Dịch giả: nh0ckd255
Người Thông Linh chân chính… Klein lẩm nhẩm những từ này, không tiếp tục hỏi nữa mà theo Dunn Smith xuống xe ngựa.
Welch ở trong một toà nhà có vườn hoa riêng ở Tingen, bên ngoài lớp cửa sắt chạm khắc rỗng là một con đường đủ cho bốn chiếc xe ngựa cùng chạy song song. Hai bên đường, cứ năm mươi mét lại có một đèn đường. Những chiếc đèn này khác với đèn đường đời trước mà Klein gặp được, chúng nó là đèn khí gas. Cột đèn cao chừng bằng một người đàn ông trưởng thành, tiện cho việc đốt lửa chiếu sáng.
Kim loại màu đen kề sát lớp thuỷ tinh, tạo ra phần lưới rào quanh, đúc nên một chiếc đèn đường trông hệt như “tác phẩm nghệ thuật” cổ điển. Lạnh lẽo và ấm áp cùng nhảy múa, bóng tối với ánh sáng cùng tồn tại.
Bước qua con đường được chiếu sáng mờ mờ, Klein và Dunn Smith đi qua cửa sắt được khép một nửa bước vào nơi Welch thuê.
Đối diện với cổng là con đường đủ cho hai chiếc xe ngựa chạy qua, được lát xi măng, nối thẳng với toà nhà hai tầng. Bên trái nó là vườn hoa, bên phải là thảm cỏ. Mùi hoa nhàn nhạt xen với mùi nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Vừa bước vào một bước, Klein lập tức dựng hết lông tơ lên, vội nhìn xung quanh.
Hắn cảm thấy trong bóng tối ở vườn hoa, trong thảm cỏ, ở tầng đỉnh của toà nhà, phía sau đu dây, trong những góc tối, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn!
Rõ ràng là nơi này trống trải không một bóng người, mà Klein lại thấy mình như đang đứng ở một con phố náo nhiệt.
Sự đối lập quỷ quái, cảm nhận kỳ dị khiến thân thể hắn căng thẳng, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đốt sống đuôi nhanh chóng kéo lên.
“Có vấn đề!” Hắn nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở Dunn.
Dunn đi ở bên cạnh, mặt không hề thay đổi, chỉ bình thản đáp:
“Không cần để ý.”
Thấy “Kẻ Gác Đêm” nói như vậy, Klein chịu đựng cái cảm giác sởn tóc gáy khi bị theo chân, bị nhìn trộm, bị đánh giá mà không phát hiện đối tượng ở đâu, từng bước đi tới cửa của toà nhà kia. Cứ như này mãi chắc mình sẽ bị thần kinh mất…
Khi Dunn giơ tay gõ cửa, Klein nhanh chóng quay đầu liếc nhìn, bông hoa đung đưa theo gió, không có bóng người nào.
“Mời vào, các vị thân sĩ.” Một tiếng nói có vẻ kỳ ảo truyền ra từ trong nhà.
Dunn vặn nắm cửa rồi mở cửa bước vào, nói với cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phía đối diện:
“Daly, có kết quả gì không?”
Đèn treo ở phòng khách không được thắp lên, hai chiếc ghế sô pha, một dài hai ngắn, vờn quanh một bàn trà làm từ đá cẩm thạch. Một ngọn nến được đốt cháy trên bàn trà. Nhưng ngọn lửa của nó lại toả ra ánh sáng màu lam tươi đẹp, phủ lên một tầng sắc thái kỳ dị cho căn phòng khách với kết cấu kiểu nửa mở, cùng với phòng ăn và phòng bếp.
Một quý cô ngồi trên chiếc ghế sô pha dài. Cô ta khoác một áo choàng có mũ, đôi mắt màu lam và cặp má hồng phây phây. Phần cổ tay bên ngoài lớp áo có quấn một chiếc dây xích bạc treo một viên pha lê trắng.
Lần đầu gặp cô ta mà Klein đã có cảm giác: Giả vờ hệt như một Người Thông Linh chân chính… Đây là đang sắm vai bản thân?
“Người Thông Linh” Daly với vẻ đẹp yêu dị dùng đôi mắt màu xanh biếc đảo qua Klein, rồi nhìn Dunn Smith và nói:
“Những linh hồn trước đây đều biến mất, kể cả Welch và Naya. Bây giờ những tên nhóc ở nơi này đều chẳng biết gì cả.”
Linh hồn? Người Thông Linh… Vừa rồi những kẻ quan sát ta mà ta nhìn không thấy chính là linh hồn? Thậm chí lại có nhiều linh hồn như vậy? Klein bỏ mũ xuống đặt trước ngực, khẽ cúi người chào:
“Chào buổi tối, quý cô.”
Dunn Smith thì thở dài:
“Đúng là hóc búa mà… Daly, đây là Klein Moretti. Cô thử xem liệu có phát hiện được gì từ cậu ta không.”
“Người Thông Linh” Daly dời tầm mắt sang người Klein, cô ta chỉ vào chiếc ghế sô pha cho một người, nói:
“Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Klein gật đầu, bước tới rồi thành thật ngồi xuống, cả trái tim cứ nhấc lên tận cổ họng. Sống hay chết, thuận lợi vượt qua hay là lộ bí mật chính là xem những gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Mà điều khiến hắn cảm thấy uể oải nhất chính là bản thân hắn không có thứ gì để dựa vào, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đặc thù… Đây là một cảm giác rất là không tốt… Klein nghĩ đầy chua sót.
Sau khi Dunn ngồi vào chiếc ghế sô pha cho hai người ở đối diện hắn, “Người Thông Linh” Daly lấy một bình thuỷ tinh to bằng hai ngón cái từ trong túi bên hông.
Cô ta nhìn Klein bằng đôi mắt xanh biếc, cười nói:
“Ta cần một ít phụ trợ, bởi dù sao cậu cũng không phải kẻ địch nên không thể cứ trực tiếp như vậy được. Bị đối xử thô bạo sẽ khiến cậu không quá thoải mái, cảm thấy đau đớn, thậm chí để lại di chứng nghiêm trọng. Tôi sẽ cho cậu mấy mùi thơm, cho cậu đủ sự mềm mại và bôi trơn để cậu có thể thả lỏng bản thân, thật sự đắm chìm trong cảm giác đó.”
Lời này nghe cứ thấy sai sai thế nào… Klein líu lưỡi, ánh mắt kinh ngạc.
Ở phía đối diện, Dunn cười nói:
“Không phải ngạc nhiên! Khác với cái đám ở giáo hội chúa tể Bão Táp, ở chỗ bọn tôi các quý cô có thể chòng ghẹo nam giới. Về điểm này thì chắc cậu biết rõ, mẹ cậu là một tín đồ ngoan đạo của nữ thần, mà cậu với anh trai cậu từng tới học ở trường học Chủ Nhật của giáo hội.”
“Tôi hiểu, chỉ là không ngờ sẽ như vậy… như vậy…” Klein giơ tay miêu tả vì không thể tìm được từ nào để miêu tả cho phù hợp, hắn suýt thì thốt ra cái từ mang nghĩa tương đương “phịch thủ”.
Dunn gợi khoé miệng, nói:
“Yên tâm, kỳ thật ít khi Daly làm như vậy. Cô ấy chỉ muốn thông qua phương thức này để khiến cậu bình tĩnh và thả lỏng. Chứ thật ra cô ấy thích thi thể hơn đàn ông nhiều.”
“Anh nói cứ như thể tôi là kẻ biến thái vậy.” “Người Thông Linh” Daly mỉm cười chen miệng.
Cô ta mở bình nhỏ kia ra, đột vài giọt lên ngọn lửa màu lam đẹp đẽ toả ra từ cây nến:
“Cỏ dạ hương, hoa thâm miên, cúc La Mã pha với nước tinh khiết được chưng cất ra. Tôi gọi nó là “Amanda”. Trong tiếng Hermes từ đó có nghĩa là mùi hương dễ chịu.”
Trong lúc cô ta nói, ánh nến lập loè mấy cái. Vài giọt nước cất kia nhanh chóng bốc hơi, tràn ngập khắp căn phòng.
Một mùi thơm thanh u mê người xộc vào trong mũi Klein, khiến tinh thần hắn không còn căng thẳng, tâm linh hắn nhanh chóng ôn hoà trở lại, hệt như một người đang nhìn xuống bóng tối trong đêm khuya.
“Lọ này gọi là “Mắt Linh Chi”, dùng vỏ và lá của cây vân rồng và cây bạch dương phơi bảy ngày, sắc ba lần, rồi ngâm trong rượu Ranze mà thành. Đương nhiên trong quá trình đấy còn phải phối hợp với vài câu niệm chú…”
Chất lỏng màu hổ phách kèm theo lời miêu tả của “Người Thông Linh” Daly nhỏ lên ngọn nến màu lam đẹp đẽ.
Klein ngửi thấy mùi rượu, một thứ mùi xa xăm mơ hồ. Hắn thấy ánh nến phập phù liên tục, thấy đôi mắt lam và cặp má hồng của Daly loé lên vẻ sáng bóng kỳ dị, thậm chí còn xuất hiện bóng chồng lên nhau.
“Nó là thứ phụ trợ tuyệt hảo cho thông linh, cũng là tinh hoa mê người…”
Theo tiếng kể êm dịu của Daly, Klein chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta vang lên từ bốn phương tám hướng.
Klein mê mang nhìn bốn phía, ngạc nhiên phát hiện rằng mọi thứ đều đang lắc lư, đều nhoà đi như là bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc. Ngay sau đó thân thể của hắn cũng đung đưa theo, càng mơ hồ, mơ màng, rồi mất trọng lực.
Đỏ lại càng đỏ, lam càng lam, đen càng thêm đen. Những màu sắc hỗn tạp thành một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng, mê ly và ảo mộng. Mà xung quanh thì có những tiếng nỉ non nhỏ bé và vụn vặt gối lên nhau, truyền tới từng đợt, hệt như có vô số người vô hình đang xì xào bàn tán.
Cảm giác như cái này khá tương tự với “nghi thức đổi vận” mà lúc trước mình làm, nhưng không hề có mùi vị khiến người ta điên cuồng, khiến người ta muốn bùng nổ… Klein nhìn tất cả, nghi hoặc mà nghĩ.
Đúng lúc này, tầm mắt hắn bị một đôi mắt trong suốt như ngọc lục bảo thu hút. Daly mặc áo choàng đen ngồi trên một chiếc “sô pha” mơ hồ, ánh mắt tập trung vào đỉnh đầu Klein trông khá kỳ dị, cười và dịu dàng nói:
“Xin giới thiệu chính thức, tôi, ‘Người Thông Linh’ Daly.”
Đây… Mình vẫn còn lý trí và tỉnh táo để suy nghĩ… Giống hệt như “nghi thức đổi vận” và “tụ hội”… Klein nghĩ vậy, bèn cố ý thể hiện trạng thái ngơ ngác:
“Xin chào…”
“Tư duy của con người vô cùng mênh mông, ẩn chứa rất nhiều bí ẩn. Nhìn đi, cả vùng biển rộng bao la đó, thứ mà chúng ta hiểu biết chỉ là hòn đảo nhỏ nổi lên trên mặt biển, nhưng thực tế thì ở dưới mặt biển, hòn đảo đó còn có phần dưới to lớn hơn nhiều. Cơ mà trên thực tế ngoài đảo ra thì còn cả vùng biển rộng, còn cả bầu trời mênh mông vô biên tượng trưng cho Linh giới…
Cậu là linh của thân thể, cậu không chỉ biết hòn đảo nhỏ nổi trên mặt biển, còn biết cả phần còn lại của hòn đảo nằm dưới nước biển, biết cả biển rộng bao la… Phàm là thứ gì đã tồn tại thì sẽ để lại dấu vết. Trí nhớ ở bề mặt nổi trên mặt nước của hòn đảo có thể bị xoá đi, nhưng phần còn lại của hòn đảo ở dưới nước và cả vùng biển rộng chắc chắn sẽ còn ảnh chiếu đối ứng của nó còn sót lại…”
Daly hướng dẫn từng chút một. Gió và bóng dáng xung quanh cũng biến đổi ra các hình dáng tương tự, dường như toàn bộ vùng biển tâm linh của Klein đang được bày ra ở nơi đây để chính hắn đi tìm và khám phá.
Klein bình tĩnh nhìn biển rộng thi thoảng lại “cuồn cuộn”, cuối cùng trả lời với ngữ khí mờ ảo:
“Không… Tôi không nhớ gì hết… Tôi quên rồi…” Hắn lại thể hiện ra sự đau đớn vừa đủ.
Daly lại thử hướng dẫn lần nữa, nhưng một Klein tỉnh táo hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Được rồi, đến đây là kết thúc, trở về đi.”
Trở về đi…
Trở về đi….
Tiếng nói hư ảo vang vọng, Daly biến mất. Gió và bóng dáng bắt đầu lắng lại, mùi hương thanh u và mùi rượu nhàn nhạt lại trở nên rõ ràng.
Tất cả màu sắc đã bình thường trở lại, cảm giác mơ hồ mê loạn không xuất hiện nữa. Klein run run người, tìm được trọng lượng cơ thể mình.
Hắn mở đôi mắt không biết đã nhắm lại từ lúc nào, phát hiện trước mặt vẫn là ngọn nến toả ra ánh sáng màu lam, vẫn là Dunn Smith đang thoải mái dựa vào ghế sô pha, vẫn mà “Người Thông Linh” Daly vẫn mặc áo choàng có mũ đen sì.
“Sao cô lại sử dụng cái lý luận của lũ điên tà ác bên hội Tâm Lý Luyện Kim?” Dunn khẽ nhíu mày nhìn Daly.
Daly vừa cất hai bình nhỏ kia đi, vừa bình tĩnh đáp:
“Tôi cảm thấy nó rất chính xác, chí ít là phù hợp với một số chuyện mà tôi nhìn thấy, và được tiếp xúc đến…”
Không chờ Dunn mở miệng nói tiếp, cô ta giang tay, nói:
“Là một kẻ khó giải quyết, không để lại bất cứ dấu vết gì.”
Nghe được câu này, Klein thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ ngây thơ hỏi:
“Chuyện này kết thúc rồi à? Vừa rồi đã xảy ra cái gì vậy? Tôi cảm thấy như mình vừa ngủ một giấc…”
Thế này chắc được coi là vượt qua kiểm tra rồi nhỉ? May là có lần “diễn tập” từ “nghi thức đổi vận”!
“Cứ cho là thế đi.” Dunn cắt lời hắn, nhìn “Người Thông Linh” Daly, nói: “Đã kiểm tra thi thể Welch và Naya chưa?”
“Thi thể có thể nói cho chúng ta biết nhiều hơn là anh nghĩ, tiếc rằng Welch và Naya quả thực là tự sát. Chỉ có thể nói, thứ sức mạnh ảnh hưởng bọn họ làm cho người ta sợ hãi, không để lại bất cứ dấu vết nào.” Daly đứng lên, đưa tay về phía ngọn nến kia: “Tôi cần nghỉ ngơi.”
Ánh sáng màu lam biến mất, tức thì màu đỏ rực mê ly trào vào trong phòng.
…
“Chúc mừng cậu, đã có thể về nhà. Nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng không được kể chuyện này cho người nhà và bạn bè, phải cam đoan.” Dunn dẫn Klein đi về phía cổng.
Klein kinh ngạc, hỏi lại:
“Không cần kiểm tra xem có nguyền rủa hay dấu vết của ác linh à?”
“Daly không nói thì là không có.” Dunn trả lời ngắn gọn.
Klein yên tâm, nghĩ tới những gì mình lo lắng lúc trước bèn vội hỏi:
“Tôi làm sao có thể xác nhận là sau này không còn rắc rối gì nữa?”
“Đừng lo quá.” Dunn nói: “Căn cứ vào thống kê thì trong những tình huống tương tự, 80% đương sự còn sống sẽ không gặp được chuyện đáng sợ kế tiếp. Ừm, con số này là tôi tổng kết dựa trên ấn tượng của mình. Đại khái là chừng đó.”
“Vậy còn 20% xui xẻo…” Klein cũng không dám “liều mạng”.
“Vậy cậu có thể nghĩ tới việc gia nhập chúng tôi, làm một nhân viên dân sự. Cứ như vậy thì có điềm báo gì chúng tôi có thể phát hiện đúng lúc.” Dunn vừa bước tới gần xe ngựa vừa thuận miệng nói: “Hoặc là trở thành người phi phàm. Dù sao bọn tôi không phải bảo mẫu của cậu, không thể đêm nào cũng canh gác cho cậu, ngay cả việc cậu với cô nàng nào đó lăn giường cũng phải nhìn.”
“Tôi cũng được à?”
Klein hỏi, thuận theo những lời kia. Đương nhiên hắn gần như không ôm hy vọng gì, bởi làm sao có thể nhẹ nhàng gia nhập đội ngũ Kẻ Gác Đêm mà đạt được năng lực phi phàm chứ! Đây chính là năng lực phi phàm mà!
Dunn dừng chân lại, nghiêng đầu liếc hắn một cái:
“… Không phải là không thể được, xem tình hình như nào…”
Gì? Chuyển biến này khiến Klein kinh ngạc, hắn sững sờ bên chiếc xe ngựa một lát, mới nói:
“Thật à?”
Đùa gì vậy? Trở thành người phi phàm dễ như vậy sao?
Dunn khẽ cười một tiếng, đôi mắt màu xám bị bóng của chiếc xe ngựa che phủ:
“Không tin? Kỳ thật trở thành Kẻ Gác Đêm, cậu sẽ mất rất nhiều, ví dụ như tự do. Cho dù không nói đến cái này thì vẫn còn vấn đề khác. Thứ nhất, cậu không phải nhân viên thần chức có công trạng hay tín đồ thành kính, không có cách nào chọn lựa, cũng không có con đường an toàn nhất. Thứ hai thì…”
Dunn nắm lấy tay vịn mà trèo lên xe ngựa, nói tiếp:
“Chúng tôi, Kẻ Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc và các cơ quan thẩm phán tương tự khác, hàng năm đều phải xử lý các chuyện mà một phần tư trong số đó là người phi phàm bị mất khống chế.”
Một phần tư… Người phi phàm mất khống chế… Klein giật mình.
Lúc này Dunn quay người, đôi mắt xám sâu thẳm, khoé miệng giật giật, không mang theo ý cười gì:
“Mà trong một phần tư này, phần lớn là đồng đội của chúng tôi.”