Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
***
Bên trong nhà ăn của biệt thự Bá tước Hall, quận Hoàng Hậu.
Như mọi hôm, Audrey đang cùng cha mẹ và anh trai của mình cầu nguyện trước bữa ăn.
“Ca ngợi Nữ Thần!” Cô nàng điểm bốn cái trước ngực theo chiều kim đồng hồ, kết thúc bằng câu nói này.
Nhưng lời của cô nàng còn chưa dứt, trong tầm nhìn bị mi mắt bao phủ đã tràn ngập một làn sương xám dày đặc. Một bóng dáng uy nghiêm ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh, người đó lên tiếng:
“Đó là một Lá bài Khinh Nhờn do Russel đại đế chế tác.”
Ngài “Kẻ Khờ”… Lá bài Khinh Nhờn? Audrey cuối cùng đã chờ đợi được đáp án, cô nàng đầu tiên là mừng rỡ, tiếp đó lại lập tức ngơ ngác. Cô không rõ Lá bài Khinh Nhờn rốt cuộc là chỉ cái gì.
Nhưng cô lại nhanh chóng đoán ra được, cô biết Russel đại đế từng chế tác một bộ bài bí ẩn, một bộ bài tượng trưng cho một vài sức mạnh chưa biết. Bộ bài này tổng cộng gồm có 22 lá, nó được cho rằng là sản phẩm mô phỏng bài Tarot.
Hơn nữa cô còn từng nghe “Người Treo Ngược” nói, bí mật được cất giấu bên trong bộ bài đó chính là “Đường tắt của Thần”, là con đường thành Thần!
Thì ra nó gọi là Lá bài Khinh Nhờn… Tương tự với Phiến đá Khinh Nhờn… Nó tuyệt đối là báu vật cao cấp nhất trong thế giới thần bí!
Đường tắt của Thần đó nha!
Khó trách bề tôi của ngài “Kẻ Khờ” lại nhờ giúp đỡ. Anh ta phải bảo đảm đó là lá bài thật thì mới hành động, để tránh xuất hiện sai lầm, đến khi đó không lấy được lá bài chính xác, ngược lại còn khiến giáo hội Hơi Nước nhận ra Lá bài Khinh Nhờn được cất dấu bên trong chiếc thẻ kẹp sách nào đó…
Không biết anh ta có thành công không nhỉ…
Người phi phàm của giáo hội Hơi Nước vẫn chưa tới hỏi thăm mình theo thông lệ, chắc là anh ta vẫn còn đang lên kế hoạch…
Trong lúc Audrey hơi rùng mình thì cô lại nhìn thấy một bóng người cầu nguyện bên trong màn sương xám, bóng người đó cực kỳ mờ ảo.
Anh ta nói với giọng rất tôn kính:
“Ngài “Kẻ Khờ” vĩ đại, xin hãy gửi lời cảm ơn của tôi đến người đã giúp tôi nghiệm chứng thẻ kẹp sách. Nhờ người đó mà hành động của tôi cực kỳ thuận lợi. Do đó, tôi bằng lòng nâng mức thù lao lên thành 3000 bảng, trừ vào 5000 bảng còn chưa thanh toán. Đây là số tiền mà đối phương nên nhận được.”
Thành công? Thành công rồi sao? Nhưng trên trang đầu của mấy tờ báo vừa nãy mình đọc, không hề có tin tức nào nói về chuyện đồ vật triển lãm bị trộm cả, tất cả đều là tin tức về nạn nhân thứ 12 của vụ giết người hàng loạt… Tăng mức thù lao lên 3000 bảng cho thấy, bề tôi của ngài “Kẻ Khờ” thực sự đã thành công. Anh ta đã lấy đi chiếc thẻ kẹp sách cất giấu “Lá bài Khinh Nhờn” mà không ai hay biết! Đẹp trai quá! Mặc dù Russel đại đế phát minh từ ngữ này không đủ thanh lịch, không đủ dè dặt, không phù hợp với thân phận của một quý tộc, nhưng đó cảm nhận duy nhất bây giờ của mình!
Hội Tarot chúng ta nắm giữ một “Đường tắt của Thần” hoàn chỉnh!
Chắc là hoàn chỉnh nhỉ?
Không biết là đường tắt nào đây?
Mặc kệ, đều là tượng trưng cho con đường thành Thần cả!
Dưới ánh sáng chói lọi của ngài “Kẻ Khờ”, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành thế lực bí ẩn mạnh mẽ nhất cao cấp nhất!
Không biết trong mấy thẻ kẹp sách khác có giấu Lá bài Khinh Nhờn nào nữa không…
Audrey cố khống chế tâm trạng kích động, vừa khao khát vừa tự hào để mặc hầu gái phục vụ ăn uống trải khăn ăn giúp mình.
Con mắt cô nàng xoay xoay, nhìn về phía Bá tước Hall vừa ăn sáng vừa đọc báo theo thói quen.
“Cha à, hôm nay có tin tức gì đáng chú ý không ạ?”
Bá tước Hall cảm thán:
“Ác ma đó lại giết thêm một người vô tội nữa, đây là vụ thứ 12 rồi. Nạn nhân là một nhà thiết kế thời trang mới nổi tiếng cách đây không lâu. Chỉ là lúc nghèo khó không thể duy trì cuộc sống được nên có làm gái đứng đường vài lần, vậy mà cô ta lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.”
“Khá may là lần này có người chứng kiến, có người chính mắt thấy ác ma kia gây ra vụ án đẫm máu. Ha, gã ta bị dọa sợ, chạy trên đường còn không ngừng kêu la “Giết người rồi” “Cứu mạng”. Ha ha, không thể không nói, tiếng kêu la cầu cứu của gã có hiệu quả cực kỳ tốt, ác ma nọ không hề đuổi theo.”
“Phía cảnh sát nhờ vào chuyện này đã xác định được kẻ tình nghi, đang gấp rút lùng bắt.”
Audrey lại vẽ biểu tượng mặt trăng đỏ trước ngực:
“Nguyện hành động của bọn họ sẽ thành công.”
“Cha ơi, nghe đoạn miêu tả vừa rồi của cha, đó đúng là một cảnh tượng vừa đáng sợ lại vừa buồn cười đấy ạ.”
“Mong rằng người chứng kiến kia về sau đừng gặp ác mộng vì chuyện này.”
Mà cũng là vào tối hôm đó, bề tôi của ngài “Kẻ Khờ” đã lấy đi Lá bài Khinh Nhờn trong viện bảo tàng được bảo vệ nghiêm mật mà không hề kinh động đến bất cứ ai… Audrey thầm bổ sung một câu, đồng thời còn tự mình não bổ ra một số tình tiết.
……
Viện bảo tàng Vương Quốc, trong phòng sách được hoàn nguyên.
“Xác nhận chỉ có hai chiếc thẻ kẹp sách bị trộm thôi sao?” Max Livermore, đội trưởng tiểu đội Trái Tim Máy Móc hỏi đội viên của mình.
Trong lúc nói, anh ta còn len lén liếc mắt nhìn nhân vật lớn đang đứng trước bàn sách đưa lưng về phía mình.
Đó là một ông già mặc áo choàng trắng của linh mục, đội chiếc mũ zucchetto. Ông ta là người phụ trách giáo khu Backlund thuộc giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc, một thành viên của hội đồng Trước Thần, Đức tổng giám mục Hollamick Haydn.
Vị nhân vật lớn này không chỉ là một giáo sĩ, ông ta còn là nhà khoa học vô cùng nổi danh, là giáo sư vinh dự của khoa vật lý đại học Backlund.
“Đúng vậy, chỉ có hai chiếc thẻ kẹp sách bị trộm.” Đội viên bị hỏi trả lời chắc chắn.
Max gật khẽ đầu, nhìn Hollamick Haydn. Anh cân nhắc, hỏi với vẻ đắn đo:
“Thưa Tổng giám mục, tối qua sau khi đóng cửa viện bảo tàng, một số con cháu quý tộc đã đến tham quan. Họ có chạm vào một vài đồ vật triển lãm, bao gồm một trong hai chiếc thẻ kẹp sách bị trộm. Có cần bảo bọn họ hợp tác điều tra không?”
“Chuyện này tôi biết.” Hollamick buông thõng hai tay tự nhiên, ông ta xoay người lại, nói với giọng điệu bình tĩnh, “Tôi đã xác nhận rồi, đám con cháu quý tộc đó không có bất cứ quan hệ nào với tên đã trộm thẻ kẹp sách, không cần thiết gọi bọn họ tới phối hợp điều tra.”
“Vâng thưa ngài.” Chính Max cũng không cảm thấy có vấn đề gì, huống chi Tổng giám mục Haydn hiểu biết rất nhiều tri thức thần bí học và các loại kỹ xảo phi phàm đều đã xác nhận rồi.
Hollamick có khuôn mặt rất hòa nhã rất hiền từ, lúc này đây ông ta không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ nhìn xung quanh và nói:
“Với lại đêm qua nơi này có nhiều hơn một người, ít nhất là hai người, thuộc hai phe đối lập nhau.”
“Một người trong số đó thậm chí còn có danh sách cao hơn tôi, người còn lại thì đã chạy thoát được bằng một cách thức kỳ lạ.”
“Tuy tôi không thể nào hoàn nguyên lại được cảnh tượng lúc đó, nhưng có một vài chi tiết vẫn “thấy” được.”
“Chuyện còn phức tạp hơn cả so với tưởng tượng của chúng ta.”
Ông ta nói đến đây bèn thở dài:
“Tôi đã biết tại sao bọn họ muốn trộm thẻ kẹp sách rồi. Chúng ta đã bị Russel lừa hơn 150 năm…”
……
3000 bảng, đau lòng quá đi. Mình tích cóp rất lâu mà còn không đủ 1000 bảng nữa là… Nhưng Lá bài Khinh Nhờn là bảo vật vô giá, dù có tiền cũng không đổi được. Với cống hiến của tiểu thư “Chính Nghĩa” thì tuyệt đối xứng đáng với cái giá này…
May là được trừ vào trong khoản cô nàng còn nợ mình, giảm bớt được chút gánh nặng. Về sau nếu gặp được thầy Azcot, mình có thể dùng phối phương danh sách cao để thanh toán thù lao 15.000 bảng thuộc về “Bề tôi”… Các “Lá bài Khinh Nhờn” khác không biết sẽ được ngụy trang thành thứ gì nữa. Với tính cách của đại đế, chắc sẽ vượt xa dự đoán của mọi người đây… Klein kết thúc nghi thức, hắn nhìn ra biển sương xám bên ngoài cung điện, lặng lẽ cảm thán.
Cẩn thận là trên hết, hắn tạm thời để lại lá bài “Hắc Hoàng Đế” trên màn sương xám, để trên chiếc ghế dài đồng đen đối diện với vị trí của “Kẻ Khờ”, còn cả còi đồng Azcot.
Đợi lúc trở về thế giới thực, hắn lại cử hành nghi thức triệu hoán chính mình, vứt chiếc “Chìa khóa vạn năng” kết hợp của sự xui xẻo và lạc đường này lên màn sương mù xám luôn. Vật phong ấn này nhìn thì không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng đến lúc quan trọng thì lại khá nguy hiểm, hắn không tính dùng đến nó nữa.
“Chìa khóa vạn năng” này chỉ là di vật của một tên xui xẻo vừa mới thăng lên thành danh sách 9, thế mà lại có ảnh hưởng tiêu cực không hề yếu với một người phi phàm danh sách giữa… Xem ra hồi đó khi “Người Học Việc” nọ bị mất khống chế, còn có thêm nhân tố khác nữa, thế nên mới có chỗ không tầm thường…
Vậy ra, quyết định lúc trước của mình là đúng. Muốn thăm dò tòa nhà số 32 phố Virdi quận Đại Kiều Nam thì phải cẩn thận, phải chuẩn bị đầy đủ… À, còn phải xác định hiệu quả của vật phong ấn không hoàn toàn tách biệt khỏi danh sách của chủ nhân nó. Cần phải xem xét nhiều yếu tố, ví dụ như không hề bị Tà Thần làm ô uế…
Klein tắm nước lạnh, cả người khoan khái nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm. Hắn xuống lầu thưởng thức bánh ngô nướng mua được bên đường, đây là đặc sản của vùng Cao Nguyên ở vương quốc Finnebot, vừa giòn vừa thơm vừa ngọt.
Ăn uống no nê, hắn lại suy nghĩ về trải nghiệm tối qua, xem thử mình có để sót manh mối nào cho người khác hay không.
“Dù cầm theo “Chìa khoá vạn năng”, nhưng nếu bản thân không phải một người phi phàm, mình không thể nào chạy thoát khỏi tay của một tên “Ác Ma” được. Quý cô thần bí mạnh mẽ kia lúc ấy chắc chắc cho rằng mình không phải một thám tử tư bình thường, mà mình không nghĩ đến chuyện có thể giấu giếm được chuyện này.”
“Cô ta không bắt mình đi, chứng tỏ cô ta là người phi phàm chính thức có thiện cảm với người phi phàm hoang dã, hoặc là cô ta không nằm trong ba giáo hội lớn hay quân đội. Ừm, mình nghiêng về giả thuyết sau hơn. Nếu là người phi phàm chính thức thì có khả năng lớn cô ta sẽ tịch thu “Chìa khóa vạn năng” rồi. Aizz, lúc đó mình gần như đã tuyệt vọng, còn cho rằng sẽ bị coi như người phi phàm hoang dã rồi bị bắt nhốt vào dưới lòng đất của giáo hội Hơi Nước nữa, thậm chí lúc đó mình đã suy nghĩ đến vấn đề làm sao để vượt ngục. Ai ngờ, cô ta cứ thế bỏ đi.”
“Cô ta thuộc tổ chức nào nhỉ? Hay là hoang dã? Không, người phi phàm hoang dã đến được trình độ cao như vậy thì hẳn đã có tổ chức của mình rồi.”
“Con chó Ác Ma kia chắc chắn sẽ dùng năng lực phi phàm xóa đi các manh mối liên quan, trong đó cũng sẽ bao gồm cả mình nữa. Trong lĩnh vực thần bí học, điều này không thể tách rời nhau được, mà quý cô đó hình như cũng không thích bị bại lộ. Coi bộ manh mối lúc mình chạy trốn đã bị quấy nhiễu rồi.”
“Còn về chuyện trong viện bảo tàng, bọn họ muốn tìm một linh thể đặc thù, một sự tồn tại quái lạ, nó có quan hệ gì với Sherlock Moriarty mình đây chứ?” Klein tự trêu đùa một câu, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn dám về nhà, tất nhiên là do đã xem bói trước, giống như hắn không hề sợ cạm bẫy trong viện bảo tàng không thể nào phá bỏ được.
Phù, chuyện này đến đây là kết thúc… Hôm nay nên làm gì nhỉ? Luyện tập năng lực phi phàm, thuận tiện đến câu lạc bộ Cragg ké cơm? Ừm, không biết các tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt đã xác nhận được hung thủ chưa nhỉ? Mình có nên viết một phong thư để nhắc nhở Isengard Stanton không ta? Trong lúc đang cân nhắc, Klein nghe thấy tiếng bên ngoài có người tới gần rồi lại đi xa.
Lại có thư? Hắn tò mò mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy một phong thư nằm trong hòm thư.
Là thư của Isengard Stanton.