Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: nh0ckd255

Hà, hà, hà!

Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng thở dốc với tiếng gõ mạnh ban đầu là xen kẽ nhau, sau đó chồng lên nhau, khiến tinh thần đám người Klein căng thẳng tới cực điểm hệt như đang nghe phải tiếng thì thầm tà ác nào đó.

Nhân lúc sự chú ý của Al, Dunn và Lolotta bị dẫn đi, tên hề áo đuôi tôm chợt rút một tờ giấy thật dài ra khỏi túi áo.

Phụp! Gã vung tay phải, “rung” cho tờ giấy bốc cháy thành một chiếc roi lửa đen, rồi quật roi về phía bên cạnh mắt cá chân mình.

Một tiếng kêu đau đớn chói tai vang lên, tên hề áo đuôi tôm thoát khỏi xiềng xích vô hình, lập tức lộn nhào ra sau.

Pằng! Pằng! Pằng!

Phát súng của Dunn, Al và Lolotta đồng loạt bị hụt, bắn thẳng vào mấy thùng gỗ đằng sau.

Tên hề áo đuôi tôm không dám ở lại, tay phải đè chặt miệng vết thương, người thì nhanh chóng lao về hướng rời xa khỏi kho hàng này. Tốc độ của gã rất nhanh, chỉ chớp mắt chỉ còn lại bóng lưng.

Mà trước khi gã biến mất, tay phải vốn đè bụng của gã đột nhiên vẩy sang tay trái, vết thương trên bụng cũng từ đó mà biến mất, nguyên vẹn như lúc ban đầu. Còn vị trí bị kéo tới ở tay trái thì máu me be bét, có viên đạn màu bạc như ẩn như hiện.

Đám người Dunn không đuổi theo, bởi tiếng thở dốc ở trong kho hàng góc tối kia đã to tới mức khiến ấn đường người ta giật giật, linh cảm bất an.

Ầm!

Cửa kho hàng đột nhiên vỡ tung, văng ra khắp nơi. Ngay sau đó, một thứ quấn đầy vải rách văng ra, rơi xuống cách Klein không xa.

Klein tập trung nhìn thì phát hiện đó là một cánh tay với phần cơ bắp đã bị cắn xé rách lung tung, xương cốt trắng hếu gẫy, lòi cả ra ngoài.

Bịch! Bịch! Bịch!

Những thứ tương tự liên tục bay ra. Đầu tiên là máu tràn ra, sau đó là con mắt với đồng tử phóng đại, rồi tiếp đó là vành tai như bị xé đứt khỏi đầu, rồi tới trái tim hãy còn đập, và phần ruột chứa đầy thứ màu nâu vàng.

Nếu không phải gặp được “cái nhìn người khổng lồ” còn ghê tởm hơn thế này ở nhà của Riel Bieber, sợ là lúc này Klein đã nôn mửa liên tục rồi. Cảm xúc của hắn như muốn đứt đoạn, vất vả lắm mới ép được sự kích động định nổ súng vào trong cánh cửa tối om kia, sau đó hắn đổ toàn bộ vỏ đạn rỗng ra, lắp đạn săn ma mới vào.

Pằng!

Dunn quay lại, bình tĩnh bắn một phát vào trong kho hàng. Nhưng phát súng của anh ta như tiến vào biển rộng, không truyền ra bất cứ tiếng vang nào.

Hà! Hà! Hà!

Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn và càng gấp, màu xám trắng đã tràn ngập cả phần cửa “mở rộng” kia.

Hai tiếng pằng vang lên, viên đạn của Al Harson và Borgia xuyên qua lớp xám trắng, nhưng vẫn không ngăn cản được “màu sắc” kia ùa ra ngoài, cũng không để lại miệng vết thương trên đối phương, chất lỏng trào ra.

Klein ngừng thở, không nổ súng một cách mù quáng mà nhìn “xám trắng” kia dần để lộ hình dáng hoàn chỉnh của nó.

Đây là một sinh vật hình người cao hơn hai mét, toàn bộ các khớp xương trên tay và chân đều vặn vẹo mọt cách không tự nhiên, dường như bị người ta bẻ gãy vậy. Từng cây xương gãy đâm ra từ dưới làn da nó. Phần mặt ngoài xám trắng kia đầy nếp nhăn, hệt như đầu óc con người đã bị bóc phần “vỏ ngoài” ra.

Toàn thân con quái vật này chảy ra một thứ chất lỏng đặc dính xám trắng và hôi thối. Đầu nó lại khá bình thường, có những nếp nhăn hằn rõ và làn da tái nhợt. Miệng nó há ra rồi ngậm lại, qua đó có thể thấy rõ một chiếc răng giả bọc sứ sắp rụng, nước dãi nhỏ xuống thành sợi màu đỏ với cả xương cốt cơ bắp đã biến thành mảnh vỡ.

Riel Bieber… Cmn đây còn là người à? Klein im lặng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ.

Pằng!

Viên đạn săn ma của Leonard xuyên thủng trán của Riel Bieber, để lại một lỗ thật sâu. Chất lỏng màu xám chảy ra, rơi xuống đất, xèo xèo uốn éo rồi biến thành những con giòi béo núc màu trắng sữa.

Nhưng quái vật kia không hề bị ảnh hưởng, nhào tới Lolotta cách nó gần nhất với động tác không coi là nhanh cũng không hề chậm. Mục tiêu thật sự của nó dường như là rương sắt màu đen, là vật phong ấn “2 – 049”.

“Mất khống chế với sức mạnh phi phàm…” Dunn trầm giọng hô lên: “Lolotta, trông nó như tử linh, cô mau tìm nhược điểm của nó đi.”

“Ok.” Lolotta không nói nhiều, lập tức giơ tay đè cặp mắt lại. Con ngươi trong mắt cô ta chuyển thành màu xám trắng, cuối cùng là không còn màu sắc hệt như đã tiến vào thế giới linh tính và vương quốc của tử linh, nhìn xuống kẻ địch từ tầng thứ cao hơn để tìm kiếm “nhược điểm” vô cùng quan trọng kia.

Thấy bắn súng bình thường vô tác dụng nên Klein quyết định không lãng phí đạn nữa, hắn giơ tay khẽ gõ lên ấn đường mở linh thị, định dùng nó để trợ giúp “Kẻ Đào Mộ” Lolotta.

Linh quang của “Quái Vật” Bieber trong tầm mắt hắn chỉ còn một loại, đó là màu xám trắng với ý nghĩa đầy điên cuồng. Ngoài ra Klein không còn nhìn thấy gì khác.

Lúc này Al Harson và Leonard Mitchell đồng thời ngâm hát:

“Ôi, uy hiếp đáng sợ, khát khao rực đỏ!

Chí ít một chuyện là thật: Đời này trôi quá nhanh.

Một chuyện là thật, còn lại là giả dối,

Hoa nở một lần rồi từ giã cõi đời…”

Sức mạnh khiến người ta ngủ yên tràn ra, quái vật màu xám trắng vặn vẹo kia nhanh chóng chậm lại, dường như không cách nào kháng cự được bài thơ này. Đúng lúc này, nó há mồm phát ra một tiếng thét chói tai mà người thường không nghe được:

“A!”

Rầm, đầu Klein đau nhức, tự động rời khỏi trạng thái linh thị. Hắn chỉ cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ra khỏi mũi, bèn giơ tay lên lau thì thấy mu bàn tay toàn máu đỏ.

Al và Leonard đồng loạt ngã ra sau, khóe miệng, mũi và mắt đều là máu tươi. Borgia, Dunn và Lolotta đều lùi ra sau hai bước, mặt mày tái nhợt.

Quái vật kia chỉ “thét” một tiếng thôi mà sáu người phi phàm dường như không chịu được, trở nên yếu ớt vô cùng.

Bịch!

Nó tới gần Borgia, khớp xương vặn vẹo đột nhiên vẫy một cái.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Borgia và Dunn mỗi người bắn một phát súng nhưng không tạo nên chút thương tổn nào trên người quái vật Bieber.

Rầm! Borgia bị quật bay, khẩu súng lục ống dài rơi cạch xuống đất. Anh ta cố gắng đứng lên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể dậy được.

Quái vật Bieber miệng chảy dịch nhờn, lao tới rương sắt màu đen.

Pằng!

Đúng lúc mấu chốt, Al Harson bắn một phát vào rương, đánh văng nó ra thêm một đoạn khiến quái vật Bieber không thể bắt được, văng đi chừng mười mét.

Rương sắt xuất hiện vết rạn, mà tiếng gõ bên trong càng lúc càng mạnh, càng lúc càng rõ.

“Tìm được rồi!” Lolotta rốt cuộc lên tiếng: “Tôi cần các anh khống chế nó, chí ít ba giây.”

“Ok.” Dunn không dong dài, giơ tay đè chặt ấn đường và nhắm hai mắt lại. Anh ta như đã ngủ, có gợn sóng vô hình lan ra từng vòng rồi từng vòng.

Trong giây lát, quái vật Bieber dừng lại, vẻ điên cuồng trong mắt nhanh chóng biến mất. Mí mắt chỉ còn một lớp màng mỏng manh trong suốt của nó bắt đầu rủ xuống một cách khó ngăn được.

Thân thể Dunn bắt đầu run run, dưới quần áo như có thứ gì đó phồng lên từng nhúm một và mấp máy tại chỗ, dường như đó là những con rắn độc trơn không vảy.

Lolotta lao vụt đi, lăn xuống dưới người quái vật Bieber. Cô ta giơ tay đánh lên trên, đánh vào phần đũng của quái vật Bieber như đạn bắn.

Phụp!

Mặc kệ đau đớn như bị ăn mòn, cô đè tay xuống đất, dùng sức khiến toàn thân vọt lên, khiến nắm đấm của mình chui vào sâu hơn.

Xoạt! Lolotta rụt tay lại, kéo ra phần ruột đầy thứ màu vàng nâu và máu đen. Trong phần ruột ấy dường như có một cuốn bút ký cổ xưa.

“A!”

Quái vật Bieber rít lên thảm thiết, thân thể bỗng phát sáng như đang tan ra.

“Gục xuống!”

Al Harson vừa nói xong, Klein đã thấy quái vật Bieber phình to ra.

Bùm!

Trong tiếng nổ, Klein ở đằng xa bị sóng xung kích hất lên rồi ngã bịch xuống đất một cái thật mạnh. Hắn choáng váng và buồn nôn mà cố gắng đứng dậy, nhìn những bãi thịt thối và ghê tởm mà quái vật Bieber biến thành, thấy Dunn và Lolotta rơi ở cách đó mười mấy mét, như đã hôn mê. Al Harson, Borgia và Leonard Mitchell cũng ngã xuống đất, người đau đớn rên rỉ, kẻ giãy dụa muốn đứng lên mà không được.

Klein vừa định thở phào một hơi thì bỗng phát hiện một thứ quen thuộc cách mình chừng hai, ba mét.

Rương sắt màu đen kia ngừng lăn, ngửa phần đầy vết nứt lên trên. Một cánh tay nhỏ màu nâu thò ra từ bên trong.

Vật phong ấn… “2 – 049″… Móa! Klein căng thẳng, đang định tức khắc bổ nhào ra sau vài mét để tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn “2 – 049”. Vụ nổ ban nãy lại hất rương sắt này tới gần hắn!

Đúng lúc này, đầu Klein đột nhiên ù đi, suy nghĩ cũng chậm hẳn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK