.....
[...]
Tại một căn nhà ba tầng sơn trắng với lối kiến trúc ống nằm ở quận DB, thuộc thành phố Nelson. Lầu dưới trang trí bắt mắt mở một cửa hàng thức uống nhỏ bày bán các loại nước giải khát. Còn hai lầu trên thì chủ nhà ở.
Hiện tại đang là mùa đông, nguyên nhân thời tiết phi thường lạnh lẽo nên khách hàng tới quán giảm đáng kể, những đợt người chịu tới quán đã lai rai rất ít, mà người nhìn qua thực đơn rồi mua nước thì rõ ràng lại càng ít hơn, vài hôm thậm chí từ sáng đến tối không thu về nổi một đồng.
Chủ quán cũng không có việc gì làm, rảnh rỗi cả ngày ngồi ở lầu hai sinh hoạt với bạn bè. Lầu hai được thiết kế kín đáo và không có nhiều ánh sáng, bên trong có một quầy bar, người chủ nhà căn này là một chuyên gia pha chế rượu. Góc phòng tráng lên bằng gương đằng sau dãy kệ rượu, chiếu rọi những chai rượu màu sắc khác nhau, lấp lánh như ngôi sao. Có một dãy kệ mở ra từ tường, với hàng trăm loại rượu khác nhau từ khắp nơi, mỗi loại đều được ghi tên bằng cách viết tay tinh xảo.
Trên bàn, có một dãy bình rượu, nơi mà Marim đang tạo ra những thứ mà anh ta gọi là ‘những tác phẩm nghệ thuật’ .
Trong bầu không khí ấm áp với mùi hương của những loại rượu lẫn lộn, Marim đang ngồi ở nơi pha chế thức uống trong quầy bar, còn ba tên thuộc hạ của gã đang ngồi vị trí đối diện chủ quầy, bọn họ bàn luận về thành phố Nelson sau vụ cháy thư viện và chiếc thẻ mật thư của Hoàng Đế Harald bị mất tích.
Một gã trung niên đội nón len lên tiếng nói trước: “Việc khó chúng ta làm, chúng ta làm không thành công, sơ sẩy gặp phải cường địch, cuối cùng trở thành vụ cháy không mong muốn. Chúng ta thì bị truy sát chạy trốn, còn bọn chính quyền và những thằng chó lãnh đạo thư viện lại ngồi rung đùi ăn trên đầu chúng ta. Chúng nhờ vào các loại luật bảo hộ tài sản quốc gia, mượn cơ hội từ việc thư viện bị cháy, giả vờ tiếc thương rồi lại ngồi yên trong lâu đài của mình hưởng. Má nó”.
Hắn ta đập bàn, cau mặt cau mày, thái độ rất tức giận.
“Vậy thì mày có cách nào giúp chúng ta lấy lại được những gì đã mất không, không để những thằng khốn đó tiếp tục ăn vụng theo ý muốn,” Một người đàn ông mập mạp bị mất một bên lỗ tai mỉa mai nói.
Trước câu hỏi bất chợt này, tên đội nón len lắc đầu.
Một gã khác ăn mặc lịch sự trong bộ âu phục, nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Chờ đợi đi. Dù sao thư viện bị cháy lớn như thế, kinh động không nhỏ đến túi quần của những lão già vô dụng, bọn hắn không làm gì thì mới là chuyện lạ đấy”.
Gã đàn ông mập bị khuyết lỗ tai gầm nhẹ, nhe ra hàm răng ô vàng do nghiện hút thuốc lâu năm. Lại bàn ra nói: “Mày cởi bộ áo vest đó ra được rồi. Mặc một bộ quý ông không giúp mày tư duy tốt lên đâu.Túi quần của những thằng khác thì tao không biết, nhưng riêng lão thị trưởng Tim Jasper thì lão giống như cóc còn cần tiền nữa”.
Khi nhắc đến thị trưởng Tim Jasper, người mặc âu phục kia chỉ là lắc đầu cười trừ, hướng gã bị khuyết tai giơ lên hai tay ý nói ‘chịu’ , không muốn bàn tiếp nữa.
Không khí trong phòng bỗng có chút căng thẳng.
Có vẻ cuộc thảo luận của nhóm đột ngột đã thay đổi theo chiều hướng tiêu cực do sự bàn ra liên tục của gã đàn ông mất một bên lỗ tai.
Cộc ! Cộc ! ( Tiếng gõ bàn )
Người gõ bàn là Marim.
“Tụi bây lái câu chuyện đi xa quá đó. Gã đó đang bận chạy đua vào chiếc ghế Nghị Viện, không có thời gian quản chúng ta đâu. Hơn nữa, chúng ta và gã nước sông không phạm nước giếng, những tinh anh cấp trên hẳn đã có sắp xếp và lo liệu rồi”. Marim nói, giọng của hắn trầm thấp và nặng nề, giống như hương vị của một ly rượu Whiskey nồng cốt vậy.
Nói xong, hắn chế nhạo bổ sung: “Về phần đám chính quyền, cứ để bọn nó ăn xổi đi, một chút đồng tiền lẻ trồi lên thì cứ việc hớp trước. Vụ thư viện bị cháy đã tạo ra một ảnh hưởng lớn, chúng nó hưởng lại nhưng cũng để lại một khoảng trống lớn. Hãy nhìn đám dân chúng xem, đó là một bộ mặt mà chính quyền Nelson không hề mong trôi thấy, thật lòng mà nói, những gã đó đang loạng choạng lắm đấy, hoàn toàn không biết làm gì với tình hình hiện tại”.
Vì là lời xuất phát từ miệng Marim, gã mất lỗ tai từ nãy giờ bàn ra, hiện tại chỉ có cười khẩy, “Ngài Marim nói chí phải”.
Tên mặc âu phục không thèm để ý gã, đồng dạng hướng Marim nói: “Đại ca, về chuyện thẻ mật thư của Hoàng Đế Herald, chúng ta nên làm gì?”
“Linda sẽ lo việc đó. Linda so với chúng bây hữu dụng hơn rất nhiều. Nếu tao đoán không lầm, lần trước cái gã kia cũng chưa thể mang thẻ mật thư đi được”. Marim cười nhạo nói.
Thật ra cũng không phải là hắn nghĩ, hắn chỉ nói lại những gì hắn được giao. Đó là thư tín, cấp trên của hắn truyền thư tín xuống, khẳng định nói rằng thẻ mật thư của hoàng đế Herald vẫn còn đang ở thư viện.
Trong lòng Marim có chút hoài nghi không thể xác nhận, nhưng nghĩ đến tổ chức của mình bên trong nghe nói có Hoàng Đạo Quân chức nghiệp danh sách cấp cao, hình như là chức nghiệp tầng thứ ba (Tier 3) thì phải, lời đồn bảo rằng ả ta là một Zodiac Nhà Tiên Tri (Oracle).
Nói thật, Nhà Tiên Tri thuộc chức nghiệp nền tảng nào thì Marim cũng không biết, hắn là Người Pha Chế trình độ Bậc Thầy, đang cố gắng tìm nguyên liệu để thăng cấp thành danh sách chức nghiệp Tier 4 ---- Zodiac Nhà Giả Kim Thuật (Alchemist).
Marim chỉ biết có bấy nhiêu đó, cũng không biết là phía trên Nhà Giả Kim Thuật, có xác suất nào may mắn trúng con đường Nhà Tiên Tri hay không. Khả năng cao là không, Nhà Giả Kim Thuật quá khác biệt với Nhà Tiên Tri.
“Gã Hoàng Đế Harald chắc hẳn đang nghẹn họng khi thẻ mật thư của hắn biến mất,” Tên đội nón len có vẻ ngoài thô bạo và mạnh mẽ nhất trong đám, mở miệng nói.
Bầu không khí trong quầy bar với sự dẫn dắt của Marim dần dần được điều tiết trở nên bớt căng thẳng, khôi phục về trạng thái ban đầu.
Marim nhấc ly rượu lên, chăm chú nhìn vào đáy ly trong suốt, dường như rượu bên trong đang bốc cháy rất mãnh liệt, hắn như thể nhìn thấy thế giới rực rỡ của mình trong đó. “Tụi bây xem, lửa đã thiêu rụi cả thư viện, để lại những tro tàn của thế giới cũ. Thư viện chỉ là cái đầu tiên, rồi sau đó là quận TCSP, quận DB, quận SM,..., rồi cả thành phố Nelson này, tất cả cũng sẽ như vậy, chìm vào biển lửa. Ngồi rung đùi sớm thì được gì, kẻ thắng là kẻ rung đùi sau cùng”.
Keng keng keng keng ! ! ! !
Bỗng nhiên tiếng lắc chuông phát ra quầy phục vụ nước giải khát ở tầng một vang lên.
“Có người mua nước đấy. Thằng mập, đi xuống làm nước đi mày, kiếm chút tiền vặt qua mắt bọn cớm”. Marim hất ánh mắt ra lệnh cho tên khuyết tai.
Tên khuyết tai mặc dù trong lòng có ý muốn đá việc sang hai gã kia, nhưng trước mặt Marim thì tuyệt đối không dám cãi lại, vội vàng lù khù đi xuống nhà.
Bên dưới, đứng đợi mua nước là một chàng trai mặc đồ nhân viên giao pizza, quấn thêm một lớp khăn choàng quanh cổ và đội mũ trùm kín.
“Mua nước ?”. Gã khuyết tai cục súc nói.
Orion tự nhiên hoang mang ngang.
Đến mua nước, không phải đấm nhau...
“Cà phê sữa đá cho thêm đường ngọt, có bán không?”. Orion nói, một tông giọng bất cần đáp trả.
Gã mập khuyết tai trợn mắt nhìn chằm chằm Orion, song, hắn rất nhanh quay đi chỗ khác lo làm nước uống.
“Bán, 20 ore”.
Orion gật đầu.
Trong lúc chờ đợi gã mập làm, hắn quan sát kĩ một vòng, bao gồm các kệ tủ, thức uống pha sẵn, các hộp chứa, tách nước, ly nước cùng các khu vực trang trí, bàn ghế.
Ài, mùa đông rồi, ngoài đường lạnh xỉu vào trong đây y chang ngoài đường, muốn mở cửa hàng qua mặt thiên hạ cũng nên chịu khó đầu tư nghiên cứu tâm lý khách hàng một xíu đi chứ. Công an ập vào nhìn quanh thấy mạng nhện, thấy không có máy sưởi, nhất định sẽ nghi ngờ đây là buôn lậu trá hình cho !!
Khoảng mấy phút xong, gã mập khuyết tai pha xong cốc cà phế, tiếp theo đưa đến quầy thanh toán cho Orion.
Orion nhận cốc cà phê, đồng thời bỏ hai đồng xu 10 ore vào khay thanh toán.
Sau đó, hắn mở miệng hỏi: “Ăn bánh Pizza không?”.
Đương nhiên, vẫn là cái kiểu cục súc đó, tựa hồ cả hai đều rất hưởng thụ cảm giác trò chuyện như vậy.
“Không!”. Gã mập khuyết tai nói khá lớn rồi trực tiếp quay người bỏ đi, lười đáp lại.
Mà Orion cười cười đứng đó, rất có kiên nhẫn chơi tiếp, nói: “Người mua pizza lúc nãy không có nhà, cái này bán một nửa giá, giúp giùm đi. Tôi mang về ăn riết cũng ngán lắm rồi”.
Không biết sao gã mập khuyết tai vậy mà lại cảm thấy có chút muốn ăn, thế là quay đầu hỏi: “Bao nhiêu?”.
“20 ore”. Orion nhẹ nhàng trả lời.
“...”.
Gã mập cầm sẵn 20 ore trên tay, có loại cảm giác ngứa ngứa mũi, hết lần này đến lần khác cứ thấy mình mất mát cái gì. Song, vẫn là ném đồng tiền về phía Orion.
Orion nhận về 20 ore của mình, cúi đầu chào : “Chúc quý khách ăn ngon miệng, nhà hàng Pizza TMD rất vui lòng được phục vụ quý khách”.
Nói xong, hắn quay người lại bỏ về.
Mà gã mập mất một bên lỗ tai kia vẫn như cũ rất ngẩn ngơ, hắn đứng suy nghĩ một hồi, cứ có cảm giác chàng trai giao pizza này quen quen chỗ nào, nhưng mãi chẳng nhớ ra.
Bụng gã chợt kêu tiếng.
Hé mở một chút hộp, mùi thơm bánh pizza nóng hổi liền tỏa ra ngây ngút trong gian phòng.
“Lên ăn trước đã”.
====
Tấu chương xong ! ! !
====..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK