• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...........

“Sợ...không...không sợ. Người siêu phàm tính là thứ gì, tôi cũng là người siêu phàm, ba tôi là bảo an của một xưởng xí nghiệp đóng tàu ở quận Becka, anh tôi càng là phục vụ quân đội dưới trướng tước sĩ Marcus. Tôi dẫu sao cũng là con nhà nòi được đào tạo mà, thật thì tôi cũng tin tưởng người siêu phàm tồn tại đấy, nhưng nếu gặp trúng bọn hắn, tôi không sợ. Người siêu phàm cũng chẳng phải yêu ma quỷ quái, không tin bằng vào ta gần 20 năm thanh xuân luyện quyền anh của tôi sẽ sợ những vật kia”. Một nam thanh niên đầu trọc trông có vẻ chững chạc hơn cậu thiếu niên đeo túi chéo phản hồi.

Lời ban đầu thì có vẻ rụt rè muốn thăm dò thêm hội bạn của mình, nhưng sau đó lại đột nhiên phi thường cao giọng tự tin.

Cũng không biết sự tự tin này là mọc lên từ chỗ nào.

“Tựa như bị thứ gì đó kích thích từ bên ngoài”. Orion nhìn thoáng một phen, ánh mắt vừa vặn theo hướng của cậu thanh niên kia rơi vào người của cô gái tóc ngắn.

Orion ‘a’ một tiếng ở trong lòng, minh bạch.

Hắn chỉ là đối với cậu thanh niên đầu trọc kia giơ ngón tay cái lên, cảm khái nói: “Uy, đỉnh của đỉnh. Thật sự là chiến binh đúng nghĩa nha, chỉ cần một câu nói này tôi liền tâm phục khẩu phục cậu. Đổi lại là tôi...khụ khụ, tôi làm không được, đối với những người nắm giữ năng lực thần bí vượt qua tưởng tượng của mình, loại vật này tôi sợ là theo không được, cũng tỷ như hiện tại đi, các cậu nhìn tôi xem ra rất bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã hoảng đến gần chết rồi. Nếu như không phải còn có các cậu mấy người này ở đây người trần mắt thịt tranh luận vui vui vẻ vẻ, tôi chỉ sợ là cũng đang hoài nghi những người ngồi bên cạnh chúng ta này đến cùng có phải là người bình thường hay không, ha ha”.

Lời này giả ý nhưng không giả lòng.

Thực sự đây đồng dạng khá là đúng cảm giác của Orion, một người nghe nhiều nhưng mới lần đầu tiên trong cuộc đời dính tới sự kiện Zodiac.

Nói thật, Orion hiện tại thậm chí là không dám xác định cái chuyến tàu chục người hành khách này đến cùng có bao nhiêu vấn đề, bao nhiêu vị Hoàng Đạo Quân lên xe.

Trước đó xác định là hai, quý cô Emily và một vị Người Vận Chuyển nữa, nhưng hai này đều chỉ là giả thuyết chủ quan một chiều, chưa thực sự có chứng minh rõ ràng.

Bất quá, Orion trông thấy những người trẻ tuổi này cùng lên toa số ba với mình, trên xe trong cả cuộc hành trình lời nói ra vào nói nói không ngừng, cho nên hắn kết luận như đinh đóng cột rằng nhóm người toa số ba này bên trong hẳn là không có vấn đề.

“Ánh thám tử, anh vì sao lại nói như vậy? Tôi càng lúc càng cảm thấy quan ngại chứng chỉ hành nghề của anh. Vì cái gì mà thám tử thế nhưng luôn luôn có vẻ mê tín và tin vào những thứ phi thực tiễn”. Cô gái trưởng thành lần trước tranh luận tiếp tục nhập cuộc, quyết muốn ăn thua đủ với Orion.

Orion cười đáp lại: “Mấy người chẳng lẽ ngồi toa xe này một tiếng rưỡi đồng hồ rồi vẫn không phát hiện được có gì đó không đúng à? Nhìn bản đồ ứng đối xem bây giờ điểm đến có phải rất không giống tuyến đường quen thuộc đến trạm ga Nelson không?”

Hắn chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mặc dù tối đen như mực, sương lạnh đóng kín lại các khoảng trống, nhưng vẫn có thể lờ mờ xuyên qua lớp sương kia nhìn thấy khung cảnh những núi đá vặn vẹo hình thù độc đáo đặc trưng của vùng ngoại ô tỉnh Timara.

Chỉ cần nhìn một cái sẽ biết, toàn bộ lộ tuyến đều đã không còn đúng, mà lại, ga ở Timara cách xa Nelson một đoạn, chỉ cần có đi học có não là sẽ không nghi ngờ hiểu được tốc độ đoàn tàu không còn bình thường.

“Nếu không phải quỷ làm, chẳng lẽ còn do nhân viên lái tàu phát điên rồi”. Orion cười cười nói.

Quý cô Emily bỗng nhiên trừng mắt Orion một cái, mãnh liệt đặt một câu cảm khái ở trong lòng.

Òmm. Ngoài cái đó ra thì cô cũng hiếu kỳ muốn biết xem chàng trai luôn tỏ ra thần bí này đang định làm gì trong hoàn cảnh này, liệu có phải đây chỉ là đường cùng hóa điên !?

Ngay tại tất cả mọi người đột ngột bị Orion làm cho hoang mang bối rối, cùng lúc đó, trong khi còn ai kịp nhìn ra phía ngoài thì đã nghe thấy âm thanh cạch một tiếng khá lớn phía trước mặt.

Tiếng cửa toa số ba nối toa số hai bị kéo ra, một người nhân viên mặc đồng phục màu đen của chuyến tàu hốt ha hốt hoảng chạy từ toa số hai đến toa số ba, trên gương mặt vẫn còn mang theo từng tia trắng bệch sợ hãi cùng khó kiềm chế được cảm xúc, phải mất mấy phút thở dốc và ho khan thì mới dần dần khôi phục được một tí trấn định, người nhân viên nói:

“Tất cả mọi người ở đây, tôi là nhân viên của đoàn tàu này, hiện tại vừa có một chuyện nghiêm trọng, không, tôi nói không rõ, phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng, rất cấp bách, cần thông báo ngay lập tức. Xin hãy lắng nghe tôi thật kĩ, ừm, tôi bắt đầu nói luôn...Ai ở đây là kỹ sư hoặc thợ sửa chữa được bảng điều khiển của đoàn tàu xin hãy làm ơn báo cho tôi biết ạ, hãy mau đi theo tôi đến khoang buồng lái”.

“? ? ? ?”

“Cái gì thế, bảng điều khiển bị hư à?”. Có vị hành khách bên dưới nói.

Người nhân viên của đoàn tàu vội vàng trả lời: “Tôi đang nỗ lực khắc phục sự cố, nhưng dường như bảng điều khiển bị hỏng nặng và không thể sửa chữa ngay lập tức. Tôi đã yêu cầu mọi người ở toa số hai giúp nhưng không ai biết về bảng điều khiển. Hiện tại tình huống của chúng ta đang rất ngàn cân treo sợi tóc, tốc độ đoàn tàu bỗng trở nên quá nhanh ngoài định mức, không thể phanh được, lộ tuyến đường đi đều bị chệch hướng. Chúng tôi đã cố gắng gọi điện cho các trạm kiểm soát, bọn họ ngoại trừ nhanh chóng thông báo các trạm kề cận phòng ngừa tai nạn gần đó ra để thì cũng không có cách nào khả thi hơn cứu chúng ta cả”

Đến đó chưa thôi, cứ việc mọi người đều đang thất sắc sửng sốt đến tột độ, người nhân viên trẻ tuổi này đi qua đi lại lẩm bẩm vài vòng, rốt cục vẫn mở miệng nói thêm: “Bọn họ nói rằng tuyến đường ray đang dẫn thẳng đoàn tàu đến tỉnh Timara, nơi đang sửa chữa và xây dựng lô cốt vì vụ tai nạn sạt lở gần đây...Các vị, do đó...do đó, tôi rất cần các vị ở đây có người biết sửa chữa bảng điều khiển”.

Bỗng nhiên một sự cố bất ngờ xảy ra làm cho tàu hỏa không thể điều chỉnh được tốc độ và tuyến đường, vùn vụt lao đi với tốc độ vượt ngưỡng không thể dừng lại. Điều này ngay lập tức khiến tất cả mọi người chấn động nội tâm, cảm giác trước đó câu hỏi của thám tử Oreo lần nữa ùa về.

...Các người có sợ quỷ không... !?

Quỷ ! ! !

Đúng vậy. Người siêu phàm cái gì chứ, này chỉ có quỷ nguyền rủa ! !

Đoàn xe hư phanh còn có thể giải thích, đột ngột tốc độ bị tăng cao cũng có thể miễn cưỡng giải thích được, nhưng dưới trường hợp mất kiểm soát mà vẫn chuyển hướng đến vùng Timara gặp tai nạn kia, này giải thích kiểu gì.

Là quỷ !

Ban nãy bọn hắn bàn luận khinh miệt quỷ, bây giờ quỷ tìm đến bọn hắn đòi cái công đạo...

Tâm trạng chung của những cô cậu thanh thiếu niên là vậy.

Orion đứng ở một góc chậm rãi quan sát, hắn cảm nhận được không khí căng thẳng xung quanh. Mặc dù trên mặt mọi người đều cố tỏ ra là mình ổn, nhưng Orion ít nhiều nhận ra dưới bề ngoài ấy là những cảm xúc dâng trào: sợ hãi, lo lắng và bất an, thậm chí có người hô hấp đều đang thấy khó thở.

“Anh cũng đã nói điều này với những người ở toa số hai rồi phải không?”. Cậu thanh niên đầu trọc hỏi.

“Ừ, tôi đã thông báo với họ. Lúc đó sắc mặt của hầu hết những người bọn họ đều giống mọi người bây giờ”. Người nhân viên nói.

Đột nhiên, hai lần liên tiếp âm thanh đoàng đoàng rõ to vang lên trong toa xe thứ ba của đoàn tàu.

Là tiếng súng !!!

Tất cả mọi người giật mình cúi thấp người xuống, bao quát Orion Lockwood đồng dạng cũng bị tiếng súng làm cho hoang mang, trên gương mặt biểu hiện khó có thể hình dung được gượng gạo cùng căng cứng.

Nhìn thấy cậu thanh niên đầu trọc có người anh trai làm quân nhân kia ở đâu ra rút một khẩu súng lục cán nâu nhắm thẳng vào cửa sổ đoàn tàu gần nhất, bắn hai phát vào kính.

Không thể không nói, nhắm bắn khá là chuẩn xác, bởi vì nếu không chuẩn xác, người đứng gần cửa kính nhất là Orion đã lìa đời.

“Walcott, cậu...cậu...làm gì vậy?”. Cô gái tóc ngắn sợ hãi đến nằm sát đất, tay ôm đầu, lắp bắp nói.

“Sao...sao cậu lại có súng..”. Felix - cậu thiếu niên đeo túi chéo đồng dạng khiếp vía nói.

“Anh tôi là quân nhân từng dạy tôi, trong những trường hợp này, an toàn nhất chính là phương pháp phá cửa sổ bỏ chạy”. Thanh niên đầu trọc Walcott trả lời.

Khi vừa nói, cậu vừa cầm súng lia một vòng chĩa vào những người chung quanh, như thể muốn nói, tất cả các người hiện tại không ai được phép cản tôi vậy, nếu không, tôi sẽ bắn.

Orion bị một phen thót tim suýt chết, bàn tay run lẩy bẩy, nhanh chóng hít sâu duy trì trạng thái bình tĩnh cho bản thân, mà quý cô Emily thì là ngồi im bất động, tránh né ánh mắt của cậu thanh niên Walcott.

Tình huống liên tục ập đến và diễn ra quá nhanh, từ khi Orion kích thích cho đến nhân viên đoàn tàu chạy vào thông báo, rồi bây giờ là Walcott quá khích làm theo ý mình.

Không nhiều người não bộ có thể kịp thời xử lý được tình huống.

Walcott giữ khoảng cách với mọi người, tự mình tiến gần đến ô cửa sổ bị bắn hai phát nứt vỡ. Sau đó, hắn lấy cán súng, dùng lực rất nện đấm cho những mảnh vỡ thủy tinh văng ra hoàn toàn, lộ ra một lỗ lớn có thể đủ để người nhảy ra ngoài.

Có thể là hiện tại bên ngoài trời tối đen như mực, sương xám lạnh cứ thế tràn vào bên trong khiến mọi người co ro run rẩy.

“Felix, cậu nhảy xuống trước mau lên”. Walcott quát lớn.

“Hả?... Tôi sao? Walcott, bên ngoài tối đen lạnh lẽo như vậy, tôi...tôi...”. Felix bị dọa cho sợ đến chân đều đứng không vững.

“Tôi nói cậu nhảy thì cậu cứ nhảy đi. Tôi sau đó sẽ đi theo sau cậu, còn hơn là bây giờ chúng ta ở đây trong chuyến tàu quỷ ám sắp chết này”. Walcott tiếp tục hét lớn.

“Này, chúng ta chỉ việc tìm được người biết sửa bảng điều khiển là xong mà. Cậu không cần phải nhảy...” Cô gái trong hội bạn nói còn chưa hết câu thì đã thấy Walcott trừng mắt hung dữ nhìn mình, thế là lập tức im miệng.

Felix bé nhỏ không có cơ hội chống cự mệnh lệnh, cậu run rẩy bò tới bên cửa sổ, Walcott đứng ngay ở cửa sổ, đang chĩa súng về phía những người còn lại.

“Nhảy”. Hắn ta quát.

“Được...được, tôi nhảy”.

Felix tội nghiệp đặt tay lên khung cửa sổ, bởi vì còn sót mảnh vỡ thủy tinh rất nhỏ trước đó bám vào chưa có bị Walcott đập ra hết, nên bàn tay cậu bị quẹt rướm máu.

Thế nhưng là giờ khắc này, khi mà nỗi sợ đã đạt đến đỉnh điểm, thêm vào bầu trời phía ngoài tối đen kịt ghê rợn kết hợp tiếng âm thanh vùn vụt của đoàn xe chạy xé gió trong đêm, tất cả tô điểm cho cái ớn lạnh dựng tóc gáy, Felix nào đâu còn bận tâm đến cơn đau nhói trên đôi bàn tay mình.

Cậu thiên niên nhắm mắt cầu nguyện đưa đầu ra từ từ khỏi ô cửa sổ.

Roẹt ~~~~~~~~~~!

Phụp một cái.

Thanh âm bén nhọn không chút nào nhân từ vang lên.

Bên ngoài đoàn tàu, không, nói đúng hơn là bên ngoài ô cửa sổ, từ lúc nào đã có một tấm thép kim loại dài tầm 4 mét, dày 3 cm, nhanh, mạnh, cứng cáp, gọn gàng cắt xéng qua đầu của Felix.

Một phát đứt ngay tại chỗ, đầu thiếu niên rớt ra ngoài, mà thân người còn lại thì ngã xuống lại trên toa tàu phía trong.

“...”

Không một chút mảy may cơ hội nói câu trăn trối.

Máu đỏ tươi của Felix văng ra, dính đầy mặt Walcott đứng gần nhất đó, đồng dạng để cậu thanh niên đầu trọc lâm vào khủng hoảng tinh thần, tay cầm súng run rẩy đến cực điểm.

“A a a aaaaaaaaaaaaaaa”

Đoàn tàu vẫn như cũ ầm ầm chạy về phía trước trong đêm tối, chỉ là giờ khắc này, nó đã được bài trí thêm một bản đồng dao tiếng hét thất thanh trong sương mù tử thần...

Orion và quý cô Emily nhìn nhau, cả hai tự nhiên hiểu ý của người còn lại.

Ừm.

Hoàng Đạo Quân.

Zodiac đến rồi.

Quỷ đến !!!

=================..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK