Dịch: lumos
Biên: alreii
***
Cha này biết đặt điều kiện ghê ha… Nghe thấy yêu cầu của gã ma cà rồng, Klein vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn nhìn về phía giám mục Otlowski đang đứng trước mặt, suy tư hỏi:
“Cha xứ, tôi có thể mượn ngọn nến của ông một chút được không? Chính là cây nến lần trước ấy, tôi quên mất tên của nó rồi.”
Giám mục Otlowski còn chưa kịp trả lời, thì gã ma cà rồng trong tầng hầm đã ngạc nhiên hỏi:
“Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?”
Lúc này, giám mục Otlowski ôn hòa mở miệng:
“Nó gọi là ngọn nến Mộng Yểm, cậu mượn nó để làm gì?”
Cha xứ, ông phối hợp ghê, còn biết hỏi tôi muốn làm gì nữa… Klein nhếch miệng nói:
“Tôi định dùng nó đi vào thẳng chỗ sâu nhất trong tâm linh của anh bạn này để hỏi thăm. Ông cũng biết tôi có thiên phú đặc biệt ở phương diện này mà, rất am hiểu mấy chuyện như vầy…”
Hắn còn chưa dứt lời thì gã ma cà rồng trong tầng hầm đã hét lớn:
“Thằng khốn, dẹp ngay suy nghĩ đó của mày đi!”
“Làm vậy với Huyết tộc cao quý là sẽ bị nguyền rủa đấy!”
“Ê ê, ê ê ê! Tôi nói, tôi nói. Tôi sẽ cho anh biết nguồn gốc của “Chìa khóa vạn năng”!”
Lập tức Klein khẽ cười một tiếng:
“Cảm ơn anh vì đã hợp tác.”
“Hừ! Bạn bè của lão già đê tiện quả nhiên cũng không phải người tốt! Là một Huyết tộc, tôi chỉ là đến bệnh viện trộm uống máu dự trữ thôi, đã rất kiềm chế rồi. Tại sao tôi lại bị nhốt ở đây, ngày ngày phải nghe “Kinh thánh Sinh Mệnh” cứ lải nhải bên tai như con ruồi vậy!” Gã ma cà rồng trong tầng hầm căm tức oán giận
Nói thật thì nếu như anh bạn giống như lời anh nói, hơn nữa còn gặp được tôi, nhiều lắm tôi chỉ nhắc nhở anh bạn đôi câu. Tiếc là anh lại đi lạc vào giáo đường này, gặp phải cha sứ từng đam mê chiến đấu còn giết người như ngóe, hiện giờ đang thành kính ăn năn cuồng nhiệt đắm chìm trong tín ngưỡng, chỉ có thể nói là anh bạn quá xui xẻo thôi… Nhưng mà, bệnh của giám mục Otlowski đã khỏi hẳn rồi, chắc sẽ không làm hại anh đâu, nhiều lắm là giam giữ anh ở bên người mà thôi… Klein âm thầm trả lời.
Gã ma cà rồng trong tầng hầm ngừng mấy giây mới nói tiếp:
“Hơn một tháng trước, tôi đến bệnh viện quận Nam trộm máu dự trữ để uống, kết quả gặp được một tên trộm.”
“Tên kia vốn muốn đi vào phòng tài vụ của bệnh viện, ai ngờ lạc đường, mở nhầm cửa kho máu nên bị tôi bắt ngay tại chỗ.”
“Tên kia chính là dùng “Chìa khóa vạn năng” để mở cửa. Gã nói với tôi rằng, chiếc chìa khóa này là lúc trước đột nhập vào một căn nhà phát hiện được. Lúc ấy gã ta còn chôm được một chiếc đồng hồ quả quýt khảm kim cương, ừm, trong một căn phòng dưới tầng hầm.”
“Lúc đầu tên kia cho rằng đây là chìa khóa của căn phòng hoặc của chiếc két sắt nào đó. Gã mở thử từng cái một mới phát hiện có thể mở được hết luôn, nó chẳng khác gì một niềm vui bất ngờ với mấy tên trộm. Về sau, gã hành nghề thuận lợi, thẳng đến khi bị tôi bắt, tịch thu chìa khóa.”
“Tức thật! Vậy mà lúc ấy tôi không ngờ cái chìa khóa đó sẽ khiến người ta bị lạc đường!”
Rất trùng khớp với cảnh tượng mình nhìn thấy khi xem bói… Chỉ có điều, chiếc “Chìa khóa vạn năng” này có lời nguyền hả ta. Chủ trước vì lạc đường nên bị người ta bắt giam, chủ trước trước nữa cũng vì lạc đường nên bị bắt tại trận… Chắc mình phải ném nó lên màn sương xám thôi, lúc nào cần lại lấy ra dùng. Nhưng mà vậy thì phiền lắm, biết đâu lại làm lỡ chuyện… Klein khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, không nhanh không chậm hỏi:
“Tên trộm đó có nói cụ thể chôm được ở đâu không?”
Gã ma cà rồng trong tầng hầm lầu bầu:
“Anh đang nghi ngờ IQ của tôi? Sao tôi có thể không hỏi chuyện này được chứ.”
“Tên kia nói là ở số 48 đường lớn Anchor, quận Đại Kiều Nam. Tôi còn định lúc nào có thời gian sẽ đi kiểm tra thử xem sao, kết quả… Chết tiệt!”
“Rồi rồi, tôi trả lời xong rồi, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Klein vẫn chưa bỏ đi, hắn thong thả móc ra một đồng penny mệnh giá 1/2, khẽ đọc thầm:
“Gã ta đang nói dối.”
…
Sau khi đọc thầm 7 lần, Klein với đôi con ngươi đậm màu hơn bắn đồng xu lên, nhìn nó xoay tít trên không rồi rơi xuống lòng bàn tay.
Lần này hình người ngửa lên trên, biểu hiện khẳng định.
Có nghĩa là gã ma cà rồng nọ đang nói dối!
Phần kể về tên trộm có nhiều điểm trùng khớp với cảnh tượng mình xem bói thấy được nên đã được chứng thực, chắc không phải là giả… Gã ma cà rồng nhất định đang bịa đặt về địa chỉ cụ thể rồi! Klein nhìn về phía giám mục Otlowski, cười khẽ nói:
“Gã ta nói dối. Để tôi nghĩ xem nào, tại sao gã ta phải nói dối.”
“Giận cá chém thớt hay trả thù một người không liên quan gì như tôi là một hành động vô cùng không sáng suốt, cũng rất bất lợi trong hoàn cảnh hiện nay của gã.”
“Thế nên tôi cho rằng, thực ra gã muốn thông qua cách này để cầu cứu. Địa chỉ đó rất có khả năng là chỗ của đồng bọn gã. Cha xứ, ông không định đi xem thử hay sao?”
Trong tầng hầm lập tức im phăng phắc, qua vài giây thì gã ma cà rồng mới cười ha hả nói:
“Đơn giản chỉ là tôi không muốn cho anh biết nó một cách quá dễ dàng thôi. Vừa nãy anh uy hiếp tôi, tôi nói dối để trả thù anh, không phải rất bình thường hay sao?”
Mình nghe ra được anh ta đang cố giữ bình tĩnh… Klein mỉm cười nói:
“Vậy thì đáp án thật là gì? Anh bạn còn nói dối nữa, tôi không ngại đưa địa chỉ đó cho 3 giáo hội lớn đâu, cứ nói là có liên quan tới vụ án giết người liên hoàn gần đây.”
“… Con người đúng là độc ác…” Gã ma cà rồng nghiến răng nghiến lợi than thở, “Số 32, phố Virdi, quận Đại Kiều Nam.”
Klein lần nữa ném đồng xu, nhận được đáp án đối phương không nói dối.
Xem ra ma cà rồng không có năng lực quấy nhiễu xem bói… Ừm, trở về lại lên màn sương xám xác nhận xem sao… Klein để tay lên ngực, khom người hương về chiếc cửa đá nặng nề dưới tầng hầm cúi người chào:
“Cảm ơn anh đã hợp tác.”
“Hừ.” Gã ma cà rồng trong tầng hầm tức giận đáp lại.
Ngay lúc Klein quay người chuẩn bị rời đi, gã ta đột nhiên lớn tiếng nói:
“Nhớ kỹ, tên của tôi là Emlyn White, nhớ kỹ, tên của tôi là Emlyn White!”
Nhớ kỹ tên anh bạn làm gì chứ? Tôi lại không định cứu anh. Không có chuẩn bị, không có ưu thế sân nhà, tôi đâu đánh thắng được cha xứ Otlowski. Với lại ông ấy còn có vật phẩm thần kỳ có thể rút máu rồi truyền trở về lại… Ừm, chẳng lẽ đồng bọn của gã ma cà rồng sẽ treo thưởng tìm người. Gã ta muốn mình bán tin tình báo này à? Klein ngơ ngác, chẳng nói câu nào rời khỏi giáo đường Bội Thu.
Hắn tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh không người, tháo con lắc linh tính trên cổ tay trái xuống, xem bói về chuyến đi thăm dò số 32 đường Virdi.
Hắn nhận được đáp án là có nguy hiểm, nhưng không quá lớn.
Có nguy hiểm… Nguy hiểm ở đâu? Là loại nguy hiểm gì? Klein bắt đầu nghiêm túc phân tích. Hắn nghi ngờ Người Học Việc chết vì mất khống chế nọ, bởi vì oán niệm mãnh liệt nên đã biến thành quái vật như là quỷ hồn, hơn nữa còn là loại khá mạnh.
Cũng không đúng, tên trộm kia rõ ràng cầm “Chìa khóa vạn năng” đi ra mà có gặp chuyện gì đâu chứ. Lẽ nào nguy hiểm nằm ở một địa điểm bí mật nào khác trong phòng? Klein cẩn thận suy nghĩ, cho rằng mình tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ rồi hẳn đi đến đó, để tránh gặp phải kẻ địch mà với năng lực phi phàm hiện giờ của mình khó có thể đối phó nổi, rồi lại không tìm ra được cách nào.
Ít nhất, ít nhất phải đợi khi nào mình mua được đạn có thể tịnh hóa oan hồn u linh đã… Hắn khẽ gật đầu.
Nhờ quá trình phân tích này, kết hợp với kinh nghiệm đánh nhau cùng Kỵ Sĩ Bình Minh – giám mục Otlowski lần trước, Klein chợt nhận ra mình đã tổng kết được sơ sơ quy tắc đầu tiên của Ảo Thuật Gia rồi
“Đừng biểu diễn khi chưa có sự chuẩn bị!”
Như vậy sẽ rất dễ bị lộ tẩy… Klein yên lặng bổ sung.
… …
Sáng sớm thứ ba, Klein chuẩn bị bơ và nướng hai miếng bánh mì, hắn không vội dùng ngay mà ra mở hòm thư, lấy báo hôm nay vào.
Ồ, có thư nè… Hắn rút phong thư kẹp trong xấp báo ra, vừa trở lại phòng ăn vừa ngắm bao thư.
“Là Stuart gửi tới… Xem ra anh ta đã điều tra xong bước đầu rồi.” Klein khẽ gật đầu, xé mở bao thư, mở thư ra xem. Hắn vừa đọc vừa ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Stuart nói rằng hai kẻ tình nghi nọ không có biểu hiện gì bất thường. Một kẻ trông coi tiệm tạp hóa cùng vợ con, sống rất trầm lặng. Còn một kẻ thì phải bươn chải, làm mọi công việc tạm bợ, cực khổ bôn ba để duy trì cuộc sống. Bọn họ không nóng nảy, không có xung động đánh người, cũng không có chuyện tự nhốt mình trong phòng.
Cuối thư, Stuart viết vài dòng cảm thán về tình trạng tồi tệ của quận Đông. Anh ta thề rằng sẽ tiết kiệm tiền, để mai sau già đi không phải lưu lạc tới chỗ đó.
“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, nếu sau này có manh mối nào khác, tôi sẽ chia sẻ với anh.” Thấy đối phương không phát hiện được dấu vết nào hữu dụng, Klein chỉ trả lời lại bằng một bức thư đơn giản. Hắn không để anh ta dấn sâu hơn vào vụ án này, để tránh bị Ác Ma cảm nhận được nguy cơ rồi sớm bóp chết tai họa ngầm.
Klein cất giấy bút, cầm miếng bánh mì nướng đã phết bơ lên ăn, nhâm nhi tách hồng trà và đọc báo, thong thả thưởng thức bữa sáng.
Trong lúc đọc báo, có một điều hắn khá tiếc nuối là buổi tụ hội người phi phàm của ngài Con Mắt Trí Tuệ vẫn chưa có dấu hiệu sẽ được tổ chức.
“Haizz, sự tồn tại của Ác Ma nọ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của những người phi phàm ở Backlund. Hy vọng ông Isengard Stanton sẽ phát hiện ra được gợi ý của mình, từ đó có thu hoạch. Ừm, ông ấy hẳn là người phi phàm được chính phủ “Chứng nhận”…” Klein thả tờ báo xuống, dùng khăn ăn lau miệng rồi sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.
Lịch trình của hắn hôm nay đã được lên kế hoạch sẵn từ tuần trước:
Đến viện bảo tàng vương quốc tham quan “Triển lãm tưởng niệm Russel”!
… …
Quận Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa của bá tước Hall.
Audrey mặc trên người chiếc váy dài màu sáng sử dụng viền ren táo bạo, choàng một chiếc khăn lông trắng như tuyết, đứng đợi cô hầu gái Annie giúp cô nàng đội chiếc mũ mềm được đính ngọc trai có lớp mạng che voan mỏng.
Susie đang ngồi xổm bên cạnh cô nàng, trên cổ được buộc một cái nơ con bướm bằng lụa.
“Công chúa nhỏ xinh đẹp của cha, con đang chuẩn bị đi đâu vậy?” Bá tước Hall bước từ trên cầu thang xuống, tay thì vân vê hai chùm ria mép xinh đẹp của mình, hỏi.
Đôi mắt Audrey sáng lên, trả lời:
“Thưa cha, con đang định đi xem triển lãm tưởng niệm Russel.”
Xem thử bản gốc nhật ký của Russel đại đế, tìm cơ hội lấy một ít cho ngài Kẻ Khờ luôn… Cô nàng thầm bổ sung.
Bá tước Hall đắn đo nói:
“Sao lại muốn đi vào hôm nay? Sẽ rất đông người, hiện trường cũng sẽ rất phức tạp.”
“Ừm, cha sẽ kiếm người sắp xếp với bên phía giáo hội Hơi Nước. Sau khi kết thúc triển lãm chính thức thì sẽ mở thêm nửa ngày dành riêng cho con và bạn bè của con. Như vậy thì con có thể tham quan một cách yên tĩnh mà không bị làm phiền.”
“Nếu con muốn đến gần để thưởng thức hiện vật kỹ hơn, con có thể trao đổi trực tiếp với họ.”
Chà, có vẻ tốt hơn ha. Vậy là mình có thể đọc trực tiếp nhật ký trong triển lãm lần này rồi… Audrey nhấc váy, cúi chào:
“Cảm ơn cha, bá tước Hall đẹp traiiiiii.”