...........
[...]
.......
Trở về khoang buồng lái, nam nhân viên lái tàu nỗ lực thử lại lần nữa các biện pháp hãm phanh xe và điều chỉnh tốc độ con tàu, kết quả không có gì thay đổi, như cũ vô vọng.
Anh ta thở dài não nề, uống một ngụm rượu trên bàn rồi ngả người dựa vào ghế lái. Người nam nhân viên bỗng nhớ đến những lời mà Orion căn dặn, do dự chốc lát, vẫn là đảo mắt nhìn ra ngoài toa số hai để ghi chép lại.
Tất cả có 12 hành khách, họ thuộc đủ mọi tầng lớp và đủ độ tuổi khác nhau, nam có nữ có, người già, trung niên, thiếu niên đều có.
Nói đến cũng quái lạ, toa số hai mọi người tỏ ra bình thản hơn toa số ba nhiều lắm, cứ việc lúc nãy nhân viên tàu chủ động đề nghị mọi người giúp đỡ sửa chữa bảng điều khiển, mọi người thế nhưng là không cảm thấy bất cứ vấn đề gì nghiêm trọng, giống như là rớt vài ba cái ốc vít tiết tiết nhỏ nhặt vậy.
Lại đến lại đi một thời gian, thấy nhân viên tàu không còn hỏi thăm đề nghị gì thêm, mọi người liền cho rằng mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, thế là tiếp tục mạnh ai nấy sinh hoạt.
Vậy cũng tốt, nếu là bọn họ loạn lên, chỉ sợ càng thêm khó giải quyết...
Nam nhân viên bắt đầu quan sát ghi chép.
Ngồi hàng ghế đầu trước mặt khoang buồng lái là nhóm ba người đàn ông đi du lịch cùng nhau: Một người da trắng tóc vàng, mặc áo lén, thân hình to lớn đang ngồi xỉa răng một cách thích thú. Trước mặt anh ta là một người đội mũ vành màu hạt dẻ, mặc áo choàng cổ, trầm tĩnh, có gương mặt góc cạnh. Bên cạnh gã thì là một tuýp đàn ông xứ Welly, da tối màu, xăm mình, để râu lởm chởm, mặc áo sơ mi màu sặc sỡ, tựa hồ rất có phong vị gió biển.
Cả ba người này ngay từ lúc đầu lên xe thì chủ yếu chỉ nhìn thấy gã cao to da trắng và gã đội mũ vành hàn thuyên với nhau, rất ít khi gã người đảo xăm mình ăn mặc mát mẻ kia chen vào cuộc hội thoại. Có lẽ so với hai người kia thì gã kém thân thiết hơn một ít, hoặc là do gã không giỏi nói chuyện.
“Cậu thám tử kia nằng nặc nhờ mình ghi chép lại những thứ này làm gì thế không biết, chẳng lẽ lại có thể từ những dòng chữ miêu tả sơ xài ngoại hình liền bắt được ma sao”. Nam nhân viên hơi nghi hoặc, nhưng rốt cục vẫn ghi chép đầy đủ lại không thiếu chữ nào.
Xong xuôi, người nhân viên tiếp tục đưa mắt sang một người phụ nữ lớn tuổi nhất trong toa, tiếp tục viết tay miêu tả, là một bà lão ngồi một mình ở một dãy ghế. Bà ta trông rất già, có lẽ phải tầm trên dưới 80 tuổi rồi, nhưng tư thế ngồi thẳng lại mang đến cảm giác sức khỏe còn rất phồn thịnh, bà mặc áo măng tô lông thú có cái mũ lông nhỏ phía sau, cổ đeo một chuỗi hạt trai thật to, tay có đeo vài chiếc nhẫn khá lớn, bên cạnh chỗ ngồi đặt một cái túi đựng đồ...
“Không biết con cháu bà ta ở đâu, sao lại để người lớn tuổi như vậy một mình đi tàu hỏa vào trời đêm cơ chứ”. Nam nhân viên lại tiếp tục miêu tả kèm theo bình phẩm.
Tiếp tục như vậy, đầy đủ thông tin 12 người bị viết xuống, không thiếu một ai.
Về cơ bản, toa tàu cũng không có bao nhiêu đặc biệt. Ngoại trừ bà lão ngồi một mình ra, còn có hai vị hành khách khác cũng ngồi một mình. Thứ nhất là người đàn ông khoác áo blazer màu nâu dài và dày ngồi ở hàng ghế giữa toa. Người này ít nói, từ đầu buổi đến bây giờ hầu như không mấy lần mở miệng nói chuyện, để ý thì thấy gã chủ yếu là nhắm mắt ngủ ngồi một chỗ.
Một người khác thì lại là một người phụ nữ đeo kính đen, dáng người thành thục đầy đặn, ăn mặc trang nhã kín đáo, ngoại trừ quấn choàng cổ có phần hơi rườm rà thì còn lại ổn, rất ổn. Cô ta ngược lại với người đàn ông khoác áo da màu nâu kia, từ lúc khởi hành cô liền nói chuyện rất nhiều, là một trong những người đầu tiên phản ứng khi người nhân viên từng đề cập đến chuyện xe mất phanh và di chuyển với tốc độ cao.
Người nhân viên cứ thế ghi chép lại, miêu tả lại toàn bộ thông tin những hành khách ở trong toa số hai, bao gồm diện mạo dáng vẻ bề ngoài, phong cách ăn mặc, lời nói, giọng nói, cử chỉ hành vi gì đó cũng sẽ là một điểm then chốt trong công tác điều tra. Sau khi ghi chép hết, gã bỏ tờ giấy vào trong một cái túi ni lông kín chống thấm nước mà Orion mượn từ vật phẩm cá nhân của cô gái tóc ngắn.
Xong xuôi, hắn nhìn lên đồng hồ.
“Tám phút trôi qua rồi, còn hai phút nữa thôi, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch được rồi. Không biết tín hiệu mà thám tử Oreo nói là gì”.
Càng tới giây phút sinh tử cận kề, hắn càng lo lắng đứng ngồi không yên, tâm tư cứ thế đi lòng vòng.
Tu tu tu tu ~~~~~~~~~!
Đoàn tàu đang băng băng chạy, một người nhân viên phục nữ thứ hai âm thầm tiến vào buồng điều khiển, cô nàng dứt khoát kéo xuống cầu dao công tắc toa số hai, đem tất cả đèn điện cho tắt. Đang từ sáng sủa, một màu đen tối om bỗng nhiên chụp xuống hoàn cảnh không gian toa số hai này.
“Oái...cái gì vậy”
“Nhân viên tàu đâu, màu mở đèn”.
“ y, cậu làm gì, sao lại đánh vào mặt tôi”
“Hôi thối quá đi”
Những nhân viên đoàn tàu bắt đầu nháo nhào lớn tiếng ầm ĩ cả lên.
Tu tu tu tu ~~~~~~~!
m thanh tàu hỏa chạy bằng đầu máy hơi nước vẫn tiếp tục rền rú vô cùng đáng sợ. Bên trong toa số hai đã là một mảnh đen nhánh, không mang theo bất cứ tia sáng nào, ánh đèn hành lang thông toa số ba vào lúc này đồng dạng phảng phất đã triệt để dập tắt, một mùi hôi nồng nặc như xác chết máu tanh nhanh chóng hướng về bên trong toa luồng tới.
Đâu đó một phút đồng hồ. Vị nữ nhân viên kia mới làm theo chỉ định của Orion, mở lại đèn toa số hai.
Đèn vừa bật sáng, một tiếng thét dài a á lập tức vang lên.
“Có người chết, trời ơi, có người bị chặt đầu rồi”.
Thi thể của Felix Hoshe từ khi nào đã bị kéo đến quẳng vào trong toa số hai, quăng ngay giữa đường để đó, chẳng trách vừa rồi mùi hôi thối xốc thẳng lên mũi những vị hành khách nơi này vô cùng mãnh liệt.
Thông thường, chỉ khoảng từ 2 đến 4 giờ sau khi người chết, cơ thể bắt đầu phát ra mùi hôi do sự phân hủy và giảm dần nồng độ oxy trong cơ thể, song, Orion đã sử dụng một vài thủ thuật bọc xác đặc biệt, dùng một số hóa chất có sẵn trong tủ y tế và nhét đặt thi thể Felix trong một cái túi ẩm mốc để đẩy nhanh quá trình phân hủy lên, chỉ cần chưa đầy 20 phút, mùi hôi thối từ xác của Felix thậm chí so được với tiêu chuẩn 4 giờ rồi.
“Ghê tởm quá đi, trời ơi, ai đó mau thông báo cho nhân viên tàu. Chúng ta phải báo cảnh sát, chúng ta phải dừng tàu lại”
Bởi vì thi thể Felix không có đầu, cho nên kì thật chẳng ai biết cậu thiếu niên xấu số kia là ai. Thậm chí không ít người còn cho rằng cậu có lẽ là một trong những hành khách ngồi cùng toa số hai với mình nữa cơ, hiện tại đúng chẳng ai có tâm trạng để ý toa số hai trước đó có bao nhiêu người, có người nào người nào nữa rồi.
Tâm trạng sợ hãi và căng thẳng đột ngột bao trùm đến toàn bộ không gian toa xe.
Thì ra đây chính là tín hiệu mà thám tử Oreo nói với mình sao?
Người nam nhân viên lúc này mới khẩn trưởng chạy ra khỏi khoang buồng lái, vẻ mặt đặc biệt diễn tới thượng thừa, khoa trương hoảng hốt nói: “Mau lên, mau lên, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ trạm kiểm soát, tất cả mọi người hãy cùng tôi đến toa số bốn và toa số năm mau. Đoàn tàu này có khủng bố, đã bị cảnh sát điều tra ra và nhắc nhở cho trưởng đoàn. Người vừa bị chết chỉ là kẻ đầu tiên phát hiện được, nhưng không phải là kẻ duy nhất, kế hoạch của bọn khủng bố này là điều chỉnh hướng di chuyển của đoàn tàu va chạm vào lô cốt khổng lồ, nếu mọi người còn ngồi ở đây, vậy tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm chết người đấy”.
===================..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK