• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.....

Chiều thứ sáu.

Orion đi ra ngoài thuê một xe ngựa đến thư viện thành phố ở trung tâm Nelson.

Đây là nơi đã diễn ra vụ cháy cùng với án mạng bên cạnh trường tiểu học Onehunga gây tốn giấy mực của báo chí xuyên suốt cả tháng nay. Là một nhà ảo thuật rất thích tìm hiểu và nghiên cứu các thủ thuật chuyên ngành, Orion dĩ nhiên từ sớm đã có thẻ thành viên hạng Gold của thư viện, nếu hắn không tới đây điều tra một chút, thì coi như đã hoàn toàn uổng phí số tiền 2.5 krone kinh phí mượn sách hằng năm rồi.

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hẳn sẽ không có ai phát hiện nơi bị mất đồ cũng chính là nơi giấu đồ”. Orion ngồi trong xe ngựa, vừa thưởng thức phong cảnh ngày càng ít bị ô nhiễm ngoài cửa sổ, vừa thầm nhủ.

Có hai lý do khiến hắn phải đến thư viện, một là tìm đồ vật, hai là tìm kiếm manh mối những kẻ lần trước đã kết oán với hắn, kém chút đã đem Lyn chôn chết ở trong trường tiểu học rồi.

Sau giây lát ổn định luồng suy nghĩ, hắn đột nhiên nhìn liếc qua nhật báo Thanh Niên được người lái xe ngựa mua sẵn đặt ở trên ghế khách. Orion bị thu hút cầm lên lướt lướt mấy lần, chợt dừng lại ở trang số 4, đó là một mẩu tin tức có chút đáng quan tâm.

“Tin nóng, những kẻ khủng bố ở chuyến tàu phương Đông vào tháng tám đã bị cảnh sát địa phương dẫn dắt sa lưới toàn bộ, tin rằng bầu không khí khủng hoảng lan tràn khắp khu tỉnh Timara, khu phía đông và các tiểu khu liền kề ngoại ô Nelson sẽ giảm đi nhanh chóng... Biên tập viên của chương trình Giai Điệu Cảm Xúc do Câu Lạc Bộ Hội An Thần phát triển hôm qua đã có cuộc gặp gỡ và trò chuyện ngắn để an ủi những người có thân nhân bị mất mát, trong đó đại diện khách mời là giám đốc tài chính McTomicay ngành ngân hàng đã đưa thi thể con gái mình trở về Inver, tiến hành một tang lễ long trọng...”

Chà, chà...

Orion bỗng thở dài, xem ra đến cả một người có địa vị lớn vừa giàu vừa quyền lực như ngài McTomicay cũng sẽ phải chấp nhận những lời giải thích sáo rỗng đến tới từ cảnh sát, không tiếp tục thuê thám tử hay những tổ chức trinh sát nào tới điều tra nữa.

Mà nói thật ra, nếu ông ta biết có Zodiac nhúng tay vào, ông ta cũng sẽ thấy quyết định của mình là đúng đến bậc nào. Dù sao đi nữa, loại chuyện dám cả gan tấn công cả một đoàn tàu trên trục dọc phương Đông kết nối hai tỉnh thành là một điều vô cùng gây tiếng vang. Zodiac dám gây ra việc này, thực lực tuyệt đối không thể xem thường được.

Orion tuy không có trực tiếp tự mình có ở trên chuyến tàu...hoặc nói đúng hơn là người ở trên đó chỉ là thân thể vật lý của hắn, hệ điều hành bên trong hoàn được vận động bởi một nhân cách khác. Hắn là từ bút ký mới té ngửa tìm hiểu được đến, cũng không thực sự biết quá nhiều.

Có chăng, sự tình khi đó khiến trong lòng hắn có chút cảnh giác, bởi vì việc này có nguy hiểm đến tính mạng tập thể, bao gồm chính bản thân mình, hắn tuyệt đối không thể thờ ơ được nữa. Phải mau mau tìm cách giải quyết những kẻ cản đường, không thì ít nhất phải nghĩ phương pháp để những gã nhân cách kia có thể thức tỉnh Zodiac.

Phản kháng được Hoàng Đạo Quân, kỳ thật chỉ có Hoàng Đạo Quân ! ! !

...

Trải qua quãng đường rung lắc trên xe ngựa suốt vài giờ, rốt cuộc Orion đã tới thư viện thành phố, hắn trình giao thẻ thành viên của mình và thông báo cho hai người lính canh ở lối vào mục đích tới đây.

Hai người này không có làm khó dễ gì hắn, nhanh chóng chấp nhận cho qua cùng dẫn đường đi tới sảnh thư viện.

Cộc cộc !!

“Mời vào.” Một người đàn ông lớn tuổi đang gật gà gật gù tức thì tỉnh táo ở đại sảnh.

Cánh cửa khép hờ được đẩy ra, Orion tiến vào bên trong.

Không thể không nói, sau đợt đại nạn cháy lớn khoảng hơn một tháng trước, thư viện vẫn là được những cấp lãnh đạo ủy quyền xuống các nhóm đội tổ chức thi công sửa chữa khắc phục hậu quả rất nhanh. Cứ việc lượng sách trong kho bị đốt cháy tính làm gần phân nửa, ngân quỹ thiệt hại nặng nề vô cùng, song, nhiêu đó cũng chưa thể khiến một thư viện mang tầm cỡ lớn nhất nhì khu miền Nam này có thể sụp đổ được.

Bắt đầu từ ba ngày trước, thư viện hiện đã được mở cửa lại một số khu vực kho sách, đương nhiên, giờ giới nghiêm và hệ thống canh gác cùng quy tắc sẽ được siết chặt hơn so với trước.

Là một nhà ảo thuật có trình độ chuyên môn cao, Orion liếc một vòng, cảm thụ có không ít cơ quan bẫy rập được đặt bên trong, kẻ nào hành động táo bạo mà sơ sẩy một cái là cầm chắc cái vé lụi đời liền.

Xuất trình thẻ thành viên xong xuôi, hắn lùi lại ngó nghiêng một chút đợi kết quả dò tìm.

Mất một lúc, thanh âm người thủ thư vang lên: “Ngài có thể đi lối này vào trong các khu vực các dãy kệ sách khoa học, sách kinh tế tài chính, sách xã hội nhân văn, sách lịch sử địa lý, sách giáo dục phát triển, sách công thương và nông nghiệp, sách triết học, à còn có cả sách tiểu thuyết nữa. Tất cả sách đều chỉ được phép mượn đọc tại chỗ, ngài là thành viên hạng Gold nên sẽ không bị thu phí ba giờ đầu. Thư viện của chúng tôi đóng cửa trước 5 giờ chiều”

Quy định này trước đây không có. Chủ yếu có lẽ bởi vì sau đợt đám cháy lớn đi qua, nhằm bảo toàn lượng sách cần phải có sẵn trên kệ trong thư viện nên những người quản lý ở đây đã chính sửa lại quy tắc này.

Người thủ thư có mái tóc trắng chải chuốt cẩn thận ngừng một chút, bổ sung: “Riêng khu vực văn ảnh triển lãm cùng các phòng tham quan khác vẫn đang bảo trì vì gặp sự cố, mời ngài không tiến vào đó. Xin lỗi vì những sự cố bất tiện này”.

Đây cũng là điều tôi mong chờ. Tôi không muốn dính vào rắc rối nào cả… Orion thả lỏng, cười:

“Được!”.

Dứt lời, Orion tiến vào khu vực kho sách tiểu thuyết. Hắn lướt ngang dọc khắp một vòng để xem xem có bao nhiêu người bên trong, sau đó mới dự định làm thứ gì mờ ám khác.

“Có lẽ sẽ tồn tại khả năng nhất định những người tiến tới đây cũng đang thăm dò tìm kiếm nó”. Orion nghĩ thầm.

Với việc thư viện mở cửa trở lại đón khách do nhu cầu bắt buộc về kinh tế, hung thủ trộm cắp nếu là những người có não thì nhất định cũng sẽ quay lại triệt để tìm kiếm manh mối và xóa đi các dấu vết liên quan đến bản thân.

Orion minh bạch, lần trước giao chiến bên trong là có hơi đường đột, bọn hắn tất cả mọi người tranh giành đồ vật không thể nào có thời gian hoàn toàn xóa đi vài điểm dấu vết của bản thân, tựa như...thẻ kẹp sách chẳng hạn.

Lúc đó đám người Zodiac kia đang nghiên cứu tài liệu lục lọi lung tung trong từng trang sách tiểu thuyết. Người đọc sách bình thường thưởng thức sách sẽ có tâm lý khác với người gấp gáp muốn tìm kiếm thông tin cho thật nhanh trước khi có ai đó phát hiện, những gả này thường thường sẽ cần phải có thứ gì kẹp sách lại, hoặc tạo nếp gấp để đánh dấu lượng thông tin vô cùng lớn khi lướt qua.

Thư viện mới mở lại ngày hai ngày ba, lượng người tới không tính là nhiều, tin rằng thời gian này sau thảm họa cháy nổ, cũng chẳng ai rối loạn tâm sinh lý đến mức chạy đến thư viện tìm đọc tiểu thuyết. Có, nhưng không nhiều, phần lớn khả năng là những thế lực trinh sát nào đó cử người đến giả danh quan sát, có thể là cơ quan cảnh sát, có thể là cục điều tra, cục tình báo vương quốc, thậm chí hội thẩm phán cũng có thể...

Và cuối cùng, quan trọng nhất ---- hung thủ, cùng những gã tội phạm đã đánh hơi thấy manh mối của tấm thẻ mật thư mà cố hoàng đế Herald * từng đặt trong thư viện này.

Còn nhớ từ trong những mẩu giấy bút ký chép tay nhanh của bản thân, Orion biết được tiểu thư Lahn vậy mà trở thành Zodiac, chức nghiệp Đấu Sĩ (Gladiator). Cô ta hết lần này đến lần khác muốn bắt sống hắn nguyên nhân do hắn dính líu tới thẻ mật thư, cô ta nhận tình báo từ đâu không rõ biết được hắn xuất hiện trong thư viện hôm cố sự xảy ra.

Dạng này người đẹp bị hắc hóa, Orion kiên quyết phải đề phòng.

Cô ta nắm giữ được thông tin chính xác như vậy, điều đó có nghĩa là manh mối này đã bị bán ra ngoài, hoặc không loại trừ trường hợp cô ta là cùng một giuộc với những gã Zodiac tấn công thư viện và trường tiểu học Onehunga hôm nọ.

(Chú thích : mật thư của hoàng đế Herald được nhắc đến lần đầu chương 36)

Đương nhiên, Orion không nghĩ rằng hung thủ đến thư viện từ ngày đầu tiên mở cửa trở lại.

Có một câu nói nổi tiếng thế này: “Những gã hung thủ muốn đến phá hiện trường vụ án, bọn hắn sẽ không bao giờ xuất hiện đầu tiên cả, vì nhiều lý do an toàn khác nhau, xác suất chỉ ra rằng, bọn hắn xuất hiện trong nhóm người thứ hai, thứ ba, thứ tư chạy đến hiện trường thì càng bị nghi ngờ hơn”.

Ừm, cũng không nổi tiếng lắm. Đây là câu nói hắn đọc được trong bút ký của chính mình, rõ là gã nhân cách thám tử kia nói rồi.

Bên trong gian phòng khu vực sách tiểu thuyết bày đủ loại sách văn học cổ đại đến cận đại, cận trung đại, ngôn tình có, khoa huyễn có, huyền huyễn có, dã sử có, thần thoại cũng có.

Orion vừa giả vờ đọc sách, vừa di chuyển hay giả vờ hỏi thăm từng người đọc sách một, trình bày một chút thói quen đọc sách của mình, bắt chuyện giao tiếp.

Một vòng hỏi thăm không có gì thu hoạch, hắn hỏi hỏi đi đến người thứ tám mà vẫn chẳng có thông tin nào hữu ích, Orion quan sát thấy lượt khách trong thư viện thế mà tiếp tục ra vào đều đặn, sợ bị người ta nghi ngờ nên hắn chỉ còn cách đọc tạm bợ vài cuốn rồi đi về, hẹn bữa khác tiếp tục đến.

Ngày hôm sau trở lại, vẫn như cũ thu hoạch bằng còn số không, hắn hỏi cả nửa ngày trời mà chẳng tìm ra manh mối gì cả.

Orion không nản lòng, tiếp tục rung cây đợi thỏ.

Ngày thứ ba rồi lại ngày thứ tư.

Xác thực, mặc dù tự nhận là khả năng suy luận logic của chính mình không đến nỗi tệ, cũng coi là có học thức và trình độ chuyên môn đấy, nhưng Orion còn lâu mới cảm thấy mình sánh được với cái gã mang nhân cách hay tích cực viết bút ký kia của mình.

Orion không biết cách tạo ra những tập câu hỏi và cách thu thập thông tin thông minh hơn để giải quyết tình huống, hắn tương đối là dựa vào tính trực diện, dựa vào kỹ năng thần bí của một Zodiac để mà sàn lọc, một là có, hai là không.

Đến ngày thứ tư, trong thư viện, Orion gặp một cô gái để cho trực giác của hắn khẽ xao động.

====

Tấu chương xong !!!

====..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK