• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Người bán sự an ủi.
.............

“Sự kiện đó xảy ra rất bất ngờ, chúng em chỉ thấy những vệt sáng quỷ dị lóe lên và sau đó bầu trời giống như bóng đèn bị chập điện, sương mù dày đặc bao phủ cả khu vực nhà thờ. Chàng trai của em, Sharkes Robin của tôi, anh ấy đang đứng bên cạnh em, nhưng chỉ trong chốc lát, em mơ thấy mình rơi xuống vực sâu, thẳng đến khi tỉnh lại, mọi người nói rằng Sharkes Robin đã vĩnh viễn ra đi”. Anna kể lại một cách chi tiết và tỉ mỉ trên chương trình radio.

Orion và cô nàng đã ngồi đối diện nhau trong phòng thu âm yên tĩnh, chỉ nghe âm giọng run run và tiếng thở dài của cô nàng lấp đầy khoảng trống. Orion chờ đợi cô gái trẻ nói tiếp, hắn biết rằng cô đang giữ trong lòng một nỗi đau khó tả, nếu không nói ra được, e rằng cả đời này đều sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó.

“Em đã hoảng sợ cùng tuyệt vọng, em không thể tin được sự thật, em không chấp nhận nó, em không cho phép Sharkes biến mất một cách đau lòng như vậy. Em vẫn khư khư chấp niệm và đi tìm anh ấy khắp nơi, nhưng kết quả thì... Em đã khóc suốt đêm và không thể ngủ được, không ngừng tưởng niệm về anh ấy và cảm thấy đau đớn vô cùng”.

Lời đi đến đây, Anna ngừng kể chuyện, những ký ức đau thương vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô, rốt cục cô lại không kiềm được mà bật khóc lần nữa.

Không khí trong phòng thu âm dần dần theo tâm trạng và cảm xúc của Anna mà trở nên sâu lắng cùng ngột ngạt, hết thảy đoàn nhân viên của câu lạc bộ Hội An Thần ngay cả người có tâm trí cứng nhất cũng đều cúi đầu xuống trầm mặc, sự đồng cảm và thương tiếc lan tỏa trên khắp nơi.

Ngày lịch sử 23.04.1886...

Cũng không phải chỉ có nhà thờ nơi Anna Willy tổ chức hôn lễ thôi đâu.

Thảm họa đó, kéo dài toàn bộ vương quốc Australand, tất cả mọi người đều gánh chịu hậu quả mà nó mang lại.

Không ai là không có bi kịch hoa tang, không ai là không có cố sự đẫm nước mắt.

Người duy nhất không cảm thấy mất mát nhất, nói hơi khó nghe, nhưng có lẽ là những người đã nhắm mắt ra đi rồi.

“Haiz...thật là...”. Người đồng nghiệp ban đầu nói chuyện với Orion ở phòng thu, cô Maria đồng dạng đã nhớ về chuyện cũ của mình, nấc khóc.

Maria cảm thấy xót xa khi nghe câu chuyện của cô gái trẻ. Chính cô cũng từng trải qua một sự mất mát đau lòng và hiểu được cảm giác tuyệt vọng của đối phương.

Orion khẽ thở dài, bất tri bất giác, điệu bộ có chút giống mấy ông cụ sương trắng làm bạc tóc mai, thâm thúy bình luận:

“Thời gian không bao giờ quay trở lại, chỉ có lòng người là luôn luôn quay lại với thời gian”.

Nói xong, Orion Lockwood bắt đầu luyên thuyên về nhân sinh cuộc sống. Hắn chia sẻ với cô gái về việc những đồng nghiệp của hắn cũng từng trải qua một sự mất mát đau lòng và cũng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng họ đã tập hợp lại một chỗ, cùng nhau học được cách để vượt qua và tìm thấy sự an ủi, sự đồng cảm trong những lúc khó khăn. Orion nói với cô gái trẻ rằng cuộc sống không chỉ là về việc sống, mà còn là về việc tìm kiếm ý nghĩa và giá trị thật sự trong cuộc sống.

“Có lẽ em không thể quên được người yêu của mình, nhưng em có thể trân trọng những kỷ niệm đẹp mà hai người đã có với nhau. Em còn có cơ hội để sống một cuộc đời ý nghĩa và tìm kiếm sự hạnh phúc cho chính mình”.

“Khả năng anh không thể hiểu được cảm giác của em”. Anna hơi không vui đáp lại. “Em có nghe đài của chương trình, em biết anh đã nói thế rất nhiều lần, nhưng anh à, anh không ở hoàn cảnh của em, anh không mất mát một người mà thậm chí đã là tất cả đối với mình. Em không thể quên được cảm giác đau khổ ấy và không thể tìm thấy bình an trong trái tim mình nữa”.

Nói xong Anna nhận ra bầu không khí kỳ quái xung quanh phòng thu âm cùng ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, cô nàng lập tức ý thức được mình đã hơi lỡ lời rồi, thế là khẩn trương rút lại: “Em xin lỗi, vừa rồi...”.

“Em nói đúng, anh không trải qua hoàn cảnh của em. Anh không thể nào trải qua hoàn cảnh của tất cả mọi người được. Nhưng như em nói đó, ai cũng có lý do và hoàn cảnh riêng, ai cũng phải chịu chung thảm họa, không ai được phép lựa chọn thời điểm và thứ mình sẽ mất mát. Cái duy nhất chúng ta có thể sau cùng lựa chọn, đó hoặc là mua lại sự bình yên, hoặc là tiếp tục vay mượn sự tuyệt vọng”. Orion trả lời theo đúng cái cách mà hắn vẫn thường nói với tất cả mọi người.

Chưa dừng lại, chàng thanh niên của câu lạc bộ Hội An Thần này nhập vai hoàn chỉnh, rất dáng người anh trai đang tâm sự với em gái mình, tận tình khuyên bảo: “Anna Willy, em phải biết, tất cả chúng ta trưởng thành từ những tổn thương, chứ không phải năm tháng. Năm tháng sẽ vẫn cứ thế tiếp tục trôi đi, nó không đợi em đâu. Đến một lúc nào đó, tin tưởng anh, chỉ có sự trưởng thành của em chính là món quà lớn nhất và sau cuối tặng cho chàng trai năm ấy mà chúa đã cướp khỏi tay em”.

Anna ngước nhìn vào mắt Orion khá lâu, không hiểu vì sao, cô vậy mà có thể thông qua đôi đồng tử kia thấy rrõ được sự đau khổ và nỗi cô đơn ẩn giấu bên trong.

Cô gái tuy là đọc ít sách, nhưng vẫn là từng có nghe qua, muốn biết một người có thân thiện hay không, hãy nhìn vào đôi mắt. Đôi mắt sẽ nói lên biểu cảm của người đó với người đối diện.

Mà chàng trai Orion Lockwood này, thực sự là đôi mắt quá kỳ diệu rồi.

Tổng quan mà nói, anh ta có dung mạo trưởng thành đáng kinh ngạc so với tuổi thật của mình, và sở hữu phong cách quý ông đầy thu hút. Dù đeo kính hơi tối một chút, nhưng Anna vẫn thấy rõ được đôi mắt sâu thẳm có đồng tử màu nâu đậm kia. Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy tuy chỉ mới gặp Orion lần đầu, nhưng sự chân thành đến từ đôi mắt của Orion liền không thể xem nhẹ được, là một loại để người ta rất dễ cảm giác muốn tin cậy cùng dựa dẫm.

Thế nhưng là, bất chấp trực giác mách bảo, Anna thực sự không quên được chàng trai bị đánh mất của cuộc đời mình.

Cô đi ngược lại trực giác, nói: “Em...em năm sau mới bước vào 20 tuổi. Em vẫn chưa tính là trưởng thành phải không, em còn quá trẻ để tiếp nhận loại thực tế tàn ác này”

Chỉ gặp Orion ánh mắt nghiêm túc đáp lại: “Sai lầm lớn nhất của tuổi trẻ chính là tưởng rằng mình vẫn còn trẻ, muốn lợi dụng sự chưa trưởng thành để tiếp tục lặp lại sai lầm. Hôm nay em không thoát ra được, anh sẽ không nói với em rằng em đã trở thành một cụ lão ngoài 60 đâu”.

Một câu này tiếp theo đó dường như đã làm cô gái trẻ có chút sửng sốt xen lẫn vào trong tấn bi kịch.

Tuy Anna đã để bản thân buông thả chìm đắm trong những tháng ngày thống khổ nhất cuộc đời, nhưng thật lòng mà nói, cô không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện muốn thoát ra khỏi vòng lặp bất hạnh ấy.

Thuốc pháo đã dựng sẵn, chỉ thiếu kích nổ !

“Vậy, vậy... bây giờ em phải làm sao đâu. Anh có thể nói chi tiết cho em hơn được không?”. Anna hơi ngập ngừng, cúi đầu xuống khẽ lắp bắp nói.

“Hãy bước tiếp cho mình một hành trình khác. Em không có mục tiêu gì cũng không thành vấn đề, mục tiêu chỉ xuất hiện khi em đi về phía trước chứ không phải dừng lại. Đừng suy nghĩ quá nhiều về mặt lợi cùng mặt hại. Hãy cứ đi về một phương hướng nào đó mà không quan tâm tính toán nó là gì, có một số điều trong cuộc sống chỉ đơn giản là cần được trải nghiệm, chứ không phải để lý giải”. Như mong đợi, Orion đóng vai nhà hiền triết hay lữ khách cùng thánh hiền đều có thể.

“Ngay cả điều đó sẽ nằm ngoài mong muốn của em sao?”. Anna thẩn thờ hỏi lại.

“Ừm”. Orion nói: “Mong muốn chỉ xuất hiện ít nhất cho đến khi em đã có khái niệm sơ bộ và nhận biết về nó. Một đứa trẻ mới sinh ra mong muốn của nó không thể nào là thành bác sĩ, đúng không?”.

Những thành viên của câu lạc bộ Hội An Thần nghe mà sởn da gà.

Có người đã vỗ tay trong lòng, thậm chí vô ý vỗ tay thành tiếng.

“Ghê gớm, Orion học ở đâu được những câu như thế này nhỉ?”. Biên kịch buổi radio thật sự thán phục nói.

Có vẻ như cô nàng Anna đồng dạng đã bị thuyết phục bởi lý lẽ của Orion rồi.

Cô nói: “Mặc dù vậy em hơi lo sợ bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Anh có thể gợi ý cho em một phương hướng thì tốt quá ạ”.

Orion không có ngồi ngã lưng ra ghế dựa, mà dáng ngồi thẳng, chân bắt chéo, hai bàn tay chắp lại tạo thành hình thoi đặt lên trước đùi, cân nhắc suy nghĩ.

Hắn nhắm mắt một lát rồi mới mở ra, quan sát Anna mà đưa ra lời đề nghị: “Em có tin vào vận mệnh không. Chúng ta chơi trò đổ xúc xắc đi?”.

“Vận may của em từ nhỏ đã rất tệ. Nếu em không được, em...em có thể phó thác nó cho anh được không?”. Anna thấp giọng trả lời.

“Ừm, được thôi, ai biểu nghề bọn anh là những người đi bán sự an ủi cơ chứ”. Orion nở ra một nụ cười ôn hòa.

Môi của Orion tương đối mỏng, cùng với đó là nụ cười thu hút, luôn tạo cảm giác thoải mái và gần gũi cho người đối diện. Đôi khi, Orion cũng có thể đóng vai người lạnh lùng, nhưng vẫn giữ được sự quyết đoán và sức mạnh từ khí chất của mình.

Nói xong, Orion nhờ ekip của câu lạc bộ chuẩn bị sẵn một cái bàn tròn, sau đó chuẩn bị hai viên xúc xắc tám mặt.

Một viên tám mặt đại diện cho Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam tám hướng. Một viên tám mặt còn lại đại biểu cho tám thành phố thuộc vương quốc Australand này. Sự thật là ở vương quốc Australand có tận mười một thành phố, nhưng căn cứ Anna không muốn tiếp tục có liên quan đến những địa phương cũ mình đã từng sinh sống, cũng không muốn đến nơi mà chàng trai của nàng đã từng trưởng thành, cho nên Orion loại ra ba nơi, còn mỗi tám thành phố.

“Quy tắc là đổ cặp xúc xắc 3 lần. Nếu trong ba lần đó, có một lần bất kỳ đạt được sự thỏa mãn hợp lệ của cặp xúc xắc, vậy tức là nơi đó được chọn”. Nữ quản lý câu lạc bộ Hội An Thần, Andrea giải thích quy tắc một lần

Viên xúc xắc tám mặt phương hướng sẽ đổ cùng lúc với viên xúc xắc tám mặt đại diện cho tám thành phố của Australand.

Mỗi một phương hương sẽ xác định tương ứng với một thành phố theo vị trí địa lý. Do đó điểm khó chính là, mỗi một khu vực từ viên xúc xắc các phương hướng khác nhau đổ ra, chưa chắc đã tương thích với thành phố của viên xúc xắc còn lại. Tỷ như thành phố Nelson nằm ở chính diện phía Đông, không có khả năng Nelson có thể thỏa mãn điều kiện mặt xúc xắc phương Đông Bắc, Đông Bắc là khu vực của thành phố Pictos. Kết quả không tương thích nghĩa là lắc xúc xắc thất bại.

“Chỉ có 3 lần cơ hội, bởi vì em không nhất định là chủ động muốn đi đến địa phương nào, cho nên xác suất thành công mỗi một lần đổ cặp xúc xắc là 12.5%. Anna, em đã hiểu rõ chưa?”. Orion nói ra tỉ lệ trúng độc đắc.

“Em...đã hiểu”. Anna nói rằng.

“Được rồi, vậy lượt đầu em ném thử đi, nếu vận may em không tốt, hai lượt sau anh sẽ giúp em”. Orion cầm trên tay hai viên xúc xắc tám mặt nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của Anna.

Cô gái trẻ có chút lo lắng, đi từng bước tiến đến bàn tròn, do dự chưa có liền tay đổ xúc xắc xuống.

“Chúa sẽ phù hộ em”. Orion an ủi một câu.

Vừa nói xong, sau gáy hắn đột nhiên thấy ớn lạnh, kém chút rùng mình.

Lúc này Anna đã lắc xúc xắc đổ ra từ hai bàn tay xuống mặt bàn, cô nàng nhắm mặt lại cầu nguyện, không có dám trực tiếp nhìn thẳng kết quả.

Thế nhưng sự thật là cũng chẳng cần phải nhìn. Cảm nhận âm thanh từ phòng thu âm mọi người im lặng như vậy cũng đủ biết kết quả rồi

“Hướng Tây Nam, Hasting. Không hợp lệ”. Chị quản lý Andrea đáng tiếc phải đọc lên kết quả. “Anna, em còn hai lượt”.

Anna thở dài, như là được trút bỏ gánh nặng vậy.

Cô gái trẻ lại xoay người tiến tới bên cạnh Orion một lần nữa, thở mạnh nói: “Em sớm đã biết trước vận may của mình. Em có thể tin tưởng anh không?”.

Khóe miệng Orion khẽ co giật một cái.

Nếu không phải lúc này chính mình đưa ra lời đề nghị này, cũng đã sớm nhận ủy thác trước đó, thực sự là muốn lên án hành vi bán cái vô tình này của cô gái trẻ.

“Để anh thử đi”. Orion mặc dù không hoàn toàn cam tâm, nhưng như cũ phải giả bộ trấn định nói ra.

Hắn tỏ ra rất bình thản nhận lấy hai viên xúc xắc.

============================..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK