưởng các người có vẻ thú vị đấy… Klein cố tình dịu mặt xuống để thăm dò xem liệu đối phương có nhân cơ hội tấn công hắn không.
Người đàn ông mặc áo măng tô đen chợt cười thoải mái, tiếp tục:
“Những gì tôi đã nói trước đó là cương lĩnh, giờ tôi sẽ nói đến lương thưởng.”
Tên này tự tin thế nhờ… Dù không phải “Khán Giả”, Klein cũng có thể đánh giá thấy đối phương hết sức tự tin, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi khung cảnh trước mắt.
“Chúng tôi không có lương tuần, không có lương năm, nhưng chỉ cần tìm thấy kho báu, hoặc cướp bóc được của cải, sẽ đều tiến hành phân chia theo vị trí. Nếu đủ may mắn, thủy thủ xếp hạng thấp nhất cũng có thể kiếm được hai, ba trăm bảng trong một năm. Tôi nghe nói nếu là trên đất liền, số này tương đương với giai cấp trung lưu rồi? Hehe, nếu có thể tìm thấy Tàu Nguyệt Quế Đắm, tất cả chúng tôi sẽ trở thành nhà tài phiệt!” Người đàn ông mặc áo măng tô đen thuận miệng giới thiệu, “Căn cứ vào các vị trí khác nhau, chúng tôi cũng sẽ có số ngày nghỉ khác nhau, nhưng chỉ có thể cộng dồn với nhau và nghỉ ngơi đan xen.”
Nói tới đây, gã bỗng trầm giọng, bật ra câu chửi:
“Chết tiệt, chỉ vừa năm trước, do thuyền trưởng nghỉ phép nên chúng tôi đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để tìm kiếm Đế Quốc Bóng Ma!”
Hải tặc mà cũng nghỉ đông á? Klein nhất thời hơi kinh ngạc.
Hắn chỉ cảm thấy lời kể về đoàn hải tặc của đối phương ngập trong không khí vô cùng hài hước, khiến hắn nhớ tới những màn quảng cáo tuyển dụng chơi khăm của đám hải tặc Somali ở kiếp trước.
Thấy đối phương như thể bị lời nói của mình dọa cho ngây ngốc, người đàn ông mặc áo măng tô liền cười bổ sung:
“Vốn là một nhà thám hiểm, anh vẫn còn theo đuổi những sức mạnh siêu nhiên trong truyền thuyết chứ?
Chỉ cần gia nhập chúng tôi, anh sẽ có cơ hội đạt được chúng!”
Nói đến đây, gã lại ho một tiếng, nói:
“Quên chưa giới thiệu.”
Biểu cảm của gã chuyển thành vẻ nghiêm túc, không còn khôi hài như vừa nãy:
“Cấp dưới của ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards, thủy thủ trưởng thứ tư của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, ‘Liệt Diễm’ Danitz.”
Thông báo biệt danh, tên thật và thân phận xong, Danitz kiên nhẫn chờ đợi đối phương lộ ra vẻ mặt hoảng loạn hoặc sợ hãi.
Sau vài giây, gã nghe thấy nhà thám hiểm có vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng hành động lại có phần điên cuồng kia trầm giọng xuống, lên tiếng:
“ ‘Liệt Diễm’ Danitz, tiền thưởng 3000 bảng?”
Danitz vừa định trả lời, đột nhiên lại có ảo giác rằng người đàn ông đứng trong cái ngõ tối tăm này đã hóa thành một con quái vật khó tả đang cực kỳ đói khát, đang nhỏ dãi ra vì thèm muốn máu thịt và linh hồn của gã.
Danitz đột ngột nắm chặt nắm tay lại, trạng thái buông lỏng khi nãy hoàn toàn biến mất, căng thẳng đến nỗi cả người khẽ run lẩy bẩy.
Linh cảm gã mách bảo, gã đang đối mặt với một vực sâu tràn ngập sự điên cuồng và khát máu!
Trong trạng thái này, Danitz hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi đối phương mở miệng:
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Em-em đang nghỉ phép…” Tôn nghiêm của ‘Liệt Diễm’ Danitz khiến gã khinh thường việc trả lời câu hỏi này, nhưng bản năng lại ép gã phải phun ra lý do.
Vừa dứt lời, gã bỗng cảm thấy tầm mắt của đối phương đã thu lại, cảm giác đói khát muốn gặm nhấm máu thịt và linh hồn mình theo đó cũng hoàn toàn biến mất.
Gã đứng yên tại chỗ, nhìn vị nhà thám hiểm trẻ tuổi mặc áo khoác nỉ đen, đội mũ phớt quay lưng đi, bước thẳng đến cuối một con hẻm khác. Chuẩn bị đến nơi có khúc ngoặt, hắn bỗng dừng chân, nghiêng đầu hỏi:
“ ‘Cá Mập Trắng’ ở đâu?”
“Y-y sống ở số 1 đại lộ Đê Biển, nhưng y sẽ dành phần lớn thời gian ở trên tầng hai Cá Chuồn Và Rượu, hôm nay cũng thế.” ‘Liệt Diễm’ Danitz thành thật trả lời câu hỏi của đối phương.
Đến khi bóng người kia đã biến mất ở khoảng cách xa, Danitz mới thẳng lưng lên, giật giật áo măng tô.
“Một tên đáng sợ…” Gã thầm thở dài.
Sau đó, gã bắt đầu suy ngẫm, tự nhủ:
Mình nhất định phải báo cáo cho thuyền trưởng, trên biển có thêm một kẻ đáng sợ nữa.Đây là một kẻ bên ngoài thì trông giống một quý ngài, nhưng thực ra bên trong lại mang trái tim của một tên điên loạn. Nếu không có quyết tâm và tự tin chắc chắn giết chết hắn, tốt nhất đừng đi đối phó với hắn.
Danitz kéo mũ trùm áo măng tô lên, quyết định quay trở về quán trọ ngủ, định bụng chờ đến sáng mai văn phòng điện báo mở cửa, sẽ truyền tin cho người liên lạc trung gian ở quần đảo Rorsted.
Về phần chuyện gì sẽ xảy ra với ‘Cá Mập Trắng’, gã hoàn toàn không quan tâm.
…
Trong một khúc rẽ trên con phố khác, Klein đứng dưới bóng tối, cúi đầu nhìn kỹ chiếc găng tay trái màu đen.
Hắn phát hiện ra, dù Đói Khát Ngọ Nguậy đã bị thầy Azik phong ấn, nhưng bản chất đói khát linh hồn và máu thịt của nó vẫn tồn tại, luôn cố ý thể hiện ra.
Dưới tình huống bình thường, Klein chẳng hề lo lắng vật phẩm đã bị phong ấn này sẽ có vấn đề gì, nhưng khi chính hắn tỏ ý muốn giết người, hắn cũng sẽ nhận ảnh hưởng tương ứng, đến mức đủ để cơn đói khát có thể tự cắn nuốt ngược lại mình tràn ra ngoài.
Vừa rồi, khi mới nghe ra Danitz là một hải tặc nổi tiếng trên danh sách truy nã, sát khí của hắn đã lập tức nổi lên trong tâm trí vốn đang sẵn có tham vọng, khiến Đói Khát Ngọ Nguậy trở nên sinh động hẳn như cá gặp nước.
May mắn thay, Klein đã luôn tự chủ được ở phương diện này. Từ lời nói của người kia, hắn đã đánh giá thấy đối phương không phải loại hải tặc nhuốm đầy tội ác, nên hắn mới dễ dàng kiềm chế lại sự bốc đồng của mình.
Có Đói Khát Ngọ Nguậy, thiết lập tính cách của Gehrman Sparrow sẽ hoàn hảo… Klein ngừng lại vài giây, lấy ra một đồng xu vàng, bói toán hai chuyện. Một là ‘Liệt Diễm’ Danitz có nói dối không, hai là ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton có thể gây nguy hại cho hắn không.
Gợi ý chuyện đầu tiên cho thấy ‘Liệt Diễm’ Danitz không cần thiết phải nói dối. Gợi ý thứ hai thì nói rõ ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton không thể nào gây nguy hại cho hắn được.
Klein cất đồng xu đi, ấn chặt mũ phớt, đồng thời trượt tay xuống, chạm vào khuôn mặt mình.
Trong nháy mắt, hắn đã thay đổi ngoại hình thành một người tóc vàng mắt xanh, gương mặt trông bình thường.
Ngay sau đó, Klein cởi hai nút áo khoác nỉ, kéo áo sơ mi bên trong ra, không sơ-vin như trước nữa.
Sau khi thay đổi đơn giản về trang phục, Klein không cầm gậy batoong, bắt đầu đổ mồ hôi, bờ môi khô khốc, trở lại quán bar Cá Chuồn Và Rượu!
Trên đường đi, hắn lại gặp ‘Liệt Diễm’ Danitz thêm lần nữa, đối phương chỉ nhìn hắn một cái rồi thu tầm mắt lại, tới một khách sạn đối diện với quán bar.
Dò xét tường treo thưởng xong, Klein bình tĩnh thò tay, mở cửa chính, bước vào.
Lúc này, từ khi hắn chạy khỏi đây tới giờ vẫn chưa tới mười phút.
Trong quán bar, khách đã rời đi kha khá, nhưng vẫn còn rất nhiều con ma men đang vây quanh đây chờ xem có gì hay ho.
Ánh nhìn của họ đồng loạt ném về phía vị khách mới đến, song lần lượt thu hồi, Klein đi thẳng một đường đến vị trí quầy bar.
Hắn trông thấy nhân viên pha chế đang đứng cạnh một tên mập với ánh mắt hoảng hốt, trán quấn vải băng dày, lỗ mũi đút giấy mềm, trên mặt đầy máu ứ đọng.
Tên mập kia vừa cao vừa lớn, làn da trắng nhẵn nhụi, trông hệt như một con cá mập trắng khổng lồ tự bơi trên đại lục.
Y sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình, nói với thuyền trưởng Elland mặc áo khoác đỏ sẫm, đeo kiếm thẳng:
“Có người nói với tôi, ông biết tên vừa nãy?
Hôm nay chỉ có ba chiếc tàu khách đến cảng thôi, không có nhiều người lạ mặt đâu. Đừng cố tình nói dối!”
Elland vỗ vỗ chuôi kiếm, thoải mái cười:
“Đúng vậy, hắn là hành khách của tôi.
Nhưng rõ ràng vấn đề hôm nay là do người của ông gây ra.”
“Thế nên tôi mới chỉ muốn hắn quay lại đây, xin lỗi tôi và bồi thường phí tổn hại quầy bar.” ‘Cá Mập Trắng’ cao lớn nhíu mày.
Elland cười ha hả:
“ ‘Cá Mập Trắng’ à, ở quê tôi có một câu thành ngữ thế này, chớ vì giận cá mà đi chém thớt.”
“…‘Công Bằng’ Elland, đây chính là thái độ của ông à?” ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton híp mắt lại.
Elland nắm chặt báng gỗ của khẩu súng hỏa mai, tiến lên một bước, trầm giọng:
“Ờ, đây chính là thái độ của tôi đấy!”
Thuyền trưởng ngầu quá chứ… Klein kinh ngạc khi thấy biểu hiện của Elland.
Yên lặng nhìn nhau mấy giây, ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton mới hít một hơi sâu, nói:
“Ông đã từng trợ giúp tôi, có thể tôi không cần hắn xin lỗi, nhưng hắn nhất định phải bồi thường một nửa số thiệt hại, do ông chuyển giao.”
“Đề nghị tốt đấy.” Elland lộ ra một nụ cười.
‘Cá Mập Trắng’ Hamilton hằm hằm mặt, nhìn chung quanh một hồi.
Y chợt phất tay, tát thẳng vào mặt tên nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế bay ra ngoài, răng rơi đầy đất.
Klein dửng dưng quan sát ở khoảng cách năm mét, như thể tất thảy mọi chuyện đều chẳng liên quan gì tới hắn.
________
707DefenderOfJustice: chào mừng danh hài đầu tiên của arc – 'Liệt Diễm' Danitz đã lên sàn =)))