Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Không cảm thấy sự bất thường của Gehrman Sparrow, Frank Lee cười bồi thêm:
“Nãy tôi định ném ít hạt giống qua bên đó để hỗ trợ cho anh, mỗi tội xa quá, ném không tới.”
Ném ít hạt giống lên Tàu Uất Kim Hương Đen á? Vùng biển này sót lại ảnh hưởng của Mẫu Thần Mặt Đất, sự việc phi phàm cùng lĩnh vực đều phát sinh dị biến, tấn công tất cả chứ không phân kẻ địch hay đồng minh… Mà nãy ta cũng ở trên Tàu Uất Kim Hương Đen… May mà ngươi vẫn chưa ném… Klein chợt nhớ tới tình trạng thê thảm trên Tàu Tương Lai trước đó, nhớ tới tên hải tặc mọc dưa hấu trên đầu đã chết.
Lúc hắn đang cân nhắc nên trả lời sao cho hợp với nhân cách Gehrman Sparrow, bỗng trông thấy Heath Doyle đứng trong bóng tối gần đó lộ diện, khom người nôn mửa.
‘Kẻ Không Máu’ thoạt nôn khan, sau đó đầu gối bủn rủn, quỳ sụp xuống boong tàu.
Ọe! Ọe!
Cuối cùng gã cũng nôn ra một bãi chất lỏng màu vàng xanh, trong đó còn chứa một khối thịt đã thối rữa phân nửa vẫn đang giật giật của con quái vật xám đen kia.
Ọe! Ọe! Ọe!
Heath Doyle liên tục nôn thêm mấy bãi như thế.
Dù hơi lợm giọng khi thấy cảnh ấy, song Klein vẫn cảm thấy yên tâm phần nào. Hắn vốn lo rằng “Giám Mục Tường Vi” Heath Doyle sẽ bị ô nhiễm do ăn phải thứ gì, nhưng trông thế kia thì có vẻ gã chỉ cách ly thứ mình đã nuốt chứ không thực sự tiêu hóa chúng.
Quả không hổ “Giám Mục Tường Vi” không bị điên… Klein thầm thở dài.
Đang định dời mắt khỏi bãi nôn kia, Klein chợt nghĩ ngay đến một chuyện:
Đói Khát Ngọ Nguậy đã được kích hoạt rồi, nhất định phải “cho ăn” một lần trong vòng một ngày, mà ở đây lại chẳng có kẻ ngoại lai, cũng không có tên khốn lý tưởng nào hết… Hải tặc đã chết cũng không được, dù có thể bạn đồng hành của họ không quan trọng chuyện thi thể, nhưng thứ Đói Khát Ngọ Nguậy muốn là cắn nuốt linh hồn cơ…
Không biết mấy khối thịt kia có thể dùng làm “đồ ăn” không nhỉ. Ít nhất chúng cũng chứa sức sống vô cùng dồi dào, là xác chết bị ảnh hưởng bởi khí thế của Mẫu Thần Mặt Đất… Nghĩ vậy, Klein tiến lên hai bước đứng cạnh Heath Doyle.
Hắn không chịu được việc phải nhìn thẳng vào mấy bãi nôn nên cố hết sức dõi mắt ra chỗ khác, nơi mặt biển mênh mông xa xăm phản chiếu ánh dương dưới mạn thuyền.
Rồi, hắn duỗi tay trái về phía mẩu thịt xám đen nọ.
Đói Khát Ngọ Nguậy nằm im lìm, không hề hé miệng.
Chắc nó không muốn ăn rồi… Giờ chỉ có thể miễn cưỡng dùng lúc phải đối đầu với nguy hiểm tiềm tàng vậy. Nếu gần hết ngày rồi vẫn không kiếm được đồ ăn phù hợp thì mình sẽ ném nó lên phía trên sương xám… Klein bất đắc dĩ thu tay về, ngước nhìn phòng thuyền trưởng.
Chiếc trâm ngực vàng trên áo ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ lại lóe sáng và ngưng tụ một “Oan hồn mặt trời”, tịnh hóa nốt phần thịt xám đen mà Heath Doyle vừa ói ra.
Vị tướng quân hải tặc này không thay đổi sắc mặt hay biểu cảm, song vì có vẻ hơi mệt mỏi nên sắc tím trong tròng mắt cô trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Sau khi xác nhận con thuyền sắp khởi hành tiếp, Klein không ở lại mà chuẩn bị về phòng thay bộ quần áo ướt nhẹp.
Anderson vừa mới nhìn hắn một cái đã lon ton lại gần, tò mò mở miệng.
“Ngậm miệng!” Klein cắt ngang.
Sự việc lần này đã khiến hắn đánh mất Khuy Măng Sét Cá Người, nên hắn càng thấy ngứa mắt tợn cái tên bị vận xui ám quẻ nào đó, suýt thì coi anh là đồ ăn cho Đói Khát Ngọ Nguậy.
“…Được rồi.” Anderson giơ hai tay lên, “Tôi sẽ im lặng uống rượu.”
Klein lờ Anderson đi, bước vào khoang thuyền và trở về phòng mình.
Trong buồng vệ sinh, hắn lấy ra một tấm Bùa chú Tạo Nước và niệm thần chú bằng tiếng Hermes cổ. Làm một bồn nước tắm bằng nước sạch xong, hắn cởi đồ và nằm vào.
Cảm giác lạnh như băng và ánh nắng mặt trời ấm áp làm Klein khoan khoái hẳn. Hắn cầm bút và giấy vừa lấy từ bàn sách ra rồi viết một câu bói:
[Vị trí của Khuy Măng Sét Cá Người.]
Sau khi tụng niệm bảy lần, Klein hoàn toàn nằm ngửa, dùng phần đầu của bồn tắm làm gối, tiến vào cảnh mơ.
Giữa thế giới kỳ ảo, xám xịt, rời rạc, hắn trông thấy một xác sống thối rữa nhiều phần trên boong tàu. Chiếc Khuy Măng Sét Cá Người màu xanh lam dính vào chỗ máu thịt bên eo trái của nó.
Ngoài boong chỉ toàn một màu đen kịt, chẳng nói nên được con tàu đang ở đâu.
Quả nhiên là rơi trên Tàu Uất Kim Hương Đen rồi… Klein mở mắt và kết luận.
“Hy vọng ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ chưa phát hiện ra nó. Nhờ vậy mình sẽ dùng chiếc khuy măng sét này để định vị tọa độ của Tàu Uất Kim Hương Đen…
Mà kể cả có bị phát hiện thì cũng chẳng sao, miễn là Ludwell không vứt cái khuy đó đi và thời gian không quá dài, mình vẫn có thể dùng nó để định vị. Chẳng qua là phải đổi địa điểm bói toán từ thế giới hiện thực sang phía trên sương xám…
Ngoài ra, lát cũng phải quấy nhiễu việc bị bói toán, đề phòng chuyện ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ dùng khuy măng sét để định vị hay thậm chí nguyền rủa mình.
Có vẻ chiếc nhẫn kia của gã là do Tử Thần để lại thật rồi. Ừm, phải viết thư thông báo cho thầy Azik.” Klein nhanh chóng kỳ cọ rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Lau khô người rồi đổi sang bộ vét quý ông Loen như cũ xong, hắn thoạt điều chỉnh lại trang bị, giặt đồ, rồi mới xòe giấy ra viết thư và lấy còi đồng của Azik.
Đứng bên bàn sách và nhìn vật trên đó, Klein hơi ngần ngừ duỗi tay.
Ánh mắt hắn hấp háy mất một lúc, cuối cùng hắn lại cất còi đồng vào trong hộp sắt và ngăn cách bằng “Bức tường linh tính”.
Hắn định sẽ triệu hồi người đưa tin sau khi rời khỏi vùng biển này.
Lần này tổn thất nhiều quá, may mà cuối cùng cũng tiêu hóa hết ma dược “Người Không Mặt”, giờ chỉ cần đợi mỹ nhân ngư xuất hiện nữa thôi…
Ừm… Tình hình thực tế của di tích thần chiến này lại khác hẳn những gì mình từng dự đoán nhỉ, lại có cả khí thế của Mẫu Thần Mặt Đất…
Nhất định đây không phải là thứ sót lại sau này, vì chẳng đời nào một vị thần linh lại không kiểm soát nổi khí thế của mình.
Không một ai trong tám vị Cổ Thần từ Kỷ thứ Hai nắm giữ quyền hành thuộc lĩnh vực ‘Mặt Đất’ cả…
Nhưng có thể tình nghi một vài thần linh phụ thuộc của các Thần, chẳng hạn như Vương hậu Cự Nhân – “Nữ Thần Bội Thu” Omebelle, hay “Nữ Thần Sinh Mệnh” phụ thuộc vào Thủy Tổ Ma Cà Rồng Lilith…
Rốt cuộc đây là một cuộc thần chiến có sự tham gia của tòng thần, hay thực chất vốn không phải sự việc diễn ra trong Kỷ thứ Hai? Vì chỉ biết rất ít chi tiết về di tích thần chiến này, Klein đành phán đoán thì ít mà suy đoán thì nhiều.
Hắn ngừng đăm chiêu mà chuyên tâm cắt người giấy rồi vẽ ký hiệu bí ẩn và thay đổi của “Kẻ Khờ” lên.
Phạch!
Klein cầm người giấy lên và giũ mạnh.
Ngọn lửa bốc cháy giữa khoảng không, thiêu người giấy thành tro.
Chỉ nhờ làm vậy, hắn đã sơ bộ đạt được hiệu quả mình muốn. Nhưng nếu muốn tác dụng tốt hơn nữa thì phải lên phía trên sương xám hưởng ứng, dùng Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” khuấy động sức mạnh của không gian thần bí, kết hợp với sự bảo hộ của “Thiên Sứ Giấy”.
Sử dụng còi đồng của Azik và hạc giấy của Will Oncetine để quấy nhiễu sự dòm ngó của các tồn tại đáng nghi khác xong, Klein lại quay vào phòng vệ sinh, hoàn thành đủ các thao tác cần thiết.
Sau khi dọn dẹp bồn tắm, hắn đeo Đói Khát Ngọ Nguậy và Mồi Lửa lên tay và khoan thai đi đến boong tàu. Hắn muốn chuẩn bị để quan sát toàn cảnh thật cẩn thận, sao cho không để lỡ bất kỳ dấu vết gì của mỹ nhân ngư.
Vừa lúc rời khỏi khoang thuyền, Klein bỗng thấy Anderson Hood đang tựa lưng vào một cái thùng rượu làm bằng gỗ. Anh mang vẻ mặt u ám và tỏa ra vẻ kín đáo, trông như đang rơi vào trầm tư và mê mang.
Hắn thật sự giữ lời về việc im lặng uống rượu suốt bấy giờ à? Klein lầu bầu, bước qua Anderson.
Anderson chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi như nói mớ:
“Rượu ở đây có vấn đề hả?”
Klein ngây ra, nghiêm túc đáp:
“Phải.”
“…” Anderson câm nín.
Tên này xui thấy mồ luôn rồi. Năng lực phi phàm của hắn cũng bó tay không phát hiện được rượu có vấn đề cơ à? Khóe miệng giật giật, Klein tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Trên boong, đám đông thủy thủ đang tụ tập tại một chỗ chứng kiến Nina phụ trách vai trò tu sĩ của Chúa Tể Bão Táp. Cô ta đang cử hành một tang lễ ngắn gọn cho hải tặc vừa chết lúc trước.
Sau khi đơn giản hóa lời cầu nguyện, Nina nhìn quanh, cất tiếng:
“Tâm nguyện của Revere là được chôn cất trên ngọn núi ở quê hương cảng của anh ta sau khi chết, nơi đó có cảnh hoàng hôn đẹp nhất.
Anh ta hy vọng sẽ được hỏa táng để không còn bị quấy nhiễu kể cả khi nằm xuống.”
“Bão Táp trên cao, phù hộ anh ta được yên giấc.” Phần lớn thủy thủ đều tín ngưỡng Chúa Tể Bão Táp, họ đồng thanh khi đập nắm tay phải vào ngực trái.
Klein không lại gần, chỉ lặng lẽ đứng quan sát từ đằng xa.
Tới khi đám tang kết thúc, thi thể của hải tặc tên Revere được hóa thành tro tàn nhờ một cuộn giấy. Klein thầm thở dài, vẽ một mặt trăng đỏ tươi trong lòng.
Trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm ấy, ánh dương vẫn xán lạn như cũ, bầu trời mãi vẫn chỉ dừng giữa ban trưa. Tàu Tương Lai vòng qua mấy di tích và tàn tích, càng lúc càng đi sâu hơn vào vùng biển này.
Không biết tự lúc nào, Anderson đã phục hồi và đến đứng cạnh Klein.
Anh đưa mắt ra xa, chỉ vào một tòa nhà đã bị nhấn chìm dưới nước ở đằng trước:
“Đi qua tàn tích này, rẽ trái rồi đi khoảng mười hải lý nữa, khả năng cao sẽ gặp được mỹ nhân ngư.”
Cuối cùng thì… Klein đang định đáp lời, trời bỗng sập tối, ánh mặt trời đột ngột biến mất.
Ban đêm lại ập đến.
Chẳng nói chẳng rằng, hắn lập tức quay lại phòng mình và nằm lên giường.
Không lâu sau, Klein đã tỉnh táo trong giấc mơ. Trước mắt hắn là một cửa sổ sát đất sạch sẽ, dãy bàn ghế đặt ngay ngắn cùng một cái kệ chất đầy sách.
Lần này hắn lại quay về địa điểm lúc bản thân rời khỏi cảnh mơ, chính là thư viện nọ.
Ánh nắng hoàng hôn xối vào phòng, in lên mọi vật một dải màu vàng nhạt. Klein ngờ vực bước tới trước kệ sách đã xem qua lần trước.
Không ngoài dự đoán, hắn trông thấy Sách Bùa Chú cùng vài loại sách thần bí học khác.
Đang định rút sách ra để nhanh chóng đọc qua, Klein đột ngột dời tầm nhìn sang kệ sách đối diện với mình. Đập vào mắt hắn là một cuốn sách bìa đen với hàng tiêu đề:
[Bút ký Rossell 3]!
Nhật ký của Đại Đế? Toàn bộ nhật ký sao? Klein vô thức muốn thò tay ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn lóe lên hình ảnh đôi mắt thần bí đã chăm chú theo dõi boong tàu và bản thân, lóe lên chi tiết có kẻ đã mở cánh cửa sâu trong đại sảnh chứa bức bích họa mà Anderson đề cập tới, lóe lên tình trạng bất thường – liên tục thay đổi địa điểm – mỗi lần mình tiến vào cảnh mơ kia.
Klein dời mắt, lại rút quyển Sách Bùa Chú ra.
Hắn bước tới bàn dài và ngồi xuống, bắt đầu lật xem thật nhanh.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp vang vọng từ sâu trong thư viện.
Tinh thần Klein lập tức căng như dây đàn, hắn từ từ ngẩng đầu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một đôi ủng đen bằng da.