Màn sương xám che mờ thành phố.
Khói bụi ô nhiễm phun ra từ những chiếc máy móc hư hỏng, tạo nên một khung cảnh u ám, thê lương đến tột cùng.
Quanh đi quẩn lại, có lẽ kiến trúc của một thời đại cách mạng công nghiệp và nghệ thuật Phục Hưng chỉ còn sót lại những chiếc cửa sắt rỉ sét cùng những pho tượng đá nứt gãy đổ vỡ khắp nơi.
............
Một cậu bé lem luốc đứng ở trước cổng câu lạc bộ nằm trên con hẻm 91, muốn gõ cửa nhưng lại thôi.
Orion Lockwood tình cờ ngoảnh mặt lại phát hiện, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Cậu bé cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng, nhưng tay thì vẫn đưa về phía trước, lễ phép nói: "Đây là hoa và thư tay của con viết tặng ngài, mong ngài nhận lấy"
Chàng thanh niên mặc áo gile sau khi tiếp nhận phong thư, ôn hòa đáp: "Cậu đã tới đây rồi, không muốn vào trong sao?".
Cậu bé hơi khó xử, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục vẫn phải lắc đầu xin từ chối.
Có những việc không phải cứ muốn là được.
Orion suy tư giây lát, sau đó xoa dịu cậu bé: "Không sao, đạo lý tất cả trên sách, cuộc đời lại nằm ngoài trang sách. Mà sách viết ra trớ trêu thì là do người ở bên ngoài điền vào. Những lời an ủi sáo rỗng chưa chắc đã hữu ích với cậu. Đi đi. tôi sẽ đọc kĩ lá thư này".
Lúc này thì cậu bé lem luốc mới dám nhẹ nhàng thở ra, sau đó chào tạm biệt rời đi.
Cậu bé mang theo tâm trạng nửa buồn nửa vui ngồi trên xe ngựa đi xa, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào muốn quay đầu nhìn lại.
"..., Hôm nay là một ngày tốt lành, phải không ạ?"
Chỉ thấy chàng thanh niên mang trên mình đạo mạo quý ông kia thủy chung đứng ở căn nhà cuối cùng của hẻm 91, bóng người tản mạn đắm chìm trong ánh mặt trời, xa xa nhìn lại, giống như tranh vẽ.
Bức tranh đó, tưởng chừng khắc họa một vị Thần.
...........
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK