Dịch giả: Thiendi9
“Chúng ta là người bảo vệ, cũng là những kẻ đáng thương từng giờ từng phút đối mặt với nguy hiểm và điên cuồng.”
Lời nói của Dunn quanh quẩn trong nhà lão Neil, quanh quẩn giữa sàn nhà bị ăn mòn nham nhở và vách tường, trần nhà, quanh quẩn trong tâm trí Klein.
Trước đó, chưa có giây phút nào khiến hắn khắc sâu ấn tượng về câu nói ấy như bây giờ.
Hắn cảm thấy có lẽ cả đời sẽ không thể quên cảm giác này, dù cho tương lai có trở về Trái Đất chăng nữa.
Trong bầu không khí nặng nề, Dunn tới gần thi thể lão Neil, khom người, lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ túi trên của chiếc áo khoác đen, phủ lên con mắt đau khổ óng ánh màu đỏ sậm.
Đúng lúc này, khóe mắt Klein liếc thấy phím đàn dương cầm không tự chơi nhạc nữa. Ở nơi đó mơ hồ có một thân ảnh gần như trong suốt hiện ra.
Đây là… Klein vốn đã sớm mở linh thị từ ngoài cửa trở nên ngơ ngẩn.
Vậy mà trước đó hắn hoàn toàn không phát hiện ra Linh hồn kỳ lạ này!
Là do bị tinh thần của lão Neil ảnh hưởng, hay bị năng lực của ông ta sau khi mất khống chế ảnh hưởng? Klein nhìn thân ảnh gần như vô hình kia nhanh chóng bốc hơi, hoàn toàn biến mất trước mắt, mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Mạnh mẽ nén xuống những cảm xúc trong lòng, hắn nghe đội trưởng phân công:
“Các cậu tìm kỹ trong nhà lão Neil, tìm những manh mối có thể còn sót lại.”
“Vâng.” Klein vừa lên tiếng, liền ngây người mất mấy giây vì giọng nói của mình, vừa khàn khàn vừa trầm thấp, như khi bị cảm.
“Vâng.” Loya trả lời theo.
Giọng nói của cô ấy cũng giống mình, đều như bị nghẹt cả hai mũi… Klein nhìn cô đồng đội chưa bao giờ biểu hiện chút nữ tính này, dường như đây là lần đầu tiên biết cô.
Hắn dựng gậy batoong vào khung cửa, vòng qua vật phong ấn 3-0611, nặng nề bước vào phòng khách, lên lầu hai, tìm kiếm manh mối trong từng gian phòng ngủ.
Lão Neil thuê người làm công theo giờ tới dọn dẹp nhà cửa, nên nơi này không hề bừa bộn như đặc trưng của phần lớn đàn ông độc thân. Mọi thứ đều ngăn nắp, dường như thật sự có một bà chủ gia đình.
Nửa giờ sau, Klein tìm được một vài bản ghi chép trên giá sách trong phòng ngủ của lão Neil. Trên đó ghi lộn xộn một vài nghi thức kì lạ:
“Đúc luyện sinh mệnh.
Gồm những vật liệu: 100ml nước suối tinh khiết (dòng suốt vàng ở đảo Sunia), 50 gam thạch anh sao, nửa pound vàng, 5 gam yếu tố cháy(1), 30 gam quặng sắt… và lượng lớn máu tươi của người sống.”
(1)yếu tố cháy: Thuyết nhiên tố là một lý thuyết khoa học đã lỗi thời, được lưu hành rộng rãi ở châu Âu vào khoảng thế kỷ XVII-XVIII, cho rằng có một nguyên tố tương tự như lửa có tên là “yếu tố cháy” (nhiên tố-phlogiston). Yếu tố này tồn tại trong các vật thể có khả năng bốc cháy, và được giải phóng ra ngoài, với một mức độ thay đổi được, trong sự cháy.
Phía dưới dòng “máu tươi của người sống”, lão Neil chú thích một câu:
“Có thể cân nhắc rút máu của chính ta, gom góp nhiều lần, bảo quản bằng nghi thức ma pháp.”
Có thể cân nhắc rút máu của chính ta… Klein nhắm mắt, bàn tay nắm chặt bản nháp.
…
Chín giờ sáng thứ năm, giờ mặt trăng, tại nghĩa trang Rafael.
Klein mặc lễ phục màu đen và áo sơ mi, cầm gậy batoong khảm bạc, yên lặng đứng ở một góc nghĩa trang.
Trên túi ngực của hắn lấp ló một chiếc khăn tay màu trắng được gấp chỉnh tề, trong tay cầm một bó hoa thâm miên trang trọng, u buồn.
Lúc này, Dunn, Frye, Leonard và Cornley nâng cỗ quan tài màu đen đặt thi thể lão Neil đi từng bước tới trước bia mộ, trầm mặc đặt nó xuống huyệt mộ đã đào xong.
Nhìn từng xẻng bùn đất vàng nâu lấp lên quan tài, Roxanne mặc váy dài màu đen, tóc cài hoa nhỏ màu trắng, thút thít:
“Ai nói với tôi đi, đây đều là thật sao?”
“Tại sao lại bị mất khống chế, tại sao phải dùng ma dược, tại sao muốn trở thành người siêu phàm, tại sao lại có oan hồn, tại sao lại có quái vật. Vì sao không có thêm biện pháp an toàn, vì sao, vì sao, vì sao…”
Klein im lặng nghe, đến khi quan tài lão Neil bị bùn đất lấp kín, đến khi mọi dấu vết tồn tại của lão đều bị chôn sâu xuống đất.
“Xin Nữ Thần phù hộ ông.” Hắn vẽ một mặt trăng đỏ trước ngực, sau đó tiến lên mấy bước, cúi người đặt bó hoa thâm miên trong tay xuống trước bia mộ.
“Xin Nữ Thần phù hộ ông.” Mấy người Dunn và Frye cũng điểm bốn cái trước ngực theo chiều kim đồng hồ.
Klein ngẩng đầu, đứng dậy, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ:
Lão Neil đội một chiếc mũ mềm màu cổ điển, phần tóc lộ ra ngoài đã hoa râm, nếp nhăn ở khóe mắt và bên miệng hằn sâu, đôi mắt đỏ sậm hơi đục ngầu.
Lão trông thật bình tĩnh, đã không còn bi thương, đã không còn đau khổ, đã không còn sợ hãi.
Bên dưới tấm ảnh khắc một đoạn lời đề bia mộ, trích từ nội dung gần nhất trong nhật ký của lão:
“Nếu không thể cứu sống nàng, thì hãy đi làm bạn với nàng.”
Buổi sáng gió hiu hiu thổi, nghĩa trang Rafael lạnh lẽo, gieo yên tĩnh và im lặng vào lòng mỗi người ở đây.
…
Giữa trưa, Klein cầm tờ danh sách đã được đội trưởng ký tên, đi tới kho vũ khí.
Hắn đẩy cánh cửa khép hờ ra, trông thấy Bright râu đen rậm rạp ngồi sau cái bàn vuông.
Klein rõ ràng ngơ ngác một chút, sau đó mới đưa đơn lĩnh đồ ra:
“Năm mươi viên đạn thông thường.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa liếc nhìn cái bình thiếc nạm bạc trên bàn, dường như trong mũi ngửi thấy hương vị nồng nàn của cà phê xay thủ công, dường như bên tai lại nghe thấy những tiếng cười nói đầy hàm ý:
“Sao phải chờ khi có tiền ngoài định mức mới đi? Cậu có thể viết đơn xin Dunn, để cậu ta phê duyệt chi phí mà!”
…
Bright nhìn vẻ mặt của Klein, thở dài nói:
“Tôi có thể hiểu cảm nhận của cậu, chính tôi cũng không dám tin lão Neil sẽ rời xa chúng ta như vậy. Có lúc, thậm chí tôi còn cho rằng tất cả chuyện này là một giấc mộng do đội trưởng tạo nên.”
“Có lẽ đây chính là số mệnh của rất nhiều Kẻ Gác Đêm.” Klein cười khổ trả lời.
Trải qua chuyện này, trong lòng hắn càng thêm thất vọng và oán hận với hành động giấu diếm Phương pháp đóng vai của tầng lớp lãnh đạo giáo hội.
“Hi vọng những bi kịch kiểu này càng ngày càng ít, xin Nữ Thần phù hộ các cậu.” Bright vẽ một mặt trăng đỏ trước ngực, cầm đơn xin, đứng dậy đi vào kho vũ khí phía sau.
…
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, Klein giải tỏa tâm trạng bằng cách bắn vào bia ngắm trước mặt, đến khi dùng hết đạn đồng, hắn mới chỉnh trang lại, lên xe ngựa công cộng, không dấu vết đi tới nhà thầy dạy cách đấu Gavin.
Hắn tự hành hạ bản thân bằng cách lặp đi lặp lại các bài luyện tập, đến khi Gavin kêu dừng.
“Luyện tập cách đấu không phải để tự làm mình bị thương.” Gavin giương đôi mắt màu xanh thẫm hơi đục nhìn chằm chằm Klein, trầm giọng nói.
“Rất xin lỗi thầy, hôm nay cảm xúc của tôi không tốt lắm.” Klein thở hắt ra, giải thích một câu.
“Chuyện gì xảy ra?” Gavin bình thản hỏi thăm.
Klein nghĩ nghĩ, trả lời ngắn gọn:
“Một người bạn của tôi đột ngột qua đời.”
Gavin trầm mặc mấy giây, sờ thái dương đã điểm chút tóc bạc một cái, nói nhẹ bẫng:
“Ta từng mất đi 325 người bạn chỉ trong vòng năm phút. Trong đó, chí ít có 10 người là những người ta có thể yên tâm giao phía sau lưng cho họ.
Klein chợt thở dài, nói: “Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.”
Gavin nhìn hắn một chút, đột nhiên tự châm biếm:
“Tàn khốc nhất là, ta mãi mãi không có cách nào báo thù cho họ, không có cách nào hoàn thành tâm nguyện họ, mãi mãi không có cách nào.
Còn cậu, cậu vẫn có cơ hội. Mặc dù ta không rõ rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, cậu còn trẻ, cậu còn có rất nhiều cơ hội.”
Klein im lặng một lát, đột nhiên hít một hơi, xốc lại tinh thần nói:
“Cảm ơn thầy, thầy Gavin.”
Gavin nhẹ nhàng gật đầu, không chút biểu cảm nói:
“Nghỉ ngơi 10 phút, sau đó tập lại mười lần những bài tập trước.”
“…” Klein không phải đáp lại thế nào.
…
Buổi sáng thứ sáu, trong phòng giải trí Kẻ Gác Đêm.
Klein, Syja Tron và Frye ngồi vây quanh bàn tròn, nhưng không chơi bài. Một người đọc báo và tạp chí, một người ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ lồi, một người cầm bút máy, muốn viết gì đó lại chậm chạp không ghi ra giấy.
Trong gian phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện, không ai pha trò, bầu không khí gần như lắng đọng lại.
Phù… Klein thở hắt ra, buông tờ báo xuống, định tập trung đọc các tư liệu.
Đúng lúc này, Dunn Smith gõ cửa vào, nhìn quanh một lượt rồi nói:
“Klein, cậu ra đây một lát.”
Có chuyện gì? Klein có chút dự cảm, đứng lên, ra khỏi phòng giải trí.
Dunn đi tới lối vào cầu thang dẫn xuống lòng đất, quay người nhìn hắn một cái nói:
“Người của Thánh Đường đến.”
Người đánh giá ta đã tới? Klein bỗng có chút căng thẳng.