.....
“Thôi được rồi, tôi sẽ đi với các ngài về, dù sao đi nữa tôi cũng đã định hôm nay sẽ đến đồn cảnh sát ở quận TCPS để chứng thực một sự kiện”. Orion sợ thì có sợ, sòng, càng sợ thì càng phải cứng rắn để người khác không nhìn thấu được mình.
Đọc nhật ký lâu như vậy, học một ít diễn xuất của chính mình trong nhật ký vẫn là phải biết.
“Chứng thực một sự kiện?”. Sĩ quan Hucho đột nhiên nhíu mày.
“Mọi chuyện có lẽ không như các ngài nghĩ đâu. Ngài có thể nghe được sự thành khẩn của tôi.” Orion nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, phô trương quyền lực.
Chiêu bài đánh tâm lý này, đồng dạng cũng là một trong những thủ thuật mà những tờ giấy bút ký kia do tự hắn ghi chép lại có ghi bên trong.
Òm... hoặc rõ ràng hơn mà nói, có lẽ là từ một nhân cách khác truyền đạt lại.
Sĩ quan cảnh sát râu kẽm Hucho gật đầu, không tỏ ra phẫn nộ, cũng chẳng nói chẳng rằng chẳng hề mỉm cười gì. Anh ta chỉ là quay người đi, phất tay ra lệnh cho những vị đồng nghiệp cấp dưới.
“Dẫn cậu ta lên xe ngựa”.
Các sĩ quan cảnh sát nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng lớn nhà xương. Đương nhiên, Orion là đi cùng, bị hố tống, bị cưỡng chế, hiểu theo nghĩa nào cũng được, hắn không có đường thoát.
Lối vào xưởng đặt nguyên vật liệu công trình khá lưa thưa, hơn nữa còn có nhiều chỗ sụt xuống trồi lên tương đối xấu, nói trắng ra là ổ gà nhiều. Trời sương mù ẩm ướt, ổ gà đường trơn, cho nên xe ngựa không thể đậu sát gần được, mà phải dừng ở cách đó 200 mét, người bên trong tự đi bộ ra.
Orion không có bị lục soát người, trên người hắn đúng ra là có vũ khí đấy, con dao sau lưng quần. Hắn biết sử dụng dao, đã từng dùng dao rất tốt là đằng khác, cứ việc chẳng có năng lực siêu phàm gì, nhưng Orion ngày xưa rèn luyện sáng tạo mỹ thuật, biết rõ cơ thể con người các điểm trọng yếu và huyệt đạo, canh tỉ lệ rất chuẩn, cũng học qua nghề đầu bếp, càng có một thời gian theo học trường quân đội. Đánh đấm tay chân không dám nói, nhưng chơi dao, dưới tình huống ở đây không có ai là Zodiac, chưa chắc những người sĩ quan cảnh sát lành nghề này có thể thắng nổi hắn.
Bất quá, Orion lá gan hơi bé, lại không ngu ngốc. Thời đại này, bọn họ chỉ cần rút súng ra bắn một cái đùng là mình niệm ngay.
Orion đi theo, bị kè kè bởi ba vị sĩ quan cảnh sát, sau lưng là chỉ huy Hucho Mori.
Trong làn sương mù xám pha chút ánh nắng ban trưa, bốn vị cảnh sát cẩn thận dẫn hắn đi về hướng xe ngựa, rất là cảnh giới.
Phía ngoài có một chiếc xe ngựa với bốn cái bánh xe do hai con ngựa kéo đang dừng chờ sẵn. Quả nhiên thùng xe ngựa chuyên môn dành cho các tiểu đội cảnh sát thường sẽ có kích thước lớn hơn xe ngựa phổ thông chuyên chở ở trong các tuyến nội thành.
Orion được mời lên xe ngựa trước cùng với hai sĩ quan đi kèm.
Sau đó tới Hucho, và một vị sĩ quan trông trẻ tuổi nhất ngồi ngoài để đánh xe ngựa.
Yên vị trong xe, ngài sĩ quan râu kẽm nhìn thoáng Orion, hỏi: “Tôi đã dặn dò anh tránh xa khu vực trường học, anh liền đến thư viện tìm lối vào. Anh còn hạ gục một người cảnh vệ và hai người lính cứu hộ trong khu trực ban trước khi xâm nhập vào. Anh Lockwood, đoạn này anh có cần tôi kêu gọi bọn họ chứng thực lại”.
Orion trán rớt mồ hôi hột.
Á đù! Còn đánh cả người thi hành luật pháp à.
Ông nội nhân cách kia của con ơi, báo gì mà báo dữ vậy !
Thế nhưng là hắn vẫn giữ một bộ mặt lạnh lắc đầu, không hề có chút hoảng sợ hay chột dạ khi bị người ta vạch trần tội lỗi. Bởi vì hắn hoàn toàn không làm gì sai, mà ngược lại cảm thấy thông tin mà vị sĩ quan cảnh sát Hucho Mori này vừa cung cấp hoàn toàn là khớp với lời giải thích sắp nói ra của hắn.
“Ngài Mori, tôi phải cứu người. Là cứu người đấy, ngài có người thân không. Sau thảm họa tận thế, ôi chúa ơi chúng ta đã mất mát rất nhiều rất nhiều thân nhân rồi. Không phải là tôi không tin các ngài, nhưng trực giác của tôi mách bảo, quy trình làm việc của các ngài sẽ khiến đứa trẻ kia chết mất”. Orion đưa ra luận điểm của mình.
Sĩ quan Hucho vẫn khư khư ánh nhìn quyết liệt về phía Orion, nhấn mạnh phản bác: “Bưng lửa đốt thư viện cũng là một phương pháp cứu người?”.
“Tôi không phải người phóng hỏa, các anh có người bị tôi đánh, vậy các anh có thấy tôi mang gì theo để phóng hỏa không. Tôi là một trong những nạn nhân của cái gọi là tình ngay lý gian. Tôi đánh người cũng là vì xuất phát từ muốn cứu người và vì các anh không hoàn toàn hợp tác. Nếu là truy cứu hình sự vấn đề này, tôi sẽ nhận lỗi, nhưng dưới góc độ luật pháp vương quốc Australand, hành động tự vệ đánh người không thành lập thương tích này sẽ có thể không cần tạm giam đúng chứ, tôi sẽ trình bày báo cáo cho các anh nhanh thôi ở đồn”. Orion trả lời lại ngay lập tức.
Sĩ quan Hucho và cộng sự im lặng lắng nghe.
Sau đó ông ta mới phản hồi: “Cậu cứng đấy, tâm lý rất không tệ. Ý của cậu có phải là ngay từ đầu liền muốn nhắm đến vấn đề này, chụp tội đánh người thi hành để thoát tạm giam, chủ yếu là cậu không muốn bị giam giữ trước, có đúng không? Cậu có mục đích gì à?”
“Cái gã này...”. Orion phát ra thanh âm trong lòng, có chút trầm mặc.
Vẫn có khoảng cách tư duy rất lớn giữa hắn và hắn trong những tờ giấy bút ký. Orion ước gì nhân cách kia của mình bây giờ có thể xuất hiện đi.
Cụ thể là mỗi lần đọc những dòng nhật ký kia, hắn luôn cảm giác được sự mạch lạc và tư duy ở đẳng cấp rất cao trong suy nghĩ của bản thân, cứ như thể Sherlock Holmes ngoài đời thực vậy. Có lẽ chính mình đó mới là phiên bản thích hợp nhất để đi đối chứng những kiểu tình huống cần sự sáng suốt minh mẫn như vậy.
“Ngài sĩ quan, theo những chứng cứ có mặt ở hiện trường, ngài không lẽ không cảm thấy vụ án này có liên quan đến Zodiac sao, nó vốn dĩ là có yếu tố thần bí rồi”. Orion bày tỏ một thái độ cực kỳ chân thành.
Không dùng logic lập luận được, vậy thì đầu hàng khai thật đi, dùng sự thật để được hưởng sự khoan hồng của chế độ.
Hiện tại có lẽ về kinh nghiệm hùng biện với cảnh sát thì Orion không thể vượt qua được sự khảo nghiệm ác liệt của ngài sĩ quan râu kẽm trước mặt, cách tốt nhất chỉ có thể đem một vài sự thật mình biết ra khai báo.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh chuyển động về phía trước.
Khi Orion nói khái niệm Zodiac kia ra ngoài, ba vị sĩ quan ngồi trong xe đều đồng thời im lặng.
Một lúc sau, Hucho mới khẽ thở dài, giật giật bộ râu kẽm kia, nói: “Cậu còn biết gì nữa không?”
“Một gã Hoàng Đạo Quân gọi là Người Pha Chế nằm trong số những người gây nên vụ án này. Là hắn điều dược phóng hỏa, ông có thấy ngọn lửa lây lan không được bình thường không, tốc độ rất nhanh, chưa đầy vài bốn giờ đã có thể đem một tòa thư viện kiến trúc gạch nung cho cháy không chừa một mảnh. Đây là điều tôi có thể làm được với chiếc bật lửa sao? À, tôi không còn có chiếc bật lửa nào trên người đấy, không biết các anh đã khám hiện trường chưa”. Orion nhớ lại những đoạn nhật ký kia, không chần chừ mở miệng nói.
Đương nhiên, những gì hắn nói đây không phải là tất cả.
Đúng, nhưng thiếu rất nhiều chi tiết, tiểu biểu nhất là chuyện người kia cũng không hoàn toàn là hắn, hắn chỉ đọc ở bên trong bút ký kể lại.
Dù sao thì hắn là tuyệt đối sẽ không thể nào kể rằng tối hôm qua người kia không phải là mình, mà là một nhân cách khác của mình, hoặc là phiên bản mất trí của mình. Chưa nói đến cảnh sát có tin hay không, nhưng đáp án thế nào thì chắc chắn người không có lợi vẫn sẽ là hắn.
Đa nhân cách chỉ là thuật ngữ mà Orion tự nghĩ ra để nói, tiểu thuyết miễn cưỡng có thể có, còn sách vở thì hầu như không ghi chép hiện tượng này bao nhiêu, toàn bộ chỉ là thuyết âm mưu vớ vẩn. Song, nó chưa tồn tại chứng thực trong thời đại này, và thậm chí trước đó.
Nói ra việc mình bị đa nhân cách sẽ chỉ khiến quá trình điều tra càng thêm phức tạp, lý do ‘đa nhân cách’ ngược lại có thể bị buộc tội thành hung thủ không chừng, quá nửa sẽ phải vào sở tài phán hoặc lên hầu tòa.
Orion hồi hộp nhìn theo sắc mặt ngưng trọng của Hucho và các cộng sự của ông ta.
Một giây lát sau, Hucho mới trầm giọng nói: “Anh Lockwood, rất tốt. Anh đã làm rất phút hợp với lẽ thường đấy. Điều này nằm trong quỹ tích sự phát triển của tình huống mà chúng tôi đã vạch ra trước đó, cũng phù hợp với logic của sự kiện phía trước”.
Khụ khụ vài tiếng.
“Nói vậy là anh đồng ý tin tôi, anh tin là tốt rồi, tôi đang lo sợ sự việc tình ngay lý gian này mãi cũng không thể giải thích được cho anh hiểu. Hóa ra anh cũng biết về những gã Hoàng Đạo Quân ngoài kia” Orion khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của Hucho vẫn giữ thái độ của một người thi hành pháp luật.
Vị sĩ quan này quả quyết: “Sở cảnh sát không phải là một nơi cố chấp khù khờ. Chúng tôi vẫn hiểu thời đại thế cuộc, vẫn chấp nhận những sự việc liên quan đến hồ sơ mật sự kiện linh dị. Đối với những vụ án quan hệ với Zodiac, chúng tôi tự nhiên là có cách nắm thông tin. Chỉ là anh Lockwood này, còn làm phiền anh về đồn hợp tác, nếu kể được càng nhiều chi tiết hợp lý hơn cho vụ án thì càng tốt. Giả thuyết vẫn chỉ là giả thuyết, về nguyên tắc, anh vẫn đang là tình nghi số một. Đương nhiên, anh có quyền phản đối việc bị giam giữ như mong muốn, chúng tôi lấy lời khai xong sẽ thả anh đi, với một điều kiện là sẽ có người giám sát anh trong 48 giờ. Được chứ?”.
Sắc mặt của Orion biểu tình, muốn lên án ngay lập tức.
Giám sát 48 giờ không phải có chút quá đáng rồi sao?
Ta muốn đi cầu tiêu, ta cần đi cầu tiêu để thức tỉnh Hoàng Đạo Quân, mấy người chẳng lẽ đến cái việc cá nhân như thế cũng muốn theo dõi ta à ? ? ?
Mang theo bực dọc trong người, Orion cũng không muốn nói gì thêm.
Hắn chẳng còn vịn được cái cớ nào để phản bác cả.
....
Xe vẫn tiếp tục di chuyển trên cung đường về đồn.
Bên trong xe, không khí căng thẳng vẫn còn ở đó, chủ yếu là sự bồn chồn phát ra từ trên người của Orion.
“Lại nói, còn chưa tới giữa trưa, thời tiết hôm nay làm sao hơi nóng a?” Orion, dần dần cảm thấy không khí se lạnh bị cái gì cho xua tán đi.
Một sĩ quan ngồi trong xe cũng thấy thế, hắn liền kéo rèm ra ngoài.
Địa phương phía trước, sương mù nồng đầm bị từng vệt ánh sáng màu đỏ đẩy ra, không biết lúc nào khuyếch đại bao trùm lấy toàn bộ cỗ xe ngựa, liền ngay cả phụ cận con đường cũng bị phản chiếu đỏ rực lên.
Orion nghe thấy tiếng kiếm rít.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ nhìn.
m thanh này làm sao nghe có chút quen thuộc nhỉ ?
Két ~~~~~~~~~!
Hí iiiii ~~~~~~~!
Không chờ Orion và những sĩ quan trong xe kịp ý thức đến hiện tại trước mặt là dị tượng gì, đột nhiên ngựa chuyên chở hí dài bật chi trước lên cao làm cỗ xe hoàn toàn bị thắng lại, người trong xe nghiêng ngả về sau.
“Chuyện gì vậy?”. Vị sĩ quan đánh lái xe ngựa bị ánh sáng đỏ làm cho chói mắt không thể nhìn thẳng.
Ngay sau đó, hắn bị một tia ánh sáng đỏ đâm trúng vai, toét ra miếng thịt tương đối không hề nhỏ, đau đớn ôm lấy bả vai mình. Đúng lúc đó, một bóng người từ nơi nào tập kích lao đến, dùng chân đạp mạnh vị sĩ quan rớt xuống xe.
Ngồi bên trong, con mắt Orion không khỏi chớp chớp liên hoàn...
Động tác này, dáng người này...
Cô ta trở về.
Lahn ! ! !
“Ngài cảnh sát trưởng, cứu mạng”.
=======
Tấu chương xong !!
=======..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK