............
Đi bằng xe ngựa xuất phát từ sáng sớm ở Timara, thay hai chuyến hai chặng người lái xe khác nhau, mãi đến hoàng hôn buông rơi thì Orion mới trốn về được tới phố Hoa Loa Kèn, Nelson.
Ở vương quốc Australand này, riêng thành phố Nelson thì hầu hết tên gọi các quận, khu phố, con hẻm đều có cách phát âm theo ngôn ngữ của các dân tộc thời kỳ chiến quốc phía Nam nhiều hơn, cũng không phải là quốc ngữ do đức vua Herald đệ nhất công bố cải cách. Không khó để nhận ra sự khác biệt về tên gọi giữa những con ngõ Đường Nguyệt, Phong Ba, phố Liễu Như, phố Thập Tự, hẻm Mười Ba, hẻm Dầu Dừa; so với những thành phố khác thường là chữ quốc như đường Tita, hẻm N.K Will, phố Teitan, Beika vân vân... đọc phát biết ngay.
Phố Hoa Loa Kèn là địa bàn của nghề dệt may và chăn nuôi thú lấy da lông, rất nhiều ngoại thành thương nhân đều sẽ đến nơi đây mua sắm vải cùng vật liệu từ lông thú. Kể từ sau thảm họa 23 tháng 04, các công xưởng nhà máy sắt thép dần dần thưa bớt, lực lượng lao động nặng không còn, cho nên phố Hoa Loa Kèn trái lại sở hữu lưu động nhân khẩu càng ngày càng nhiều, dần dần biến thành một cái chợ lớn hỗn tạp.
Orion cùng người lái xe ngựa đều là đi đường xuyên suốt trong thời tiết sương mù xám xịt, ban ngày cũng không dám làm sao nghỉ ngơi, có thể nói sức cùng lực kiệt.
Vừa về căn hộ chung cư tồi tàn phòng số 41 của mình, Orion không có ăn uống gì cả, đâm thẳng liền lăn đến trên giường mình thiếp đi.
Chung cư lụp xụp tồi tàn thì căn hộ thuê bên trong nào đâu có đỡ hơn bao giờ, tã không đỡ nổi.
Hôm nay lại cúp điện.
Chỉ có một ô đèn dầu ở ngoài phòng sinh hoạt nơi đó, Orion không ngủ ở ghế như thường lệ mà vào trong phòng ngủ.
Tối thui, hắn cũng không để ý là nằm trên giường còn có một cậu bé chừng 10 tuổi đang co ro ngủ ở trong tấm chăn cũ kỹ.
Cậu bé không biết mấy hôm nay gặp phải chuyện gì đả kích, đồng dạng bộ dáng rất rã rời và trông có mấy phần buồn tuổi. Cậu đang ngủ chợt nghe thấy một tiếng động lạ đi từ ngoài vào, khi quay đầu sang bên cạnh thì đã phát hiện Orion Lockwood nằm lăn ình ở đó, bao nhiêu tâm trạng nặng nề cùng buồn tuổi lập tức bị xua tan đi.
Nhưng thay vì cười nói bô bô như những đứa bạn cùng tuổi khác, cậu bé thể hiện cảm xúc của mình theo một khía cạnh nội tâm sâu sắc hơn, khóe mắt từ lúc nào đã không tự giác có chút ướt át.
Cậu không có làm ồn, chỉ là yên lặng tự suỵt với bản thân, mất một lúc mới nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Orion ngủ say như chết tại không lâu sau đó đột nhiên đình chỉ ngáy, hắn mở mắt, nhìn chăm chú lên trước mặt bộ dạng nằm nghiêng nghiêng của Blue tránh chạm vào thân thể hắn, tư thế cậu bé mười phần không thoải mái, nếu không muốn nói là cực kỳ khó chịu.
Dù là đang nhắm mắt, Orion cũng phát hiện lông mi bên trên đứa bé này treo một chút óng ánh hơi nước, trong lòng hắn không khỏi phát ra một tiếng khẽ thở dài.
Có lẽ thằng bé đọc báo nghe tin chuyến tàu từ Inver trở về Nelson gặp tai nạn, biết sao được, vụ nổ kia chấn động toàn quốc, hành khách trên tàu thiệt mạng rất nhiều, xung quanh mấy trăm mét đều bị chính quyền phong sát khu vực để điều tra vì nghi ngờ có kẻ khủng bố.
Đối với mình tới nói, nghe thì kinh đấy, là một lần chân chính trải nghiệm nhân sinh trước cửa tử. Song, sự thật bất quá chỉ là ngủ một giấc, mộng du làm một ít chuyện nhớ nhớ quên quên, bôn tẩu mấy ngày đường trong mơ, đến lúc tỉnh giấc thì phát hiện mọi người nơi nào đều đem mình treo lên thần tượng.
Đối với cậu bé 10 tuổi mà nói đâu?
Hẳn là mấy ngày qua sốc văn hóa lắm. Mất đi người bạn cũng là thân nhân duy nhất, không có chỗ dựa tinh thần, không đủ kinh phí trả tiền nhà, sớm muộn cũng bị bà Nie đuổi cổ.
A, còn chưa nói ác độc nhất chính là nếu chẳng may nhận tin mình mất, có phải hay không tiền tang lễ phúng điếu cũng rơi lên đầu thằng bé rồi !??
Orion sốt rét.
10 tuổi đầu, lại là thêm một lần đả kích quá lớn so với tuổi tác.
Mình bây giờ bất quá là một gã thợ hàn chuyên môn mài dao tặng kèm làm nghề bẻ khóa.
Dựa vào bán qua qua chút sức lao động sống một cuộc sống tạm bợ, không có gì bất ngờ xảy ra sang năm liền sẽ mở một cửa tiệm bán dao, kéo, kiếm, liềm gặt, trải qua thời gian nước chảy bèo trôi của một con người bình thường.
Orion những năm này đã sớm san bằng tâm chí, sau thảm họa 23 tháng 04, thời kỳ đỉnh cao làng nghệ thuật Phục Hưng suy tàn, hắn cũng không còn hy vọng xa vời thời điểm đã từng lóa mắt huy hoàng của một nhà điêu khắc trẻ tuổi ôm hoài bão chinh phục quốc đô Hamton.
Hiện tại, ai biết được là đường đi đến Hampton còn chưa tới, sớm tại đâu đó lang thang ở điểm dừng chân giữa chặn đã bị tân xã hội thối nát này liên tiếp dập cho mấy trận, nếu không phải chính mình mỗi lần mất trí nhớ tỉnh dậy đều thoát chết thần kỳ, hắn thề là bây giờ cũng ăn được mấy mâm hương cỗ rồi.
Có lẽ, đây là sự dịu dàng cuối cùng của Chúa dành cho mình trong giấc ngủ.
Thôi thì chỉ muốn yên ổn, tuy trước sau cái mỏ hỗn không dễ dàng nói ngưng là ngưng, nhưng Orion cũng hạ quyết tâm tại phố Hoa Loa Kèn không có người nhận biết này cố gắng kiếm một mảnh tình vắt vai, sinh con đẻ cái, lăn lộn qua cả đời này...
“Chú mày khóc là đúng rồi, nhận ra chân lý sớm hơn anh đấy. Cuộc sống này nếu dễ dàng thì chẳng ai sinh ra trong tiếng khóc cả. Chúa sắp đặt tiếng khóc là tiếng chào đời, có thể người là càng lớn càng biết nói cười biết vui tươi, nhưng đến một lúc nào đó nghiêm túc ngẫm lại thì mấy trường đoạn cười vui kia thật vô nghĩa, cái kết cuối cùng cũng sẽ khóc tiếp”. Orion bi quan đến cực điểm nói.
Không biết là ngẫu nhiên hay trùng hợp.
Đột nhiên Blue trừng ra khuôn mặt búng ra sữa hướng về phía Orion, miệng nhóp nhép mớ ngủ nói: “Ba Orion, ba Orion...”
Mà Orion vốn dĩ còn đang phiêu theo cảm xúc, bỗng chốc cảm xúc bị sét đánh ngang.
Uy cái gì ba Orion ?
Ta mẹ nó đến người yêu còn chưa có...!
“Chú mày thời gian gần đây gặp anh là cứ kêu ba ba riết, người không biết còn tưởng thật chúng ta là cha con đấy”. Orion cười khổ nói.
Nghe được tiếng ngáy ngủ của cậu bé.
Orion thở dài, vừa lăn mình quay đầu sang chỗ khác, lại một thanh âm khác vang lên: “Ba Orion, nhưng chúng ta thực sự là hai ba con dù có thế nào đi chăng nữa”
“? ? ? ?”. Orion trầm mặc, lăn mình lại nhìn chằm chằm cậu bé.
Nó vẫn đang nhắm mắt, miệng nhỏ chuếnh lên không chút nào giả dối cả.
Orion lập tức béo má Blue một cái, nói: “Có thật là chú mày đang ngủ không đấy?”.
Không thấy động tĩnh gì.
Thử nghiệm vỗ vài cái nhẹ vào má cũng không có bất cứ cái gì động tĩnh.
Hắn còn đang bán tín bán nghi thì gặp Blue tiếp tục nói mớ: “Mấy nay ba không về nhà, con đọc báo nghe nói đoàn tàu hỏa ba đi gặp tai nạn, con đã rất lo. Mọi người trong phố đều bảo ba Orion chết chắc rồi, họ còn định gửi con một chút bánh kẹo, hoa giấy để con đỡ tủi thân ở trong nhà. Lyn còn gửi con cả một con búp bê đấy”
Orion lúc này mới nhìn ra ngoài phòng sinh hoạt, đèn dầu vẫn thắp tỏa ngoài đó, Orion nhìn thấy những mẫu bánh kẹo hình thù gớm ghiếc và quái dị được đặt trong những cái khay có gắn bùa chú trừ ma. Nhìn thấy những đóa hoa tang khô héo, nhìn thấy những tờ giấy nhàu bên trên chữ lít nhít, đoán chắc rằng mười phần mười là những lời lẽ chẳng hay ho gì.
Còn con búp bê kia, búp bê phồng mang trợn má, môi đỏ mắt tím, đầu tóc bù xù, cầm lấy thanh thánh giá treo ngược.
May là nhìn nó nó không cười, nó mà chợt cười, Orion nguyện ý siêu thoát.
“Văn minh sụp đổ, lòng người đúng lộ bản chất thối nát”. Orion mắng thầm trong lòng.
“Ba Orion, mặc dù con nhận hết những thứ này về nhà, nhưng con không tin những lời bịa đặt đó...”
“Ba nhất định còn sống”.
“Ba Orion lợi hại hơn bất cứ người nào trên đời này, ba không chết được”.
“Niềm tin của con chưa bao giờ sai cả”.
“Hơn nữa...”
Blue ngủ sâu thiếp đi rồi, không nói mớ nữa.
Cậu bé có đôi mắt nai và gương mặt tựa hồ thiên sứ cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Mười mấy phút trôi qua không thấy Blue nói thêm gì, Orion cũng bắt đầu mê mang khốn đốn, đồng dạng mệt mỏi nhắm mắt.
“Hơn nữa...hôm qua, có một người tiếp xúc với con ở ngay trước cổng chung cư, người này nói ba còn sống và sắp về đến nhà rồi”.
“Người này...tự gọi mình là cái gì lạ lắm”
“Zo..”
“Zodiac!”
“Đúng rồi, anh ta nói anh ta là một Zodiac, là người bạn của ba trên chuyến tàu kia”
===============..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK