• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.......

“A”.

“Anh Orion Lockwood, thì ra anh ở đây”.

Đúng lúc này, một giọng nói đặc sệt vùng Inver vang lên từ phía xa và dần vọng lại theo những tiếng bước chạy đến hàng ghế công viên.

Trong màn sương mù xám, Orion nhíu mắt lại, quan sát cẩn thận xem coi đối phương là ai.

“Chằm chằm gì thế, tôi là Pho đấy, anh không nhớ tôi à, mới nãy tôi còn hộ tống anh đến thị trấn”. Pho thở hổn hển nói ra.

Orion lấy kính ra lau chùi cẩn thận rồi đeo lên lại, sau đó nhìn kĩ lần nữa, tâm trạng mới dần dần chấn chỉnh khôi phục.

“À..., anh Pho, thì ra là anh. Xin lỗi, vừa rồi kính của tôi bị mờ”.

“Ừ tôi hiểu là mắt của anh có vấn đề mà. Thuốc nhỏ mắt của anh đây. Tôi tìm được nó lâu rồi, nhưng lúc nãy anh đang thu âm nên tôi không tiện tiến vào. Mà lại, sau đó tiến vào thì không thấy anh. Hỏi cô Maria mới biết là anh đã ra ngoài công viên rồi”. Pho vuốt vuốt ngực, nói.

Từ ngờ nghệch trước đó, rất nhanh trên khuôn miệng Orion bất giác vẽ một nụ cười nhẹ nhàng thân thiện.

“Anh vất vả rồi, cám ơn anh nhé”.

Orion lấy lọ thuốc từ trên tay bảo an Pho, không quên gật đầu nói lời cảm tạ.

Tiếp theo cả hai còn xã giao thêm vài câu bâng quơ về công việc nữa, đến khi Orion thò tay vào túi áo lấy ra dây đồng hồ xem giờ giấc, hắn mới lịch sự xin phép đi về câu lạc bộ.

Trở lại câu lạc bộ.

Phần tiếp theo của radio giai điệu âm thanh là phần trò chuyện trực tiếp. Định kỳ mỗi tuần một lần, câu lạc bộ Hội An Thần đã mời tới những người hoàn toàn lạc lõng không thể nào quên được nỗi đau mất mát sau thảm hoạ đáng sợ kia đến, những người này sẽ được trực tiếp trò chuyện cùng với một bậc thầy ngôn ngữ chữa lành tâm hồn, Orion.

Orion được biên tập ngồi trong một căn cách âm có sắc màu tối chủ đạo. Trong số những khách mời đến đây để tìm sự chữa lành sau thảm họa, có một cô gái trẻ với vẻ mặt cứng đờ, trầm mặc và nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu phía trước.

Bức tranh miêu tả một cảnh đẹp của bầu trời đêm, có những vì sao rực rỡ và ánh sáng lấp lánh của ngôi sao sáng giữa màn đêm. Orion biết rằng đó là một bức tranh để giúp các khách hàng của mình giải tỏa sự đau khổ của họ, nói thật thì bức tranh đó cũng đem lại cho hắn một sự giải thoát nhất định.

Tuy nhiên, khi quan sát kỹ thì Orion phát hiện cô gái trẻ kia kì thật chẳng hề nhìn vào bức tranh. Ánh mắt cô ta đặt hết sự chú ý vào một chiếc ảnh trắng đen trên bàn trà, chiếc ảnh chụp lại khoảnh khắc một người đàn ông trong trang phục chú rể đang cười toe toét vô cùng hạnh phúc.

Orion cẩn thận nhìn bức ảnh, phía sau lưng người đàn ông là một đài hoa cưới, trên đài hoa cưới có đính dòng chữ ngày lễ trọng đại.

...23.04.1886

Trái tim chàng thanh niên đóng vai quý ông lịch thiệp đột nhiên quặn thắt lại.

Là một người chuyên môn nghề nghiệp là đi an ủi, hắn so với bất cứ ai càng tinh tế đọc được cảm xúc của người khác hơn.

Orion cảm nhận được nỗi đau trong trái tim cô gái.

Trên tay tập hồ sơ. Anna Willy, 19 tuổi, nhà soạn nhạc.

Là nhà soạn nhạc sao?

Orion khẽ suy tư, rất nhanh lập tức ra hiệu cho ekip của câu lạc bộ tắt bản nhạc giao hưởng đang phát đi.

Cảm xúc của một nhà soạn nhạc so với người bình thường lẽ dĩ nhiên muốn cao hơn, không tốt kích động.

Orion xoay người hướng về cô gái trẻ Anna Willy, dịu dàng nói:

“Anh ta có một đôi mắt như biết cười, hẳn là...”

Cô gái chỉ nhìn vào chiếc ảnh và lập tức khóc nức nở.

Bị ngắt quãng nhưng Orion không cảm thấy bất ngờ, hắn chờ đợi một chút rồi tiếp tục: “Anh biết cảm giác đau khổ đó rất khó chịu. Nhưng anh hi vọng em có thể chia sẻ với anh về nó. Nói ra một chút, biết đâu sẽ nhẹ nhõm hơn”.

Vừa nói, Orion vừa khéo léo nhắc nhở trong đoàn một nữ nhân viên hậu cần mang đến khăn giấy đưa cho Anna.

“Anh sẽ chờ đợi đến khi em bình tĩnh trở lại và nói cho bọn anh biết”.

Anna cầm khăn giấy lau nước mắt, mặc dù cô vẫn không thể ngay lập tức ngừng được nước mắt tuôn trào, những tiếng thút thít đau đớn như cũ liên tục xảy ra, nhưng có vẻ sự ân cần của Orion cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Nó đã tác động được phần nào, Anna dần dần kiềm chế được mạch cảm xúc, bắt đầu tỉnh táo lý trí hơn, đã có thể kể lại câu chuyện của mình.

Sự kiện đó xảy ra rất bất ngờ, bầu trời trở nên đen tối và sương mù dày đặc bao phủ cả khu vực. Chàng trai của tôi, anh ấy đang đứng bên cạnh tôi, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ấy đã biến mất một cách bí ẩn. Tôi chỉ thấy một ánh sáng lóe lên và sau đó, anh ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi và những người xung quanh cảm thấy một sự kinh hãi chưa từng có trước đó, không ai biết chuyện gì đang xảy ra và những âm thanh kỳ quái vang vọng trên khắp khu vực làm tăng thêm cảm giác sợ hãi.

“Ngày hôm đó, là hôn lễ của chúng em ở nhà thờ Honaset. Những tưởng đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất đời mình, nhưng làn sương mù của thần chết vào lúc ấy, cơn ác mộng kinh hoàng khủng khiếp lúc ấy đã hủy hoại tất cả. Em không thể quên được cảm giác tuyệt vọng đến tột độ và không thể nào tìm thấy bình an trong trái tim mình. Em cứ nghĩ rằng cuộc sống của em không còn ý nghĩa nếu không có anh ấy”. Anna chậm rãi tường thuật lại.

...................

Anna mặc một chiếc váy cưới trắng muốt đang đứng trong phòng thay đồ, cô cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, sự hồi hộp chỉ có liên tục gia tăng chứ không có khái niệm dừng lại. Còn may ở phía sau lưng cô chính là người bạn thân từ thời thơ ấu của mình, cô xuất hiện ở đây vừa để giúp Anna giảm bớt sự lo lắng, vừa trợ một tay trang điểm cho nàng dâu của ngày trọng đại này.

“Cậu thật đẹp đấy, Anna”. Sau khi đeo lên dây chuyền cho nàng dâu trẻ tuổi, cô bạn thân không tiếc một câu khen ngợi.

Anna cười rạng rỡ khi nhìn vào gương lớn và nghĩ về chàng trai của mình. Cô hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên với chú rể của mình thì không biết sẽ phản ứng bùng nổ cảm xúc ra sao.

Anna là cô nhi từ nhỏ, cô được nuôi dạy và lớn lên trong một trường học tư thục của thành phố Hasting. Vì lẽ đó, càng dễ hiểu hơn và chấp nhận hơn khi cô nàng có cảm xúc mãnh liệt như vậy trong ngày hôm nay.

Sau khi hoàn tất các chuẩn bị, Anna được cô bạn thân dắt bước ra ngoài và bắt đầu buổi lễ cưới của mình.

Hoa cưới, bạn bè người thân, đầy đủ. Anna nhìn thấy tình yêu của đời mình, Sharkes Robin; người đang chờ đợi cô bên dưới nơi cô sẽ đến. Ánh mắt của họ gặp nhau và Anna nhận thấy mọi thứ đang trôi qua như trong mơ. Nụ cười của người đàn ông đó khiến cô trái tim cô tựa hồ nở ra một đóa hoa hạnh phúc nhất.

Ừm, ít nhất, cho đến trước thời khắc nó sắp sửa biến thành quả tim máu.

Những giây phút này thật sự đẹp đẽ và ngọt ngào, cảm xúc mãnh liệt của tình yêu giữa hai người đang tràn đầy khắp phòng. Mọi người đều hạnh phúc cho cặp đôi trẻ này và chúc phúc họ trong cuộc sống mới bắt đầu.

Tuy nhiên, chỉ chưa đầy mười phút sau đó, thảm họa kinh hoàng bậc nhất trong lịch sử quốc gia này đã xảy ra.

Bầu trời ban ngày vậy mà xuất hiện một chùm vệt sáng cùng tối va nhau, bằng mắt thường không thể thấy rõ được nó là cái gì hiện tượng thiên văn, chỉ biết rằng khi chúng giao thoa với tốc độ kinh khủng sau đó, sắc trời ngay lập tức như bóng đèn bị chập, lúc sáng lúc tối.

Ba giây sau, một tiếng ầm nổ chói tai ngân lên, cảm giác so với chuông đồng đánh vào bên tai còn to lớn chấn động hơn, tức thì làm ù tai của tất cả mọi người có mặt trong nhà thờ Honaset, thậm chí không ít có thể đã thủng màng nhĩ, mất đi thính giác.

Sự kinh hoàng đến với Anna như một cơn ác mộng. Cô không nghe thấy gì rõ ràng sau đó nữa, tầm mắt cũng đã trở nên thu hẹp, cô không biết từ khi nào mình đã ngã xuống đất, nằm vật vã trong một đống đổ sụp của hiện trường.

Bầu trời xám xịt như bị tô vẽ bởi một làn sương ma quái, những tiếng ù ù không biết cứ văng vẳng bên tai, cảm giác hết sức đột ngột làm cho Anna bị mất đi bản năng nhận thức tình huống.

Dần dần, mãi cho đến khi cô không nhìn thấy bạn thân của mình, không nhìn thấy những người đến chung vui trong nhà thờ này, mọi thứ trông như đang bị xoá sạch, Anna mới bắt đầu lộ ra sự mệt mỏi choáng váng, cảm thấy như đang rơi vào vực thẳm.

Ở trong vực thẳm sâu hun hút ấy, cô kể rằng không biết có phải mình đang mơ hay không, cô nhìn thấy người đàn ông của mình giương cánh tay ra níu kéo cánh tay mình lại. Bản thân cô đồng dạng rất cố gắng nắm bàn tay thân thuộc kia, mặc dù cô không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy, vì anh ấy là tất cả của cô, nhưng như cũ...bất lực.

Nhà thờ sụp đổ, tượng thánh cùng thánh giá rơi xuống, treo ngược cắm vào vũng xác người.

Tối tăm, lạnh lẽo, thê lương...

Đấy là một trải nghiệm kinh khủng chưa từng có trước đó, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, mà những âm thanh kỳ quái ù ù bên tai nhưng nghe không rõ ràng càng làm tăng thêm cảm giác hãi vía.

Thời gian cứ thế không khoan nhượng trôi đi, sương mù mấy đã dày đặc phủ kín toàn bộ tầm mắt, những con người biến mất một cách kỳ lạ, và cả Anna và chàng trai của cô đều bị cuốn vào cơn ác mộng đó.

Khi Anna tỉnh lại lần nữa, cô đợi mãi, nhưng anh ta không bao giờ xuất hiện.

Đức tin đổ vỡ, thánh giá treo ngược, vực thẳm chính mình rớt xuống...nguyên lai cũng không phải là giết chết thể xác, mà là nhấn chìm linh hồn.

Tình yêu của cô, ước mơ của cô, tất cả đã tan biến trong một khoảnh khắc.

Quá nửa số người trong buổi hôn lễ tại nhà thờ hôm đó, tất cả đều có chung số phận với vị hôn thê của cô. May mắn duy nhất chính là, người bạn thân của cô vẫn còn ở lại, chỉ có điều đã bị liệt nửa thân dưới, tâm trí bị đả kích đến bây giờ vẫn không ổn định.

Anna cảm thấy mình đang rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng và cô đơn. Cô khóc và gào thét trong sự hoảng sợ, cảm thấy như cuộc đời của mình đã kết thúc rồi, chẳng còn gì để tin tưởng nữa.

Chú rể có đôi mắt biết cười đó, hiện tại, chỉ còn duy nhất một bức ảnh trắng đen trước mặt cô.

Sharkes Robin, 1886.

=================================..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK