Không thể nào… Chẳng lẽ thầy Azcot chính là vị Nam tước Ramde đệ nhất này? Đây chính là người của một ngàn bốn trăm năm trước… Không đúng, sao có thể khẳng định người trên bức tranh này chính là Nam tước Ramde được… Klein nhìn chằm chằm bức tranh kia, đầu óc rối bời, hệt như phát hiện người bên cạnh mình đã biến thành quái vật, hoặc toàn bộ thế giới này chỉ là một giấc mộng của thần linh.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông trung niên tóc vàng trước mặt, thò tay rút khẩu súng ra, nói với ngữ khí nặng nề: “Đây không phải đồ cổ. Nếu anh không giải thích rõ, tôi sẽ bắt anh vì tội lừa dối, rồi khởi tố anh!”
Hắn mặc kệ chuyện khởi tố có thuộc thẩm quyền của cảnh sát không, bởi mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là đe dọa đối phương để từ đó nhận được thông tin!
Cùng lúc đó, Klein khẽ gõ hai răng nanh bên trái hai cái mở linh thị ra, theo dõi màu sắc và sự biến hóa cảm xúc của đối phương.
Người trung niên tóc vàng hoảng sợ, hàm hồ đáp: “Không, tôi không biết nó có phải đồ cổ hay không nữa. Không không, tôi nghe người ta bảo nó là đồ cổ, nhưng tôi không biết mấy thứ này, thật sự đấy. Thậm chí tôi còn không biết nhiều chữ, ừm, chữ ấy.”
Anh ta vòng vo mắt nhìn khắp nơi như định kêu cứu.
Nhưng cùng lúc đó, anh ta thấy Klein điều chỉnh ổ xoay và cò súng, ra chiều sẽ bắn nghi phạm định phản kháng ngay lập tức. Ngôn Tình Sắc
Anh ta lập tức ưỡn thẳng người, không dám ngó ngang ngó dọc nữa.
“Anh lấy được bức tranh này từ chỗ nào?” Klein hỏi, lòng trĩu nặng.
Anh ta mấp máy môi, cười lấy lòng:
“Sĩ quan cảnh sát ạ, đây là thứ mà ông tôi tìm được trong pháo đài kia. Hơn bốn mươi năm trước, tường bao với hai căn phòng ở tầng hai của nơi đó bị sụp, lộ ra mấy món đồ mà người ta chưa từng thấy bao giờ, trong đó có bức tranh này. Không không không, không phải bức tranh này. Bức tranh ban đầu đã cũ nát lắm rồi, hoàn toàn không thể bảo tồn được nữa. Ông nội của tôi thuê người vẽ lại, ừm, chính là bức mà anh vừa thấy đó. Tôi không lừa anh đâu, bức này vẽ từ bốn mươi năm trước, có thể coi là đồ cổ mà…”
“Vậy anh xác định đây là tranh chân dung của Nam tước Ramde đệ nhất?” Klein vuốt ve cò súng, khiến mắt đối phương nhìn thẳng, không dám liếc này nọ.
Anh ta cười ha ha, nói: “Tôi đâu dám, nhưng tôi đoán chắc là thế đó.”
“Lý do?” Klein suýt bật cười vì sự vô lại của đối phương.
“Bởi vì trên bức tranh này không có ghi tên.” Người đàn ông trung niên trả lời với vẻ đứng đắn hiếm có: “Giống như tôi bị người ta gọi là Gray vô lại, còn cha tôi thì được gọi là Gray tóc quăn, mà chỉ có ông nội của tôi mới là Gray chân chính vậy.”
… Klein lặng lẽ thở hắt ra, rồi hỏi: “Ông nội của anh đâu rồi?”
“Trong nghĩa trang ấy. Ông được chôn trong đó sắp hai mươi năm rồi. Bên cạnh là cha tôi, hạ táng từ ba năm trước.” Anh ta trả lời rất thật thà.
Klein lại hỏi thêm vài câu từ góc độ khác, sau đó điều chỉnh khẩu súng ổ xoay ngay trước mặt người đàn ông tóc vàng, rồi đút nó vào trong bao súng dưới nách.
Sau khi cất giấy tờ cảnh sát, hắn quay người lại, hai tay đút túi im lặng đi về nhà nghỉ dưới ánh đèn mong manh.
“Không xác định được liệu bức tranh đó có phải của Nam tước Ramde đời đầu không… Không biết thị trấn này có ghi chép về lịch sử chính xác của pháo đài kia không… Nhưng dù thế nào, người đàn ông trong bức tranh kia chắc chắn là người cổ, chí ít cũng phải hơn một ngàn năm trước… Ngoài kiểu tóc ra, ông ta trông giống hệt thầy Azcot, chẳng lẽ đây chính là chuyển thế? Lúc trước thầy Azcot từ bỏ chức vụ ở đại học ở Backlund để chuyển tới Tingen, hẳn là do bản năng còn sót lại điều khiển… Ừm, còn khả năng khác, ví dụ như người trong tranh chính là thầy Azcot, thầy Azcot chính là ông ta!”
Nghĩ tới đây, Klein hoảng sợ, suýt thì bị sẫy bậc thang.
Hắn bước đi bước lại bên dưới chiếc đèn đường khí gas đã bị phá hỏng, kết hợp với kiến thức từ thời bùng nổ thông tin và phán đoán vừa rồi để phân tích sâu hơn:
“Bởi một nguyên nhân nào đó, thầy Azcot biến thành sinh vật bất tử, ví dụ như ma cà rồng, cho nên sống từ thời cổ đến bây giờ? Không đúng, làm gì có ma cà rồng nào có màu da đồng thiếc như vậy… Hơn nữa lúc bắt tay với thầy, mình cảm nhận rất rõ nhiệt độ cơ thể ông ấy, cảm giác rõ rệt máu tươi đang chảy trong huyết quản của thầy. Tuy ông ấy ghét phía nam nóng bức, nhưng không sợ mặt trời, bởi ông ấy từng chào thuyền cùng các thầy giáo khác dưới ánh nắng gắt rồi…
Hừm, như vậy còn một khả năng khác, đó là do ma dược của danh sách của thầy Azcot hoặc nhân tố khác đã khiến cho ông ấy có được sinh mệnh lâu dài, mà cái giá phải trả là mất trí nhớ! A… Nhớ tới những cảnh mơ hoàn toàn khác biệt kia, liệu có thể giả thiết rằng trí nhớ của ông ấy mất theo chu kỳ? Cứ mỗi vài thập niên ông ấy sẽ quên mất quá khứ, có được cuộc sống mới. Mà những cảnh mơ kia chính là những cuộc đời thật mà ông ấy từng trải qua… Ha ha, hình như mình từng đọc tiểu thuyết tương tự rồi….
Muốn nghiệm chứng chuyện này thì không thể chỉ dựa vào xem bói được, mà bắt buộc tìm những dấu vết về sự tồn tại của những cuộc đời đó của thầy Azcot. Nếu không có thời niên thiếu thì cứ tìm từ thời trưởng thành đi!”
Sau khi đưa ra giả thiết mà chẳng cần chứng cứ, Klein bắt đầu nghiêng về suy đoán thứ hai. Nhưng hắn tạm thời không thể loại trừ khả năng “chuyển thế” được.
Hắn gác những ý nghĩ lộn xộn trong đầu lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên báo chuyện này cho đội trưởng không:
“Nếu thầy Azcot thực sự là người phi phàm đã sống hơn một nghìn năm, như vậy thực lực của thầy ấy chắc chắn là mạnh hơn những gì mình tưởng… Lúc trước thầy nhắc mình là có ý tốt, nhưng khi mình tìm được manh mối về quá khứ của ông ấy rồi, liệu ông ấy có còn giữ được thiện ý không thì khó mà nói được… Nhưng thầy vẫn tốt với mình lắm. Nếu cứ dẫn Kẻ Gác Đêm vào, có khả năng không hề bé là sẽ gây hại cho thầy… Phù, lên trên sương xám xem bói một lần khi không bị quấy nhiễu xem sao. Đây mới là lựa chọn hợp lý nhất mà thầy bói nên làm!”
Sau khi quyết định, Klein nhanh chóng trở lại nhà nghỉ.
Tranh thủ lúc Dunn và Frye chưa về, hắn dùng 1 saule thuê một căn phòng khác.
Klein vào phòng, sử dụng bột Đêm Thánh tạo ra bức tường linh tính, sau đó đi ngược bốn bước, xuyên qua những lời điên rồ và vô nghĩa mà lên trên sương mù xám.
Cung điện nguy nga khổng lồ kia vẫn im lặng đứng đó, chiếc bàn đồng thau dài cùng với hai mươi hai chiếc ghế dựa lưng cao vẫn không có gì thay đổi.
Klein ngồi vào ghế của mình, làm cho một tờ giấy da dê màu nâu vàng với chiếc bút máy thân tròn hiện ra trước mặt.
Hắn cầm bút, nghiêm túc viết: “Nên báo chuyện về thầy Azcot cho Dunn Smith.”
Ngay sau đó hắn cởi con lắc thạch anh vàng trong tay áo ra, lại bói toán con lắc cảm xạ.
Mà đáp án lại là con lắc di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, nghĩa là “không nên nói”.
Đặt con lắc xuống, Klein suy nghĩ vài giây, quyết định thử lại lần nữa bằng “xem bói cảnh mơ” để chắc chắn hơn.
Lần này câu nói xem bói của hắn biến thành “hậu quả việc giấu diếm Kẻ Gác Đêm về chuyện liên quan tới thầy Azcot”.
Cầm tấm da dê đọc bảy lần, Klein ngả người ra sau, dùng minh tưởng tiến vào giấc ngủ.
Trong thế giới ảo, mông lung và tan rã kia, hắn thấy bản thân đang giãy dụa và chìm xuống trong một biển máu.
Lúc này, một bàn tay chìa tới, kéo hắn ra khỏi biển máu kia. Mà chủ nhân của bàn tay chính là Azcot, người có làn da màu đồng khỏe khoắn với nốt ruồi đen nhỏ ở gần tai.
Hình ảnh vỡ vụn rồi khôi phục lại. Klein thấy bản thân đang ở trong một lăng tẩm tối tăm và lạnh lẽo, xung quanh hắn là những quan tài mở nắp.
Azcot đứng bên cạnh hắn, nhìn về phía trước như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đúng lúc này, Klein rời khỏi giấc mơ, lại thấy màn sương mù hư ảo, xám trắng và rộng mênh mông vô ngần.
“Cảnh mơ vừa rồi có ý nghĩa rằng nếu ta che giấu chuyện liên quan tới thầy Azcot, như vậy sau này khi ta gặp phải nguy hiểm nào đó, chắc chắn sẽ được ông ấy giúp đỡ. A, nguy hiểm ấy có khi kéo đến do giấu diếm cũng nên… Hình ảnh cuối cùng có nghĩa là gì? Mình và thầy Azcot cùng thăm dò một lăng tẩm nào đó? Hừm, hoặc có lẽ lăng tẩm có ý nghĩa tượng trưng khác…” Klein đan xen tay trước cằm, giải mã nội dung bói toán cảnh mơ vừa rồi.
Kết hợp với kết quả của xem bói con lắc cảm xạ ban nãy, hắn quyết định rằng sẽ không báo cáo suy đoán của mình cho đội trưởng, mà chỉ nói qua rằng có một người dân trong thị trấn lấy tranh chân dung của nam tước Ramde đệ nhất ra, trông khá giống với thầy Azcot dạy lịch sử ở đại học Hoy. Klein không dám khẳng định liệu Dunn có nghe được chuyện này từ chỗ khác không, cho nên hắn bắt buộc báo cáo lại.
Đương nhiên không được nghe Azcot kể chuyện, không biết những giấc mơ kỳ quái kia, với cả không quen biết gì lắm nên Dunn khó lòng nghĩ tới điều gì. Thậm chí Klein còn nghi ngờ rằng đội trưởng đã không còn nhớ rõ khuôn mặt Azcot rồi.
Nghĩ tới đây, hắn ngừng suy tư, định rời khỏi màn sương xám. Nhưng cùng lúc đó, hắn phát hiện ngôi sao đỏ sậm vốn yên lặng hồi lâu lại khe khẽ co vào rồi phình ra.
Klein cảm thấy hứng thú, bèn đưa linh tính ra. Hắn lại thấy vị thiếu niên nói tiếng Người Khổng Lồ, thấy cậu ta đang quỳ gối trước một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Vị thiếu niên này vẫn mặc trang phục bó sát trông không giống phong cách của các quốc gia ở lục địa Bắc, khuôn mặt mơ hồ và méo mó, chỉ thấy mái tóc có màu nâu nhạt.
Cậu ta quỳ nơi đó, không ngừng cầu khẩn với ngữ khí đau đớn khác thường.
Klein vểnh tai lắng nghe, dựa vào tiếng Người Khổng Lồ sơ cấp mới tạm nghe được đối phương đang nói gì:
“Hỡi vị thần linh vĩ đại, xin người hãy đưa mắt tới nơi bị người vứt bỏ một lần nữa.
Hỡi vị thần linh vĩ đại, xin hãy giúp dân chúng bóng tối thoát khỏi số mệnh nguyền rủa kia.
Tôi sẵn lòng kính dâng tính mạng cho người, dùng máu của tôi để làm hài lòng người.”
…
Nơi bị vứt bỏ… Dân chúng bóng tối… Vị thần linh vĩ đại… Klein lẩm nhẩm mấy từ mấu chốt này, chợt nhớ rằng “Người Treo Ngược” từng nhắc tới một nơi: “Vùng đất bị Thần bỏ rơi!”
Nhật ký Russel cũng từng nhắc tới nó! Ông ta còn phái đội tàu đi tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì… Klein híp mắt lại, không biết suy đoán của mình có chính xác không.
Ngón tay hắn gõ lên cạnh bàn dài, sau ba cái, hắn quyết định, bèn đưa tay phải ra đụng vào ngôi sao đỏ sẫm đó.
Màu đỏ sậm lập tức bùng ra, ánh sáng trào ra như nước chảy.