Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
707DefenderOfJustice: sắp có sự hợp tác giữa các danh hài rồi =))
_______
Dưới ánh dương sáng chói, Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim tỏa ra lớp hào quang vàng óng hệt như một kho báu di động.
Trong phòng thuyền trưởng, Danitz cứ đi đi lại lại. Gã cố nhớ lại mọi sự kiện đã diễn ra vài ngày gần đây để có thể điều tra ra manh mối.
Ba ngày trước, thuyền trưởng gã, ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina đã tuyên bố muốn nghiên cứu một hạng mục nào đó, có khi phải mất những mười, hai mươi tiếng đồng hồ mới xong. Do đó, toàn bộ các tiết học tương ứng đều bị hủy bỏ. Vì chuyện này thường xuyên diễn ra nên đám Danitz chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Bởi vì không cần phải lên lớp, họ mừng như được mùa, thậm chí còn tổ chức uống rượu, ca hát và mở tiệc đốt lửa trại trên tàu, chỉ thiếu điều đốt luôn cả Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Họ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
Nhưng sau một khoảng thời gian, tất cả thủy thủ – bao gồm cả Danitz vốn không nhanh nhạy bằng bạn bằng bè – cũng nhận ra có gì đó không ổn. Vị thuyền trưởng luôn kết thúc công cuộc nghiên cứu trong chưa đầy hai mươi tư giờ của họ đã không xuất hiện vào hôm sau. Hơn nữa cô còn không bảo ai mang đồ ăn hay bia nhẹ – loại đồ uống thay nước ngọt – đến cho mình!
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi nửa ngày nữa mà vẫn không thấy ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina đâu, đám thủy thủ bắt đầu đánh bạo gõ cửa phòng cô. Và rồi họ kinh hoàng nhận ra không có ai đáp lại.
Dưới sự chỉ huy của lái chính Blue Walls, đám hải tặc bèn mở toang phòng thuyền trưởng ra, hiển nhiên trông thấy bên trong có không một bóng người!
Họ kéo nhau vào phòng sưu tập và các chỗ khác, nhưng tìm kiểu gì cũng không ra ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, nghi ngờ sơ bộ của họ là thuyền trưởng chợt nghĩ ra điều gì nên bất ngờ rời Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim bằng một vật phẩm thần kỳ nào đó, hoặc dùng bí thuật mô phỏng lại năng lực phi phàm của người khác, vội đến mức không để lại ghi chú gì.
Sau đó, đám người Danitz cố thử nghiệm nhiều loại phương pháp liên lạc như “Nghi thức hàng linh” nhưng đều không nhận được lời đáp. Họ đành phải quay lại điều tra phòng thuyền trưởng và các nơi khác, vừa tìm manh mối, vừa thuyết phục bản thân hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Tới ngày thứ ba, thấy vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện hay đáp lời của ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina, các thuyền viên bắt đầu hoảng loạn.
“C*t chó, ngươi đã có kết quả bói toán chưa? Rõ ràng ngươi tự nhận là chuyên gia về lĩnh vực này mà!” Danitz xả giận lên ‘Nơ Hoa’ Jodeson.
Jodeson với mái tóc đen nhuộm vàng khẽ xoa thái dương và đáp bằng chất giọng êm tai:
“Thất bại hết, các kiểu bói ta dùng đều chẳng cho ra kết quả gì cả.
Nhưng ít nhất thì giờ vẫn xác nhận được thuyền trưởng còn sống, chẳng qua là không biết cô ấy đang ở đâu thôi.”
Lái chính Blue Walls với mái tóc muối tiêu xoăn tít khẽ đẩy chiếc kính độc nhãn, cho ra ý kiến:
“Chúng ta phải tìm sự trợ giúp thôi. Phòng sưu tập của thuyền trưởng chẳng mất món đồ nào cả, cô ấy thậm chí còn không mang bất cứ vật phẩm thần kỳ cần thiết nào khi rời đi. Chứng tỏ là tình hình xảy ra khi ấy phải đột ngột lắm.”
“Tìm trợ giúp từ ai giờ?” Một thủy thủ trưởng khác với phần eo cồng kềnh, ‘Thùng Phuy’ Daniels lo lắng hỏi.
Blue Walls giơ con dao khắc bạc lên ngang mũi, ngửi ngửi mấy cái rồi nói:
“Quay về bờ biển tây.”
Ý của ông ta là tìm Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ sau lưng ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina.
“Không được. Từ sân chơi của hải tặc đến bờ biển tây phải băng qua Biển Sonia, Biển Bắc và Biển Cuồng Bạo. Sau đó còn phải đi trong Biển Sương Mù suốt một thời gian rất dài. Thuyền trưởng không chờ lâu như thế được đâu! Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với cô ấy vào bất cứ lúc nào!” ‘Nơ Hoa’ Jodeson phản đối, “Chúng ta phải lập tức tìm ai đó có thể liên lạc lại ngay và hỗ trợ trong thời gian ngắn nhất.”
Danitz đang định chửi “Cứt chó” một lần nữa, bỗng thông minh đột xuất.
Người duy nhất gã có thể liên lạc lại ngay chính là Gehrman Sparrow. Mà nhà thám hiểm điên cuồng này chưa bao giờ giấu giếm việc hắn giỏi bói toán cũng như sở hữu bối cảnh thần bí!
Ch-Chắc tên điên đó có thể tìm được thuyền trưởng nhỉ, lúc nào mà hắn chẳng làm được mấy việc bất khả thi… Danitz kéo kéo cổ áo, cảm thấy nỗi lo của mình vơi đi phần nào.
Gã ưỡn ngực, nhìn quanh một vòng rồi hắng giọng:
“Ta có một ứng cử viên, ta có thể liên lạc với hắn ngay lập tức. Vả lại hắn còn rất giỏi bói toán…”
Gã còn chưa dứt lời, đám người ‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls, ‘Nơ Hoa’ Jodeson, ‘Thùng Phuy’, ‘Da Sắt’ đều nhất loạt quay về phía gã trừng mắt, đồng thanh gào lên:
“Thế ngươi còn đứng đấy làm gì?!”
“…” Danitz im lìm rời phòng thuyền trưởng, quay về phòng mình.
Gã giở giấy ra và cầm bút máy lên. Nhờ vào lời dạy của thuyền trưởng, gã mở đầu bằng lời hỏi thăm, sau đó hàn huyên đôi ba câu.
Bỗng nhiên gã ngừng tay, cảm thấy mấy lời sáo rỗng và quanh co này chẳng phù hợp với mục đích xin giúp đỡ chút nào.
“Cứt chó!” Danitz lại chửi một tiếng rồi xé nát tờ giấy.
Ngay sau đó, gã viết lên trang mới:
[Cứu!
Thuyền trưởng mất tích rồi!]
“Ừm… Dù Gehrman Sparrow là một tên điên và không thể suy đoán hắn bằng lý lẽ thông thường, nhưng với nội dung như này thì đến cả hắn cũng sẽ không hiểu gì cho xem… Cứt chó!” Danitz lại tự chửi mình, xé nát tờ giấy thứ hai.
Gã bình tĩnh lại, suy tính vài giây rồi mới hạ bút viết lần thứ ba.
Lần này, Danitz viết những chuyện đã xảy ra sau khi thuyền trưởng biến mất một cách đơn giản và ghi thêm vị trí hiện tại của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Sau đó gã khéo léo hỏi ngài Gehrman Sparrow có thể cung cấp sự trợ giúp nhất định cho người đang hợp tác cùng không.
“Hình như bói toán cần một vật phẩm đặc biệt…” Vừa gấp thư lại, Danitz chợt nhớ ra mình quên mất thứ gì. Gã vội quay lại phòng thuyền trưởng lấy một chiếc khuyên tai ngọc trai mà ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina thường đeo.
Xong xuôi đâu đấy, Danitz lấy ra cuốn sổ ghi kín các tri thức thần bí học, lật đến trang tương ứng. Dựa vào kinh nghiệm, gã vụng về bố trí một nghi thức triệu hồi người đưa tin.
Sau khi đặt một xu vàng lên tế đàn, gã lùi lại hai bước, tụng niệm bằng tiếng Hermes cổ:
“Tôi!
Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
Linh hồn quanh quẩn trong hư ảo, sinh vật thân thiện bằng lòng chịu sai khiến, người đưa tin thuộc về riêng Gehrman Sparrow.”
Khi tiếng gió lốc xoay vòng hú lên vun vút, ngọn lửa trên cây nến đặt ở tế đàn cũng phồng to ra và nhuốm màu nhợt nhạt.
Renette Tinicole từ từ bước ra. Cô vẫn mặc bộ váy đen phức tạp u ám và nắm bốn cái đầu xinh đẹp giống hệt nhau.
Danitz cứ tưởng người đưa tin sẽ ngậm lấy xu vàng và phong bì chứa thư cùng khuyên tai ngay như mọi khi. Nhưng gã ngạc nhiên nhận ra cả bốn cái đầu trong tay Renette Tinicole đều tự động quay đi quan sát một vòng, cuối cùng nhìn theo hướng phòng thuyền trưởng gã.
Vài giây sau, hai cái đầu trong tay Renette Tinicole mới cắn vào xu vàng và phong thư.
Sau khi người đưa tin biến mất, Danitz mới dám thở phào lau trán, cảm tưởng như vừa rồi mình phải chịu một áp lực vô hình.
…
Đảo Olavi, bên trong căn phòng của một nhà trọ khác.
Thấy Anderson thắng được kha khá tiền, Klein đang định bảo anh đi mua hai tấm vé tàu đến Thành Khảng Khái – Bayam thì hắn có linh cảm.
Hắn nhanh chóng kích hoạt linh thị, trông thấy người đưa tin không đầu Renette Tinicole đã xuất hiện trong trạng thái lơ lửng ở ngay bên cạnh mình tự bao giờ. Trong tay cô vẫn là bốn cái đầu xinh đẹp.
Đối với người đưa tin xương trắng, chỉ cần nó vừa hiện hình là mình nhận ra ngay. Còn cô ta thì khác, hoàn toàn đi vào thế giới hiện thực rồi, mình mới có linh cảm… Klein trầm tư nhận lá thư do một cái đầu cắn lấy.
Cùng lúc, hắn nhận thấy trực giác linh tính của Anderson không yếu hơn mình là bao vì anh cũng có phản ứng.
“Đây là… người đưa tin à?” Anderson lưỡng lự hỏi, như thể anh đã từng nghe về nhưng bao giờ gặp mặt trực tiếp.
Klein gật mà mặt không đổi sắc, tiện tay dỡ thư ra.
Hở, khuyên tai làm từ ngọc trai à? Klein ngạc nhiên giở thư.
Bên cạnh hắn, Anderson mon men lại gần Renette Tinicole, vừa tò mò vừa chậc lưỡi:
“Quả là một kiểu thẩm mỹ đẫm máu không thể diễn tả bằng ngôn từ…”
Anh vừa dứt lời, hai tay bỗng giơ lên tóm chặt cổ họng mình. Sức bóp mạnh đến nỗi lưỡi Anderson thè dài ra còn miệng thì bắt đầu sùi bọt mép. Ngược lại, Renette Tinicole với phần cổ trở lên trống không vẫn hiện nguyên hình tại đó, chẳng phản ứng gì.
Klein quay đầu lại nghiêm túc nghiên cứu tình hình. Rồi hắn nhìn người đưa tin của mình, thầm nhủ:
Giống năng lực của tiểu thư Sharon ghê… Tiểu thư người đưa tin thuộc đường tắt ‘Tù Nhân’ à? Không, chẳng có gì chắc chắn cả. Cô ta là sinh vật Linh giới mà, giỏi mấy chuyện kiểu này cũng là lẽ thường tình…
Nhận ra Anderson sắp tắt thở, Klein mới thong thả cất tiếng:
“Được rồi, hắn còn phải dẫn đường cho tôi nữa.”
Một cái đầu của Renette Tinicole quay lại nhìn Anderson bằng cặp mắt đỏ tươi như máu.
Kế đó, mỗi cái đầu mở miệng ra lần lượt đáp:
“Biến thành…” “Xác sống…” “Rồi…” “Vẫn…” “Có thể…” “Dẫn đường…”
Lúc cô nói, cuối cùng bàn tay của Anderson cũng dừng lại và buông thõng khỏi cần cổ – nơi để lại vết ngón tay hằn sâu và rõ.
Hộc… Hộc… Vị ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ há mồm thở dốc, khom lưng nôn khan.
Klein lướt nhanh qua lá thư và biết chủ nhân của nó là Danitz. Vị “hải tặc vĩ đại nổi danh” này nói rằng ‘Trung Tướng Núi Băng’ đã mất tích một cách bí ẩn nên cần sự hỗ trợ khẩn cấp.
Dời mắt khỏi lá thư, Klein sửng sốt khi trông thấy Renette Tinicole vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Thế này thật không thần bí học… Chẳng phải người đưa tin sẽ biến mất ngay sau khi đưa thư và chỉ xuất hiện khi được triệu hồi thôi sao? Klein cân nhắc, hiếu kỳ hỏi:
“Cô còn việc gì nữa à?”
“Chờ…” “Anh…” “Hồi…” “ m…” Bốn cái đầu của Renette lần lượt trả lời.
“Sao cô biết tôi sẽ hồi âm ngay?” Klein liếc qua Anderson và thấy anh vẫn chưa hồi phục, mới chắc chắn ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ còn chẳng có hơi để ý lời nói này không phù hợp với thiết lập nhân cách của Gehrman Sparrow. .
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Từng cái đầu trong tay Renette lại mở miệng:
“Cách…” “Cô ta…” “Biến mất…” “Rất…” “Kỳ lạ…”
“Sao cô biết?” Trong nháy mắt, Klein những tưởng tiểu thư người đưa tin đã lén đọc thư Danitz viết.
Những cái đầu với mái tóc vàng nhạt lượn sóng nói ra từng từ theo thứ tự để hợp thành một câu hoàn chỉnh:
“Tôi…” “Điều tra…” “Tình hình…” “Trên thuyền…”
Người đưa tin của mình còn làm thám tử bán thời gian hả? Tiểu thư Renette Tinicole à, sau này cô có kiêm luôn nghề bảo kê không? Liệu có phải thanh toán thêm khoản ngoài không đây… Vừa thầm trào phúng, Klein đáp:
“Không phải vội, lát nữa tôi mới hồi âm.”
Hắn định tiến lên phía trên sương xám, dùng khuyên tai của ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina để xem bói trước.
Renette Tinicole không nhiều lời, lẳng lặng biến mất.
“E hèm…” Cuối cùng Anderson cũng tỉnh táo lại. Anh đứng thẳng dậy, nhìn Gehrman Sparrow bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Người đưa tin của anh… người đưa tin của anh ở cấp độ Bán Thần hả?!”