Sau tám giờ tối, trong phòng ăn của nhà Moretti.
Nhìn bàn ăn chỉ còn lại ít canh cặn, Benson giơ tay che miệng, thỏa mãn ợ một cái.
“Tuy là lần thứ ba ăn món này, nhưng anh vẫn cảm thấy ngon như lúc đầu. Vị chua ngọt của cà chua với sự dai của thịt đuôi trâu quá hợp vị. Klein ạ, anh thật tiếc khi công ty Bảo an Gai Đen đã khiến thành phố Tingen này tổn thất một vị đầu bếp xuất chúng.”
Melissa ngả người ra ghế dựa, gật đầu biểu thị đồng ý.
“Đó là vì hai người chưa biết thế nào là tài nấu nướng chân chính thôi.” Klein tỏ ra khiêm tốn: “Sau này nếu có cơ hội, chúng ta hãy tới nhà hàng Bonaparte ở phố Holls ăn thử bữa đại tiệc Entis chính cống, tới nhà hàng đường bờ biển khu Kim Ngô Đồng ăn các món ngon phương nam.”
Đây là những nhà ăn thường lên báo, các nhà hàng này đều tốn 1 bảng rưỡi.
“Em thích ăn món anh làm hơn.” Melissa trả lời không chút do dự.
Benson cười ha ha, nói sang chuyện khác: “Nhưng anh cảm thấy món canh này của chú còn thiếu cái gì đó, có lẽ… Có lẽ nó không nên ăn kèm với bánh mì?”
Klein gật đầu đồng ý: “Vâng, tốt nhất là ăn với cơm.”
“Cơm…” Melissa thì thào, trông cô có vẻ hướng tới món này.
Tingen, nằm ở phía bắc, là một đô thị không được coi là lớn, ngoài một số nhà ăn đặc biệt ra thì khó mà tìm được chỗ có cơm để ăn. Với Benson và Melissa mà nói, thứ đồ ăn này gần như chỉ tồn tại trên báo giấy, trong những lời giới thiệu ở sách giáo khoa mà thôi.
Nhìn vẻ mặt cô em gái, Klein cười ha ha, nói: “Chờ chúng ta tiết kiệm nửa năm, tranh thủ tới vịnh Dipsy nghỉ ngơi, thưởng thức mỹ thực ở nơi đó.”
Vịnh Dipsy nằm ở cực nam của vương quốc Ruen, một phần ba vịnh thuộc về vương quốc Finebot. Nơi đó đầy ánh mặt trời, cảnh sắc đẹp đẽ, và rất nổi tiếng với cơm hải sản.
Không cho Melissa cơ hội phát biểu ý kiến rằng phải tiết kiệm, Klein chủ động nói: “Chờ thêm ba tháng nữa, tiền lương của anh sẽ tăng lên rất nhiều, hoàn toàn có thể thỏa mãn được nhu cầu tiết kiệm và đi du lịch.”
“Vì sao?” Quả nhiên Benson và Melissa đều bị hắn dẫn dắt sự chú ý sang hướng khác.
Klein khẽ ho hai tiếng, mỉm cười giải thích:
“Dựa theo thành tích không tệ của mình, sở cảnh sát thường xuyên hợp tác với công ty định mời em làm thêm chức cố vấn về mặt lịch sử cho họ, bọn họ sẽ trả thêm một phần lương cho em, ít nhất 2 bảng một tuần. Sau này nếu hai người thấy em mặc cảnh phục, lấy giấy chứng nhận tương ứng ra thì đừng có ngạc nhiên. Đương nhiên hai người cũng biết mà, hiệu suất làm việc của bên chính phủ tựa như một bà già chín mươi tuổi đi đường, bọn họ cần một quá trình dài dòng, còn phải sát hạch em một lần nữa. Cho nên ngày nghỉ của hai tháng tới em sẽ thường xuyên tới đại học Hoy tìm thầy hướng dẫn của em, tìm giáo viên quen biết để học thêm nhiều tri thức hơn.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh trai và em gái, hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp với vẻ mặt có phần cổ quái: “Giống như câu mà Russel đại đế từng nói ấy, học, học nữa, học mãi.”
Benson im lặng vài giây rồi nửa cảm khái nửa tự giễu: “Giờ anh báo danh thi đại học liệu còn kịp không? Quả nhiên tri thức chính là của cải.”
Còn cả sức mạnh nữa… Klein lặng lẽ bổ sung một câu.
“Benson, anh cần sách ngữ pháp và giáo trình văn học cổ của anh Klein.” Melissa đột nhiên nói ra lời mà Klein đang định nói.
Vẻ mặt Benson thay đổi, anh ta cắn chặt răng rồi nói: “Klein, tối nay chú đưa những sách vở đó cho anh. Cho dù chúng nó có khiến người ta buồn ngủ như nào anh cũng sẽ cố gắng kiên trì đọc mỗi ngày một, à không, nửa giờ! Anh xin thề với danh nghĩa của Nữ Thần! Nếu không làm được, anh sẽ là con khỉ đầu chó lông quăn!”
Lúc này Klein mới tươi cười: “Không thành vấn đề.”
…
Sáng hôm sau, Klein treo áo khoác và mũ lên giá để mũ áo rồi theo lời nhắn mà Roxanne chuyển giùm đi xuống lòng đất, thẳng tới phòng trực bên ngoài cửa Chianese. Đội trưởng Dunn, các đội viên Frye, Syja, Loya, Leonard và Cornley đã đến đủ.
Đảo mắt qua Kẻ Gác Đêm mới, Dunn cười nói: “Mỗi thứ Năm hàng tuần chúng ta sẽ có một buổi họp thường lệ để tổng kết tình hình các nhiệm vụ lúc trước, thảo luận những vấn đề đang phải đối mặt.”
Ta cũng là người đã trải qua vô số buổi họp rồi… Klein thầm oán một câu, tìm chỗ ngồi xuống rồi giỡn một câu: “Có cần tôi tự giới thiệu bản thân không?”
Dunn cười một tiếng, quay đầu nhìn Cornley: “Cậu nói qua về cuộc điều tra tiếp sau về Sirius Aripis đi.”
Cornley cũng là nhân viên văn chức chuyển lên thành Kẻ Gác Đêm. Anh ta có dáng người không cao, tóc nâu sậm, vóc dáng khá cân xứng, cơ bắp rất rắn chắc, trông khá ư là xốc vác.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Được sự trợ giúp của Neil, chúng tôi tìm được địa điểm ẩn náu của Sirius, nơi đó có không ít sách vở và đồ vật. Dựa theo chúng, có thể xác định Sirius là thành viên cấp thấp của tổ chức bí ẩn hội Cực Quang, là một “Người Cầu Nguyện Bí Ẩn”. Có đủ chứng cứ cho thấy rõ là ông ta và Hanas Fansent bán cuốn bút ký cho Welch. Ai không nhớ Welch có thể hỏi Klein.
Chúng tôi tìm được vật phẩm có giá trị bao gồm ba phần phương pháp điều chế ma dược danh sách, theo thứ tự là danh sách 9 “Thầy Bói”, danh sách 9 “Người Học Việc”, danh sách 8 “Tên Hề”…
Nhiệm vụ tiếp theo là dựa theo một phần thư tín chưa kịp tiêu hủy và phạm vi kết giao của Sirius để tìm ra thành viên vòng ngoài của hội Cực Quang phụng sự tà thần, trọng tâm là tên tín đồ tà giáo ẩn giấu trong sở cảnh sát. Còn nữa, cũng phải tiến hành điều tra người đã tiếp xúc với Hanas.”
Dunn khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Klein:
“Cậu nghe thấy rồi đó, chúng ta đã lấy được phương pháp điều chế ma dược “Tên Hề”, nhưng tạm thời chưa thể xác định là thật hay giả, còn chờ Thánh Đường phản hồi nữa. Trong nhiệm vụ về hội Cực Quang lần này, cậu đóng vai trò rất lớn, lại còn bắn chết một thành viên của hội Cực Quang, như vậy không lâu nữa cậu sẽ tích đủ công huân để thăng cấp. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, không phải ai cũng là Daly, nên cậu phải đè nén khát vọng xuống, chờ thêm ba năm, không thể để phương pháp điều chế ma dược “Tên Hề” ảnh hưởng tới tâm tình để tránh việc bị mất khống chế.”
Đội trưởng, đó là anh không biết sự thần kỳ của phương pháp đóng vai mà thôi… Tối hôm qua tôi đã lên sương mù xám bói ra sơ bộ rằng ma dược “Tên Hề” kia là chính xác… Klein thành thật gật đầu: “Tôi sẽ điều chỉnh tâm tình của mình.”
Sau đó, “Thi Sĩ Nửa Đêm” Syja Tron có mái tóc bạc mắt đen và khí chất yên bình nói: “Vẫn không tìm thấy manh mối về “Kẻ Xúi Giục” Treece, tôi nghi rằng hắn đã trốn khỏi Tingen rồi.”
…
Sau khi trao đổi xong mọi việc, Klein rời khỏi phòng trực tới chỗ Neil tiếp tục chương trình thần bí học, chiều thì hắn tới chỗ thầy Gavin tham gia huấn luyện sức mạnh, sức chịu đựng và phối hợp chỉnh thể.
…
Năm giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn sáng rõ.
Klein cởi bộ đồ luyện tập, tắm táp qua rồi thay quần áo ban đầu, đi xe ngựa công cộng tới phố Besik. Hắn không quên ống khói đỏ mà hắn nhìn thấy trong bói toán cảnh mơ, cũng không quên người đàn ông đã mua vật liệu phụ cho ma dược Khán Giả ở chợ đen, người mà hắn nghi là thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim, nhưng hắn không tiện nhờ lực lượng Kẻ Gác Đêm tiến hành điều tra.
“Số 27, văn phòng thám tử Henry… Đúng rồi, chính là nơi này.” Dựa theo những dòng quảng cáo trên báo, Klein tới một văn phòng thám tử nghe nói là rất đáng tin cậy.
Hắn đeo khẩu trang, đè thấp mũ phớt, dựng thẳng cổ áo lên, rồi men theo thang lầu đi lên trên tới văn phòng ở tầng hai.
Cốc cốc! Hắn gõ cánh cửa đang khép hờ.
“Mời vào.” Một giọng nói như cổ họng bị đờm vang lên.
Klein xách gậy đẩy cửa bước vào, thấy văn phòng thám tử này bố trí kiểu nửa mở, có tất cả bốn nhân viên, ai nấy đều ngồi ở ô làm việc của mình.
“Xin chào, tôi là thám tử Henry, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?” Một người đàn ông mặc sơ mi trắng với gile đen tới đón.
Anh ta cầm một tẩu thuốc trong tay, khuôn mặt với đường nét kiên ghị, lông mày như hai thanh kiếm sắc, đôi mắt màu xam đậm quan sát người ủy thác theo thói quen nghề nghiệp.
Klein dùng cổ áo dựng thẳng che đi non nửa khuôn mặt, đáp: “Tôi có hai chuyện muốn ủy thác, không biết bên anh thu phí như nào?”
“Việc đó còn phải xem độ khó của chuyện ra sao.” Thám tử Henry chỉ vào khu vực dành cho khách có bộ ghế sô pha: “Chúng ta tới đó trao đổi.”
Klein theo anh ta tới chỗ được ngăn cách một nửa. Hắn ngồi xuống một ghế sô pha đơn, không cởi áo khoác, không bỏ mũ xuống, và cũng không bỏ khẩu trang xuống.
Hắn cố ý làm cho giọng mình trầm xuống: “Chuyện thứ nhất, tôi cần anh điều tra giúp tôi xem có nhà nào ở thành phố Tingen có ống khói như này, cũng tra rõ xem chủ nhà là ai, người đang ở hiện tại là ai.”
Lúc nói, hắn lấy một tờ giấy đã gấp phẳng phiu rồi giở ra, bên trong là ống khói màu đỏ và cảnh tượng xung quanh. Đây là bức tranh mà Klein đã dùng sự đặc thù của sương mù xám và biện pháp cầu khẩn để hoàn thành.
“Tranh này vẽ đẹp thật…” Thám tử Henry khen một câu theo bản năng, rồi khẽ nhíu mày: “Ủy thác này không phức tạp, nhưng rất rườm rà, cần thời gian khá dài và một lượng trợ giúp khá lớn.”
“Tôi biết.” Klein khẽ gật đầu.
Thám tử Henry trầm ngâm giây lát rồi nói: “7 bảng, phí ủy thác cho vụ này là 7 bảng. Mặt khác, anh phải cho tôi hai tuần.”
“Ok. Chuyện thứ hai, tìm người này giúp tôi, biết rõ thân phận của hắn. Thông tin duy nhất mà tôi biết là thi thoảng hắn sẽ xuất hiện ở quán bar Ác Long. Còn nữa, đừng để hắn phát hiện, bởi hắn là một kẻ có sức quan sát rất sâu sắc và đáng sợ.” Klein lại lấy bức tranh thứ hai ra.
Hắn định tiếp xúc thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim xem có lấy được thông tin với vật liệu nào đáng giá không, ví dụ như phương pháp điều chế có thể dùng để trao đổi với “Chính Nghĩa”.
“3 bảng, nhiệm vụ tương tự như này đều từ 3 tới 4 bảng. Mà bức tranh chân dung xuất sắc này của anh có thể giúp tôi với trợ thủ tiết kiệm thời gian rất nhiều.” Thám tử Henry trả lời một cách thuần thục.
“Tổng là 10 bảng?” Klein cảm thấy xót của khi nghe giá tiền đó.
Thám tử Henry hít một hơi thuốc lá, nói: “Vâng, anh chỉ cần thanh toán trước 2 bảng. Khi sự tình có tiến triển thì thanh toán thêm 3 đến 5 bảng. Số còn lại thì trả cho tôi khi đã điều tra xong.”
“Vậy tuần sau tôi sẽ đến để xem tiến triển như nào.” Klein không cò kè mặc cả để tránh bị người biết quan sát như vị thám tử này ghi nhớ đặc điểm.
Sau khi ký hợp đồng xong, hắn lấy hai tờ 1 bảng đưa cho đối phương, khiến số tiền riêng chỉ còn 1 bảng 17 saule.
Dõi mắt nhìn người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo gió màu đen với phần cổ áo dựng cao nhanh chóng bước đi, thám tử Henry rít một hơi thuốc lá, ánh mắt toát lên vẻ ngờ vực: “Anh ta tìm ngôi nhà có ống khói này làm gì?… Chắc hẳn anh ta là một họa sĩ đây, chí ít cũng đã từng học vẽ chuyên nghiệp…”
…
Mà lúc xế chiều, tại biệt thự xa hoa của Tử tước Grilint ở Backlund.
Audrey đi theo hầu gái vào trong, làm theo lễ nghi, giơ tay ra với chủ nhà, rồi nhìn anh ta khẽ hôn lên bàn tay cô.
“Sắc đẹp của cô khiến căn phòng này rực sáng.” Grilint vẫn ca ngợi một câu như mọi khi, sau đó hạ nhỏ giọng nói: “Cô ấy đến rồi. Cô ta vừa là người phi phàm vừa là một nhà văn.”