Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

Bịch!

Tên nhân viên pha chế ngã vật xuống đất, cả người cuộn lại, lăn lộn trong đau đớn.

‘Cá Mập Trắng’ Hamilton hừ một tiếng, không nói thêm gì mà quay đầu đi thẳng lên lầu hai, bước chân nặng nề của y khiến cầu thang gỗ rung lên tiếng kẽo kẹt.

Xem xong màn kịch hay, đám ma men cũng lần lượt tản đi. Nhóm người thuyền trưởng Elland chẳng hề bị ảnh hưởng, quay lại tầng trên tiếp tục đánh bài.

Nhân cơ hội này, Klein cũng theo lên tầng hai.

Hắn trở lại Cá Chuồn Và Rượu không phải để giải quyết ‘Cá Mập Trắng’ vốn chẳng gây nguy hại gì đến mình, mà chỉ thuần túy là muốn thu thập thêm nhiều tin tức từ tên chủ quán bar có quan hệ với nhiều thế lực hải tặc này. Dù sao hắn cũng đang mang danh tính mới tên Gehrman, ngụ ý là chuyên săn lùng đám hải tặc tay vẩn đầy máu tanh. Hắn định sẽ sử dụng linh hồn, máu thịt và đặc tính phi phàm của chúng để dần thay thế những linh hồn đang chờ được giải phóng trong Đói Khát Ngọ Nguậy.

Cảng Damir không có tài nguyên khí gas, hành lang tầng hai khá tù mù, các giá nến bằng đồng khảm bên hai vách tường tỏa ánh sáng chập chờn và mờ ảo.

Klein quan sát toàn bộ khung cảnh cùng lúc đưa tay lên quệt ngang mặt, lặng lẽ biến thành một vị bảo vệ nào đó ở tầng một.

Hắn cũng dùng năng lực tạo ảo giác để bù vào quần áo và trang sức khác biệt.

Chuẩn bị xong xuôi, hắn bước thẳng tới căn phòng mà trực giác linh tính hắn mách bảo đó là của ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton.

Thoạt tiên hắn băng qua phòng đánh bài, không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Dừng lại trước mấy người bảo vệ đứng canh ở hành lang, hắn trầm giọng xuống:

“Tầng dưới lại có chuyện rồi.”

“Bão Táp trên cao, tối nay bị làm sao thế không biết?” Một bảo vệ lên tiếng.

“Tôi chỉ mong những cô nàng đáng yêu kia sẽ không bị thương.” Một bảo vệ khác lo lắng.

Ý gã là chỉ đám gái điếm trong quán bar.

“Họ vẫn ổn.” Klein vượt qua mấy bảo vệ, đến trước phòng ‘Cá Mập Trắng’, cứng nhắc gõ cửa.

“Ai đấy?” Hamilton cảnh giác hỏi.

“Ông chủ, là tôi đây. Dưới kia lại có chuyện xảy ra!” Klein nhớ lại những thông tin vừa lấy được lúc xem trò hay, cố gắng khàn khàn giọng.

“Chết tiệt!” Hamilton gầm lên, “Vào giải thích rõ ràng cho tao có chuyện gì!”

Klein vặn tay nắm cửa, bước vào.

Lúc thuận tay đóng cửa lại, hắn giải trừ ảo thuật, cơ bắp trên khuôn mặt nhúc nhích, trở về thân phận vừa nãy—một vị khách mặt mũi bình thường với đôi mắt xanh biển và mái tóc vàng.

“Ngươi…” Hamilton sững sờ trong giây lát, chợt há to miệng, định kêu lên.

Cùng lúc, vô số mảnh vảy cá hư ảo nổi lên trên mu bàn tay y, cả thân hình vốn to béo của y bỗng phình tướng ra.

Đột nhiên, nhịp tim y bắt đầu đập nhanh như trống, một nỗi sợ hãi theo bản năng choán đầy cổ họng y.

Bấy giờ, y cảm thấy kẻ xa lạ đứng trước cửa hệt như một ác ma đã đói bụng lâu ngày, đang liên tục dùng ánh mắt lạnh băng dò xét máu thịt và linh hồn y.

Trong chớp mắt, ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton sa vào cơn khủng hoảng tột độ, không thể đưa ra phản ứng hữu hiệu nào.

Klein chậm rãi bước đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống, lịch sự cười:

“Giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện rồi chứ?”

Cảm giác bị một con quái vật khủng khiếp nhìn trừng trừng bất ngờ biến mất. Hamilton thoải mái hơn một chút, cơ thể y như một quả bóng bị chọc thủng, xì hơi chỉ còn cái vỏ khô quắt.

Không dám liều lĩnh kêu cứu nữa, trán đổ đầy mồ hôi, y hỏi:

“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?”

“Một thợ săn.” Klein thuận miệng đáp, “Ta nghe nói ngươi quan hệ với rất nhiều thế lực hải tặc. Ta muốn biết tình huống tương ứng của chúng.”

“Không, ta không có…” ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton vô thức phủ định.

Y lại lập tức cảm nhận được cơn đói khát cực độ đến điên cuồng, cảm thấy đôi mắt của người đàn ông đối diện dường như đã nhuốm màu đỏ sậm.

Klein cân nhắc về thiết lập tính cách của mình trong lòng, cười nhã nhặn:

“Ngươi có hai sự lựa chọn.

Một là thành thật trả lời. Hai là bị ta giết chết, sau đó thành thật trả lời.”

Giết người rồi thông linh? ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton đã từng nghe về tin đồn tương tự, khó khăn nuốt nước bọt:

“Sao ngươi lại muốn biết về những thứ ấy?”

Klein lộ ra nụ cười:

“Ta là một thợ săn, thứ ta truy cầu là tiền thưởng.”

Hamilton đột ngột cảm giác thấy một tia điên loạn không thể nào tả rõ ẩn chứa trong nụ cười nho nhã lễ độ của đối phương, bèn không khỏi thốt lên:

“Ngươi-ngươi điên rồi sao?

Ta đã gặp rất nhiều nhà thám hiểm tương tự, nhưng tất cả bọn chúng đều táng thân dưới đáy biển!

Đơn độc săn giết một hải tặc cũng không quá khó, nhưng ngươi có thể mãi đề phòng sự trả thù kế đó không? Gái điếm trong quán bar, khách hàng trông rất bình thường, có thể tất cả bọn họ đều là người cung cấp thông tin cho hải tặc! Người bạn đồng hành thân thiện của ngươi có thể cắn ngược lại ngươi bất kỳ lúc nào, sẽ cho ngươi ăn đạn sau lưng! Đám hải tặc sẽ thu thập tình báo, vây chặn xung quanh tàu của ngươi, ngươi có thể bảo vệ được tất cả các hành khách không? Sau những đợt oanh tạc của từng khẩu đại bác, trên đại dương bao la nhưng chẳng có nơi nào để trốn, ngươi có thể sống sót nổi không?”

Sau khi phát tiết một thôi một hồi nỗi sợ hãi từ trong tâm khảm, y nhìn thấy người đàn ông vừa tự xưng là thợ săn chợt nở một nụ cười tươi tắn, nhã nhặn, ấm áp:

“Chỉ việc giết hết là sẽ không còn vấn đề.”

Một tên điên thực sự… ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton lập tức hít một hơi thật sâu:

“Ta có liên hệ với rất nhiều hải tặc, nhưng đều là quan hệ bị động. Họ cần chỗ bán tiền mặt, đá quý và hàng hóa cướp bóc được để đổi lấy rượu mạnh, lương thực, nước ngọt, vũ khí và sự thoải mái từ phụ nữ. Tất cả đều phải qua tay ta, nhưng ta chỉ có thể chờ họ ở đây. Ta không biết rõ tàu của họ đi tới đâu hay mục tiêu trước mắt của họ là gì.”

“Còn gì nữa?” Klein bình thản hỏi.

Câu trả lời vừa nãy của hắn chủ yếu là để hù dọa ‘Cá Mập Trắng’. Còn về phần bị đám hải tặc trả thù, hắn hoàn toàn không lo lắng. Thân là “Người Không Mặt”, nếu dễ dàng bị tóm đuôi như thế, chi bằng hắn tự dìm chết mình dưới đáy biển cho rồi.

Còn có… ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton nuốt nước bọt, không dám đưa ra một mô tả khẳng định hay phủ định.

Y khép chặt miệng lại, nhìn vào quý ngài đội mũ chóp nửa cao, nhìn đối phương trông thì bình tĩnh kín đáo nhưng dường như ấp ủ sự điên cuồng.

Bầu không khí trầm mặc khiến người khác bất an giống như mặt biển yên bình trước một cơn bão, nhẹ nhàng vang dội, va chạm và lên men.

Cuối cùng, Hamilton dời tầm mắt đi, bực bội chống tay lên mặt bàn:

“Ờ, ta vẫn thu thập thông tin cho họ. Nếu có tình báo khẩn cấp, ta sẽ dùng đài phát thanh họ đưa cho ta để cảnh báo họ chú ý.”

‘Cá Mập Trắng’ không dám làm liều, sợ hãi đối phương sở hữu năng lực phi phàm đặc biệt có thể phán đoán xem y có nói thật không, hoặc toàn bộ lời nói của y có phải thật không.

“Đài phát thanh?” Klein vừa đánh cược thành công, bỗng nhạy cảm nắm bắt được một cụm từ.

“Đấy là thứ họ gọi khi nói với ta. Nó cùng loại với máy điện báo nhưng không cần dây.” Hamilton quay người bước tới trước cái két sắt xám, ngồi xổm xuống.

Máy điện báo không dây? Hải tặc dùng công nghệ cao thế sao? Klein lờ mờ đoán ra được đài phát thanh mà đối phương đang nói tới là thứ gì.

Hắn đã từng nghĩ đến chuyện phát minh thứ tương tự, kết quả là vừa lật xem tạp chí liên quan thì mới biết, điện báo không dây đã xuất hiện từ lâu, chẳng qua là chưa tìm được vị trí của mình trên trường thương mại—biển Cuồng Bạo ngăn cách đại lục Bắc và đại lục Nam, quanh năm sấm vang chớp giật, từ trường hỗn loạn, bão táp hoành hành, chỉ có vài tuyến đường biển được thông hành. Dù trang bị điện báo không dây cũng gần như vô dụng. Tương tự, thời tiết trên biển Sương Mù và biển Sonia cũng biến đổi mạnh mẽ, tồn tại rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc truyền điện từ. Ứng dụng của điện báo không dây bị hạn chế nghiêm trọng.

Có khi nào sẽ xuất hiện một mô hình cải tiến có thể giải quyết những vấn đề này không nhỉ? Klein nhìn ‘Cá Mập Trắng’ mở ván sàn trước két sắt, vặn một cơ chế nào đó, khiến một cánh cửa ngầm lộ ra trên tường.

Đằng sau cửa ngầm chia làm ba ngăn tủ ẩn. Ngăn trên cùng đặt một chút tài liệu và ngân phiếu. Ở giữa chứa một khẩu súng ngắn ổ xoay, một khẩu súng kíp kiểu mới và các loại vũ khí. Dưới cùng choán đầy một cái máy phức tạp màu đen.

Klein chỉ liếc qua một cái, thông qua ấn tượng đời trước và những thông tin thu thập được, đoán định rằng cấu trúc máy móc kia thuộc về đài phát thanh không dây.

“Chính nó, họ gọi nó là đài phát thanh. Tin tức có thể truyền đi và nhận lại bằng loại đồ thu tương tự, xa nhất là đến quần đảo Rorsted. Xa hơn nữa thì còn phụ thuộc vào thời tiết và vận may. Bình thường nó khá rắc rối, có rất nhiều hạn chế.” Hamilton không hiểu rõ lắm, chỉ miêu tả mơ hồ về những tình huống tương ứng dựa trên kinh nghiệm sử dụng và những điều y được dạy.

Vẫn tốt hơn loại đài phát thanh kiểu mới đang được thương mại hóa… Không biết ai phát minh ra nhỉ… Klein im lặng lắng nghe, trực tiếp hỏi:

“Chúng là ai?”

Hắn ra vẻ như mình giống một thợ săn tiền thưởng mù kỹ thuật công nghệ.

‘Cá Mập Trắng’ Hamilton lau mồ hôi lạnh trên trán:

“ ‘Rắn Độc Xu Bạc’ Oder tự xưng là phục vụ cho chủ nhân Tàu Bình Minh và sĩ quan tình báo của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, lão Quinn. Họ đều xuất hiện cùng một lúc, ta không chắc họ có hợp tác với nhau không. Đương nhiên, Oder luôn chỉ đưa ra tuyên bố.”

Chủ nhân Tàu Bình Minh, vị ‘Nữ Vương Thần Bí’ kia? Klein đảo mắt qua chỗ khác, xu vàng xuất hiện trên bàn tay hắn.

Xu vàng liên tục qua lại giữa các ngón tay, cuối cùng phóng lên giữa không trung, rơi xuống. Nó khiến ‘Cá Mập Trắng’ bối rối, nơm nớp lo sợ.

Cúi đầu nhìn, Klein chậm rãi đứng dậy.

Đúng lúc này, hắn bất ngờ lên tiếng hỏi:

“Ai cho ngươi ma dược?”

“Lão-lão Quinn…” Hamilton do dự một chút, rốt cuộc vẫn trả lời thẳng thắn.

Klein gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, xoay người bước thẳng ra cửa.

Kịch! Cửa gỗ khép lại, bóng người mặc áo khoác nỉ đen biến mất trong căn phòng của ‘Cá Mập Trắng’.

Hamilton nín thở, chờ qua hơn chục giây sau, mới thở phào một hơi thật dài.

Y nhanh chóng lau mồ hôi trên mặt, đặt chiếc đài phát thanh lên bàn, lật quyển mật mã, loay hoay gửi một điện tín đến nơi xa:

[Tôi bị nhắm tới!

Bởi một tên lạ mặt!]

Bên cạnh một Hamilton đang hết sức chú tâm, Klein đút hai tay vào túi, lẳng lặng đứng xem, thu toàn bộ phổ tần số và mật mã vào trong đáy mắt.

Vừa nãy hắn chỉ biểu diễn một buổi ảo thuật quy mô lớn, dư sức để đối phó với ‘Cá Mập Trắng’, một Người Phi Phàm Danh sách thấp thuộc đường tắt ‘Thủy Thủ’.

Về phần sau đó hắn có thể nhớ được chi tiết hay không, “Thầy Bói” chẳng cần phải lo lắng. Làm một lần “xem bói cảnh mơ” là sẽ hồi tưởng lại tất cả.

‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ và thủ hạ của y rất thích giết người, ưa thích máu tươi, ham mê dùng bạo lực với phụ nữ. Mỗi lần cướp một tàu khách, chúng luôn tạo nên thảm kịch… Đây là thông tin đã được xác nhận, và chúng thậm chí còn tự hào về chuyện này, không bao giờ keo kiệt tự tuyên dương bản thân… Mục tiêu để săn lùng, đối tượng để mạo hiểm, mình sẽ ưu tiên cân nhắc bọn chúng… Klein suy nghĩ xuất thần, nhân cơ hội Hamilton cất đài phát thanh, chuẩn bị thật sự rời khỏi căn phòng này.

Tạm thời hắn chưa lên kế hoạch xử lý ‘Cá Mập Trắng’ ngay, sợ sẽ quấy nhiễu tới con mồi thực sự. Dù sao dạng như tên này cũng ở trên đất liền, có địa bàn cố định, nếu bị mình tóm được nhược điểm, về sau chỉ cần gửi một phong thư tố cáo đi là có thể giải quyết dễ dàng.

Trong bước chân không phát ra tiếng động của Klein, cửa phòng từ từ hé mở, lại lặng lẽ khép kín, thoảng vào một cơn gió mát nhẹ nhàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK