.....
Hộc hộc hộc ~~!
Chạy thục mạng trên xuyên suốt một cung đường, Orion thậm chí còn chưa từng quay đầu nhìn lại sau lưng. Cũng chẳng phải hắn có bao nhiêu sợ hãi với Lahn, chủ yếu là cảm thấy tinh thần cô gái này đang rất không ổn định. Phụ nữ tới ngày, không tốt giải thích, càng không cần thiết ở gần.
Mãi cho đến khi mệt mỏi rã rời, Orion mới chợt nhớt đến một chi tiết mà hắn đã từng đọc trong những tờ nhật ký do chính tay mình viết..., à, là nhân cách khác của mình viết, không rõ lắm.
“Cách tốt nhất để đào thoát tuyệt đối không phải là bỏ chạy, bỏ chạy chỉ mang tính chất tạm thời. Muốn hoàn toàn ẩn trốn khỏi sự truy lùng, hãy ngụy trang. Đóng vai một người đi đường khác, mạo danh một thân phận khác, che giấu khuôn mặt, và nên nhớ phần quan trọng nhất, phải giữ cho bản thân sự tỉnh táo cao nhất, giữ hơi thở ổn định không gấp rút”.
Orion không phải là người đọc quá nhiều sách, tuy nhiên, hắn có bút ký của bản thân, hắn hay đọc bút ký. Đọc riết thành quen, cũng coi như là tổng kết được một bộ sưu tập ứng biến tình huống khá phong phú. Tỷ như có một lần hình như nhân cách kia của hắn đồng dạng rơi vào hoàn cảnh tương tự, chính là dùng phương thức ngụy trang để tẩu thoát thành công.
“Cơ hội đến rồi”. Orion nói thầm trong lòng.
Có lẽ Lahn đã đuổi theo hướng sĩ quan Hucho Mori rồi, bằng không lấy tốc độ người siêu phàm của một hệ Zodiac hệ Đấu Sĩ, Orion gần như không có khả năng chạy trốn xa được như vậy. Hắn chăm chú quan sát một lúc không thấy mình bị theo dõi, nhân cơ hội này lập tức rẽ nhanh vào một hiệu chợ bán quần áo thợ mỏ, đổi gấp bộ đồng phục trên người, đổi luôn cái nón, đem chút bột tro đen bôi trét lên mặt, đại khái cũng ra dán công nhân đào hầm lắm.
Dưới màn sương và những tiếng máy móc inh ỏi khắp đường phố, Orion mua một tờ báo của nhãn “Thời Sự Tim Jasper” rồi kiếm chỗ ngồi nghỉ chân, tiện thể che lại diện mạo mà dòm ngó đường phố cho dễ.
Ngày nay khi nền công nghiệp chế tạo giấy và in ấn ngày càng phát hiện, giá của một phần báo chí đã giảm xuống chỉ còn 2 ore, cho nên mặc kệ sự suy thoái kinh tế sau thảm họa 23 tháng 04, số lượng độc giả vẫn duy trì tỷ lệ theo dõi rất lớn.
Ở vương quốc Australand có rất nhiều mặt báo đáng để đọc. Nổi bật nhất bên trong phải kể đến nhật báo Hamton, báo Hoa Thủy Tiên, báo Người Cùng Khổ, tạp chí Khám Phá...vân vân, trong thời gian gần đây, báo ‘Thời sự Tim Jasper’ tuy mới được thành lập không lâu nhưng đã nhận được sự quan tâm và độ tin cậy vượt lên cùng một nhóm với những hãng báo gạo cội.
Tim Jasper là một người thương nhân thành đạt, thậm chí có thể gọi là xuất sắc. Lực ảnh hưởng của ông ta giúp ông ta đắc cử chức vụ thị trưởng của thành phố Nelson, danh vọng và địa vị trên vương quốc này cứ thế lên như diều gặp gió. Tất nhiên, tờ báo ‘Thời sự Tim Jasper’ cũng là do ông ta đứng ở đằng sau, mặc dù không phải là người điều hành, nhưng sự gián tiếp có tên của ông ta cũng khiến những bài báo đầu đề của nó đạt được sự uy tín nhất định.
“Ngài Tim Jasper đã vào được Nghị Viện rồi, sớm muộn cũng sẽ đi tranh cử Thủ Tướng hoặc ít nhất là đại nghị sĩ nhỉ?”
“Khụ khụ, lại nói, lúc mình còn đứng ở vị trí đỉnh cao của danh vọng, năm đó chính là được phong tặng chức Hiệp Sĩ (Caballero) từ hiệp hội hoàng gia cùng với ông ta. Đời người phải trải qua cung bậc lên voi xuống chó, hiện tại mình xuống chó, không, thậm chí phải nằm thấp hơn cả con chó để tránh bị rượt đuổi...Ấy thế mà ông ta đã leo lên lưng khủng long rồi”.
Orion khổ tâm không rặn nổi một tia cười.
Trong lúc vô tình, hắn lướt mặt báo đọc đọc, đột nhiên thấy tiêu đề là: “Kinh hoàng đám cháy ở thư viện thành phố Nelson gây thiệt hại không tưởng về người và tài sản”.
Orion nhíu mày, không đọc kỹ các nội dung khác, mà nhanh chóng muốn tìm tới nội dung vụ án này.
Đây là bởi vì vụ án có liên quan trực tiếp đến hắn.
Trong báo tường thuật lại, theo những gì sở cảnh sát tiết lộ, cảnh tượng trong thư viện khi đó rất thê thảm, không chỉ bị cháy mất mấy vạn đầu sách, bị thiêu rụi bao nhiêu giấy tờ có nội dung quan trọng. Có lý do để tin rằng đây là một vụ khủng bố được thực hiện bởi một nhóm tín đồ hung ác tàn nhẫn. Bọn chúng sẽ không chút do dự giết chết người vô tội đã nhìn thấy mặt bọn chúng, ví dụ như thủ quỹ thư viện, nhân viên bảo vệ và vài người làm quản lý kho sách ngủ lại đêm hôm đó.
“Đây là hành vi giẫm lên pháp luật của vương quốc. Trong thời điểm hậu tận thế, lẽ ra mọi người cần phải chung tay với nhau xây dựng lại đất nước, lẽ ra phải là hiểu cho nhau, thông cảm cho nhau. Ngoài cái đó ra thì đốt thư viện chính là xóa đi chứng từ, xóa đi bao nhiêu di tích và đồ vật được cất trong bảo tàng của thư viện. Sách là đầu nguồn ghi chép, đốt sách là là hành vi khiêu khích cội nguồn của lịch sử, xa hơn là sự an toàn của dân chúng trong quốc gia này. Không ai mong muốn gặp phải chuyện tương tự cả! Đương nhiên, tin tốt là sở cảnh sát đã xác định được hung thủ, bắt được thủ phạm chính. Chúng tôi sẽ nhanh chóng thông tin tại những số báo tiếp theo. Nhà báo, Lê Hoàng”. Nội dung từ phóng viên bài báo nhấn mạnh.
Hử?
Vậy là bỏ qua chi tiết trường học của Lyn sao?
“Xem ra sẽ không có thông tin nào quan trọng liên quan đến Mật Thư của vua Herald V mà Lahn đề cập. Nhưng có thể hiểu được, khả năng lá thư bị đánh cắp cũng là có cơ sở, vì tài liệu đa số bị báo là cháy”.
Đã xử lý và che giấu.
Chuyện này dễ hiểu, nếu mà đem sự thật ra phơi bày toàn bộ thì mới là lạ. Hơn nữa, nếu như là liên quan đến sự kiện linh dị có dính líu đến Zodiac, nhắm chừng các phóng viên và những tác giả bài báo cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Orion đang ngồi nhâm nhi bài báo, đột nhiên lông tơ sau lưng hắn dựng thẳng hết lên, thật giống như có những con ong nhỏ bé đang chọc vào nơi đó.
Chuyện gì? Lahn truy đuổi tới rồi !?
Orion lập tức sửng sốt, cảm giác bất an khiến bao trùm mãnh liệt khiến đầu óc có chút choáng váng kèm hoa mắt.
Thế nhưng hắn phải trấn định, hắn nhớ rõ là mình đang hóa trang rất cẩn thận, chưa chắc Lahn dễ dàng nhận ra mình. Mà lại, nếu mình làm hành động nào đó quá lộ liễu mới là nguy cơ cao.
Nghĩ được như vậy, trong giây lát sau, Orion bắt đầu dần dần trấn định hơn. Orion cố gắng không để quá lộ hành động mình tìm kiếm người đang nhìn. Hắn học những gì đọc được trong nhật ký chép tay của chính hắn, ngoài ra còn có mấy cuốn tiểu thuyết hồi còn nhỏ đọc, mấy vở kịch kinh điển liên quan điều tra phạm tội...vân vân. Thế là hắn bình tĩnh gấp tờ báo lại rồi nhìn ra một vòng xung quanh trên phố Đường Nguyệt.
Orion nghiêng đầu kiểu như muốn ngắm phong cảnh mọi nơi, hắn quay người một cách tự nhiên mà thu hết tất cả tình hình xung quanh vào trong mắt. Sương mù đậm đặc vẫn như cũ bao phủ chiếm tổng thế, những cửa hàng, những dòng người đi đường chẳng có một chút khả nghi.
Song, Orion vẫn chắc chắn rằng có ai đó đang nhìn chằm chằm mình!
Không phải cô ta sao? Chẳng chút nào giống phong cách của Lahn cả !!!
Hắn lần nữa đứng lên rồi ngồi xuống, giở tờ báo ra che nửa khuôn mặt, sợ bị kẻ nào đó phát hiện vẻ mặt mình không đúng.
Orion thở đều thở đều, nỗ lực duy trì không cho hô hấp của mình quá nặng nề và căng thẳng.
Rõ ràng là cái cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn như trước, nhưng năm lần bảy lượt chính mình thăm dò thì lại không thấy có nguy hiểm gì kéo tới.
Lén lút giám thị à ?
Lahn không có kiểu lén lút như thế, nàng ta thô bạo hơn, trực tiếp hơn, phong cách rất giống một nữ võ thần uy nghiêm để người ta phải khép nép lại, cũng không bao giờ lấp ló như thế.
Có ai đó đang mượn năng lực thần bí nhìn chòng chọc mình? Quan sát mình từ một nơi không thể thăm dò?
Ong chích, kiến cắn, kim đâm sao...
Những ý nghĩ mọc lên trong đầu, Orion mơ hồ hiểu ra.
“Bác sĩ Phill Morgan”.
Người Kết Nối !!!
Ông ta đang ở gần đây !?
Tim Orion đập thình thịch, máu cũng theo tiếng thình thịch ấy mà như muốn phun trào.
“Đúng vậy, khả năng rất cao là ông ta, ông ta biết hôm nay mình có cuộc hẹn quan trọng, hơn nữa, lần trước ông ta nói mình và ông ấy có thể xây dựng mối quan hệ bè phái chiếu cố lẫn nhau”. Orion biểu quyết ở trong lòng.
Hắn vội vội vàng vàng lấy ra một cây bút trong túi áo, viết xuống giấy mấy chữ để xác nhận.
“Bác sĩ khoa thần kinh hôm nay có đi làm không?”.
Một câu vô thưởng vô phạt, coi như là kẻ khác đọc cũng thấy vô vị chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Orion hồi hộp chờ xác nhận.
Nếu đúng là ngài Phill Morgan, vậy thì nhất định hắn sẽ có được tín hiệu.
Một phút, hai phút, ba phút cứ thế trôi qua.
Sự lo lắng bồn chồn càng hiện rõ trên khuôn mặt của Orion.
Hắn đang rất sợ, bởi vì nếu không phải Phill Morgan...kết quả sẽ là có khả năng mình đụng trúng thêm một cái Hoàng Đạo Quân nào đó khác, và thế là sự xui xẻo đen đủi bị truy sát sẽ tiếp tục không có hồi kết.
Đột nhiên, bên tai Orion vang lên một chất giọng miền Tây của vương quốc Australand này. Một chất giọng, quen thuộc đến đủ để sưởi ấm một trái tim đang sắp rớt xuống vực sâu.
“Cậu Orion, tôi là bác sĩ Phill Morgan đây, tôi đang đợi cậu đấy, đừng trễ hẹn như thế. Cậu đi thẳng về phía hiệu thuốc ở đường đối diện, sau đó rẽ trái, đi đến cuối đường, ở đầu đoạn sông Sit, sẽ có một cỗ xe ngựa đợi sẵn đón cậu đi đến nhà tôi. Chúc cậu thượng lộ bình an”.
“...”
Ôi chúa ơi, tôi yêu ông, bác sĩ Phill à.
Ông là vị cứu tinh của cuộc đời tôi, ông vĩ đại giống như một vì sao trên trời vậy !!!
Orion mừng hết lớn, lập tức đứng dậy khẩn trương bước đi.
======
Tấu chương xong !!!
(Đang đi off ở Hà Nội, tiến độ ra chương hơi trục trặc vài ngày, nhưng hứa sẽ bù đủ nha các ông)
=====..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK