Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có lệnh của ta thì không được nói tên ta.”

Mấy phút đồng hồ sau khi tụ hội kết thúc, Audrey trở lại phòng ngủ và Arges về buồng thuyền trưởng vẫn thấy văng vẳng bên tai câu nói kia của Kẻ Khờ.

Trong ấn tượng của bọn họ, ngài Kẻ Khờ thần bí và hùng mạnh thường hay thư giãn thoải mái, hoặc là bình tĩnh lạnh nhạt, khó mà phỏng đoán được ý của ngài, rất ít khi ngài ấy thể hiện thái độ nghiêm trang và nhìn xuống như này.

Cũng chính vì vậy, bọn họ mới rất khiếp sợ, và phục tùng từ tận đáy lòng: Bọn họ không lạ gì câu nói với phong cách tương tự, nhưng nó đều được ghi lại trong “Đêm Tận Thế” và “Sách Bão Táp”.

Phố Hoa Thủy Tiên, khu phía tây thành phố Tingen.

Klein kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu vào trong phòng.

Sau khi Chính Nghĩa và Người Treo Ngược đi rồi, hắn lại nhìn “ngôi sao” đã truyền ra tiếng khẩn cầu, nhưng lần này hắn không nhận được bất cứ thông tin gì.

Dựa theo lời khẩn cầu còn lưu giữ trong “ngôi sao” đỏ sậm, tương đương với chức năng nhắn tin offline, Klein tin rằng trong khoảng thời gian hai lần đi lên sương mù xám này, cậu thiếu niên nói tiếng Người Khổng Lồ kia không cầu nguyện gì thêm. Điều này khiến hắn ngờ rằng liệu có phải cha mẹ của cậu ta đã vô phương cứu chữa, nên cậu ta mới quyết định từ bỏ…

Quay lưng về phía mặt trời, Klein đi tới bên giường rồi nằm úp sấp xuống, chẳng muốn động đậy chút nào.

Hắn biết mình nên tranh thủ tới câu lạc bộ bói toán để tiếp tục tiến trình tiêu hóa ma dược, nhưng thực sự là hắn chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm im ở đây hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có này.

Từ thứ Ba đến thứ Sáu là hắn đã kín lịch, sáng học khóa học thần bí học và làm thực hành tương ứng, chiều thì huấn luyện tác xạ và luyện tập giác đấu, mệt tới tối bẹp dí, mà thứ Bảy thì sáng vẫn như thế, chiều lại trực cửa Chianese, ăn uống đều ở dưới lòng đất, mà còn phải trực tới sáng sớm Chủ nhật. Sáng Chủ nhật là thời gian ngủ bù của hắn, chiều thì xem tình hình để quyết định có tới câu lạc bộ bói toán không. Sáng thứ Hai hắn tới đại học Hoy, chiều lại triệu tập thành viên hội Tarot, lại phải lo chuyện đóng vai thầy bói. Tóm lại là hắn bận rộn cả tuần, không có bất cứ thời gian để nghỉ ngơi và thả lỏng.

Cho nên lúc này Klein chỉ muốn nằm bẹp dí ở nhà một lần, không làm gì cả, chỉ muốn nằm không như vậy.

“Không được, là boss của một tổ chức “Tà giáo”, sao có thể ủ rũ như này, nếu Chính Nghĩa với Người Treo Ngược mà biết thì tam quan của bọn họ sẽ vỡ nát mất…” Klein chôn mặt vào trong chăn, tự động viên mình.

“Mình đã có phương thuốc ma dược Tên Hề rồi, chỉ chờ khi nào tiêu hóa xong ma dược Thầy Bói nữa… Mình đã có phương thuốc ma dược Tên Hề rồi, chỉ chờ khi nào tiêu hóa xong ma dược Thầy Bói nữa…”

Hắn lẩm bẩm vài câu, rồi đột nhiên vùng người ngồi dậy.

Móc một đồng xu từ trong túi quần, Klein nhanh chóng bói xem hôm nay có phù hợp để tới câu lạc bộ không, đáp án là có.

“Năm, bốn, ba, hai, một!”

Sau khi đếm ngược xong, hắn ép cho bản thân phải đứng dậy, rồi đi tới giá treo đồ lấy áo vest và mũ phớt.

Trong phòng hội nghị của câu lạc bộ bói toán ở phố Holls.

Klein ngồi trong một góc mát mẻ, vừa uống hồng trà Sibo vừa lật xem tờ báo “Người thành thật thành phố Tingen”. Xung quanh hắn không có nhiều hội viên lắm, chỉ chừng sáu bảy người.

Ngay khi hắn bật cười vì nhìn thấy lỗi sai ngữ pháp của một tin tuyển dụng, Glacis đi tới, vẫn đeo kính mắt đơn tròng và tay cầm mũ phớt tơ lụa. Bên cạnh anh ta là một quý cô chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu lam không bâu.

Cô ta có đôi lông mày cong cong, đôi mắt to nhưng không sáng rực cho lắm, tay trái cầm một chiếc mũ gắn đầy lông chim, hệt như mũ nhung thiên nga đen Entis.

Chiếc mũ này trông thật đồ sộ, không biết đội nó có bị mỏi cổ không đây? Klein nhìn sang, tiện tay nhéo ấn đường hai cái như đang giảm bớt mỏi mệt.

Trong linh thị của hắn, Glacis và quý cô có cặp mắt xanh biếc kia có thân thể khỏe mạnh, nhưng cảm xúc thì lo lắng, phẫn nộ và bối rối.

“Chào buổi chiều, Glacis, ông Lanlus kia quả nhiên không đáng tin, đúng không?” Klein không đứng dậy, chỉ mỉm cười chào hỏi.

Lần trước, khi vừa khỏi bệnh phổi, Glacis tìm hắn xem bói một vụ đầu tư vào công ty sắt thép của Lanlus, được kết quả là không ổn. Nhưng thấy dáng vẻ do dự của đối phương, Klein biết quá nửa là anh ta vẫn sẽ mạo hiểm, nhiều nhất là không dồn toàn bộ tiền bạc, cho nên khi nhìn thấy màu sắc cảm xúc của anh ta lúc này, hắn lập tức liên tưởng và phán đoán.

Glacis ngẩn ra, rồi gượng cười đáp: “Tôi thật sự hối hận khi không nghe theo lời đề nghị xem bói của anh. Ôi, đây là lần thứ hai tôi nói lời này rồi. Hy vọng là, không, tôi tin chắc rằng sẽ không có lần thứ ba.”

Anh ta nghiêng đầu nói với quý cô với khóe mắt đã bắt đầu có vết chân chim: “Christina, cô xem, chúng ta còn chưa nói mà anh Moretti đây đã biết mục đích của chúng ta rồi. Anh ấy là người xem bói thần kỳ nhất mà tôi từng gặp, tôi nghĩ phải gọi anh ấy là bậc thầy mới đúng.”

“Chào buổi chiều, anh Moretti, chúng tôi đến đây vì chuyện Lanlus.” Cô gái tên là Christina kia khom người chào, trông cô ta có vẻ bối rối và lo lắng.

“Chúng ta tới phòng Thủy Tinh Vàng nhỉ?” Glacis có vẻ bình tĩnh hơn, dùng cằm chỉa vào cửa phòng hội nghị.

Klein cười đứng dậy: “Đây là công việc của một người xem bói.”

Hắn rảo bước dọc lối đi nhỏ tới gần cửa, rồi bước vào căn phòng Thủy Tinh Vàng hiện chưa có ai.

Glacis khóa cửa lại, vừa đi tới ghế ngồi vừa thở dài nói:

“Lanlus mất tích rồi. Hắn lấy cớ đi giám sát việc khai thác khoáng sản ở quận Tây Vilas rời khỏi Tingen, không quay lại nữa. Chúng tôi phái người đi tàu hơi nước tìm kiếm, phát hiện quặng sắt mà hắn ta bảo là có trữ lượng lớn chỉ tồn tại trên giấy vẽ. Điều khiến tôi may mắn rằng vì nghĩ tới lời đề nghị khi xem bói của anh mà cuối cùng tôi chỉ đầu tư một phần ba số tiền dự định, nếu không tôi sẽ đánh mất gia đình, đánh mất tính mạng của mình mất.”

Klein liếc hai người một cái với đôi mắt sâu hơn bình thường, hắn cảm thấy tò mò: “Khi quyết định đầu tư kiểu lớn như này, không phải là các vị nên chọn ra đại diện tới dãy núi Hornaces ở quận Tây Vilas nghiệm chứng trước đã à?”

Christina trả lời với tốc độ nói khá nhanh: “Đại diện của chúng tôi bị lừa, bị nhân viên Lanlus thuê tạm, chỗ ở tạm và vùng đất khoanh tạm lừa.”

Klein không hỏi gì thêm, vẫn duy trì tư thế của Thầy Bói: “Các vị muốn xem bói điều gì?”

“Tôi muốn bói xem liệu có thể cứu vớt được chút nào không.” Christina liếc Glacis một cái, rồi đáp.

Klein cầm giấy và bút máy: “Vậy chúng ta bói bản đồ sao nhé, tôi hỏi, các vị trả lời.”

Hắn hỏi, hai người kia đáp, rồi hắn đánh dấu chòm sao Tiếng Sấm lên vị trí tương ứng, các ký hiệu tượng trưng cho các tình huống khác, từ đó hoàn thành bản đồ sao của sự kiện này.

Khác với bói bản đồ sao của người thường, hắn sử dụng nhiều nguyên tố hơn, phương pháp giải mã càng gần kề với thực tế hơn.

“Hiện giờ hai anh chị đang đứng trước một ngã ba, nếu tham lam, kích động và không biết tiết chế sẽ bước xuống vực sâu, mà còn không cách nào ra được, nhưng nếu có thể nhẫn nại, chờ đợi, không tham lam thì sẽ nghênh đón biến chuyển, thấy được ánh mặt trời…” Klein nói với tốc độ không nhanh không chậm.

“Tôi hiểu rồi.” Christina khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh Moretti, liệu anh có bói ra được tung tích của Lanlus không?”

“Không, e là không được. Những thông tin Lanlus để lại có khi là giả, thậm chí tên của hắn cũng không phải là tên thật, khiến tôi bói như nào được? Trừ phi hai vị có thể lấy được thông tin thật rất chi tiết về hắn, hoặc cung cấp đồ vật hắn hay mang bên người.” Klein đáp thành thực.

Christina im lặng một lúc, rồi lấy tờ 1 saule đưa cho Klein:

“Tôi có nghe Glacis nósi rằng anh là một thầy bói kính sợ vận mệnh và không tham tiền bạc, nên số còn lại coi như là tiền boa cho câu lạc bộ. Cảm ơn anh đã cho tôi niềm tin.”

Cô ta đứng lên, lịch sự chào rồi nhanh chóng bước đi.

Không tham tiền bạc… Không, tôi là người dung tục lắm! Klein khá hối hận vì đã giả vờ làm thần côn.

Dõi mắt nhìn Christina bước đi, Glacis đóng cửa phòng rồi quay lại hỏi: “Thật sự không có cách nào à?”

“Những gì tôi vừa nói chính là biện pháp.” Klein mỉm cười dựa ra sau.

“Ôi…” Glacis thở dài một tiếng: “Lanlus cuốn đi hơn một vạn bảng, số người bị lừa lên tới hơn 100 người. May là tôi chỉ mất 50 bảng, chỉ là tiền tiết kiệm chứ không đi vay nợ gì. Mà Christina đầu tư 150 bảng, với cô ấy thì đây không phải là số tiền nhỏ.”

“Các anh báo cảnh sát chưa?” Nghe thấy 1 vạn bảng, Klein đột nhiên oán hận tên tội phạm lừa đảo kia. Số tiền đó đủ cho người ta làm phú ông ở Backlund rồi.

Nếu chỉ tìm người, không biết cảnh sát có nhờ Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay Trái Tim Máy Móc hỗ trợ không đây… Klein bắt đầu suy nghĩ.

Glacis gật đầu thật mạnh:

“Chúng tôi đã báo cảnh sát, bọn họ cũng rất coi trọng vụ án này. Sau khi bàn bạc, chúng tôi đồng ý lấy một phần số tiền lấy lại được làm tiền thưởng, bất cứ ai chỉ cần cung cấp manh mối liên quan tới tung tích Lanlus, một khi xác minh là đúng thì sẽ được thưởng 10 bảng. Nếu cung cấp được tin tức chính xác về nơi ẩn náu của hắn, giúp cảnh sát bắt được hắn, có thể nhận được 100 bảng!”

Manh mối được 10 bảng? Bắt Lanlus được 100 bảng? Klein nghe mà suýt thì mắt tỏa sáng, hô hấp nặng nề.

Lúc này hắn đang sầu nguồn thu chi phí thám tử còn lại:

Tiền lương ngoài định mức 3 bảng của tuần này cộng với số tiền riêng còn lại vừa đủ trả khoản thứ hai. Nhưng nếu vị thám tử Henry kia có thể hoàn thành cả hai ủy thác kia trong tuần sau, như vậy lương tuần ngoài định mức của hắn không đủ trả, vẫn thiếu vài saule. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là giai đoạn này hắn không cần dùng tới tiền riêng.

Có lẽ có thể lấy được đồ vật Lanlus hay mang theo bên người từ chỗ cảnh sát, nhưng nếu hắn ta đã rời khỏi Tingen thì vô dụng… Klein vừa chờ mong lại vừa thở dài.

Trong nửa giờ tiếp theo, vì được Angelica đề cử nên có hai người khác tới nhờ Klein “tư vấn”. Một người tới xem bói cho một đứa trẻ vừa tròn một tuổi, Klein vẽ luôn bản đồ sao ngày sinh, nói cho đối phương thấy hài lòng, mỹ mãn.

Người kia thì tìm đồ. Klein kết hợp bói Tarot với cảnh mơ tập trung vào một phạm vi đại khái cho anh ta. Điều này khiến anh ta rất kinh ngạc, bởi chưa bao giờ anh ta gặp người xem bói nào cung cấp thông tin chính xác như thế.

“Có lẽ dựa vào việc xem bói cho người ta mình có thể kiếm đủ chỗ tiền còn thiếu kia.” Klein đưa tiền boa xong, đội mũ và cầm gậy vừa đi tới cửa câu lạc bộ vừa nghĩ.

Lúc này hắn thấy cô Christina ban nãy lại tới, còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đội mũ lá sen.

Thấy Klein, Christina bước tới đón, hạ nhỏ giọng hỏi:

“Anh Moretti, lúc nãy anh bảo rằng nếu có đồ liên quan tới Lanlus thì có thể bói tung tích của hắn à?”

“Đúng là như vậy.” Klein gật đầu.

Christina hít vào một hơi, trầm giọng hỏi: “Vậy con của hắn có được tính là vật liên quan không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK