Chương 2: Ở đây có mua những nỗi buồn
.............
Đột nhiên đằng sau lưng Orion có một nam nhân viên chạy đến, anh ta đang cố gắng sửa chữa chiếc máy thu âm bị hỏng nhưng có vẻ gặp chút trục trặc ngoài dự liệu.
Tất cả mọi người trong đoàn, bao quát biên kịch đều phải dừng lại chờ đợi, sự cố như vậy không có gì là hi hữu cả, dẫu sao thì sau thảm họa, rất nhiều thiết bị máy móc đều đang có xu hướng lỗi thời và không tìm được chuyên viên sửa chữa chuyên nghiệp.
“Anh có vẻ đang gặp khó khăn với chiếc máy này?” Orion nói.
“Vâng, máy này đã bị hỏng từ hôm qua, nhưng bởi vì lịch trình nên tội chạy về muộn, tôi không thể làm gì để sửa chữa nó kịp lúc, nãy giờ lại quên mất”. Người nhân viên trả lời với giọng nói hoang mang, thậm chí là đồng tử có chút co rút sợ sệt nhìn về sau lưng chị quản lý tổng.
Orion cười và nhìn vào máy thu âm, “Thật là một thiết bị tốt, tôi thường dùng chúng để thu âm các chương trình của mình. Cho tôi thử sửa chút xíu xem sao”.
Anh nhân viên kia dĩ nhiên tránh ra một bên để Orion thử nghiệm.
Nhìn những thao tác cẩn thận và rất có nghề kia, không tới 10 phút cặm cụi, chiếc microphone chuyên dụng thu âm của câu lạc bộ đã hoạt động trở lại, nghe được những âm thanh vỗ mic của Orion đánh vào kiểm tra.
“Đây rồi, chúng ta có thể sử dụng lại được rồi đấy”. Orion nói.
Người nhân viên vô cùng biết ơn, “Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều, anh thực sự rất tận tâm và tài năng”.
Cuối cùng, khi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Orion bắt đầu điều chỉnh tác phong để sẵn sàng bắt đầu thu âm.
Vì đây là thu âm trực tiếp, nguyên do muốn câu dẫn cảm xúc của người kể chuyện càng thêm chân thật, quản lý đã ra hiệu cho những nhân viên túc trực đèn phòng, đèn chờ làm nhiệm vụ tắt hết đi.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh tựa một thói quen thân thuộc.
Hoàn toàn không một tiếng động phát ra, như thể nơi này chìm vào khoảng lặng trống rỗng vậy.
1,
2,
3,
........
Nghe thấy thanh âm roẹt roẹt xè xè của radio vang lên.
“Ừm...Xin chào. Chào tất cả các bạn đang lắng nghe kênh radio phát sóng của chương trình giai điệu âm thanh. Hôm nay là một ngày tốt lành, có phải vậy không? Tôi là Orion, người lắng nghe những vết thương. Tôi sẽ đồng hành cùng với các bạn đến cuối cùng của chương trình. Hi vọng các bạn đang nghe đài sẽ được cảm thấy xoa dịu, chữa lành đi phần nào những vết thương trong lòng mình. Đầu tiên cho chúng tôi lại một lần nữa gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến những mất mát của các bạn suốt những năm qua. Điểm phát sóng ngày hôm nay là ở tiểu trấn hoa tang Inver”. Orion đặt tay lên micro nói bằng giọng chậm rãi.
Nhìn thấy Orion búng tay póc póc vài ba cái với biên kịch, ra hiệu phát những bản nhạc cổ điển không lời nhằm kích thích thính giác những người lắng nghe càng trở nên mãnh liệt.
m thanh và cảm xúc luôn luôn gắn liền nhau. Đó là lý do vì sao mà những bản nhạc kinh điển lại dễ dàng trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống, cũng như tạo nên sự lan truyền rất lớn kể từ khi nó được phát hành.
Một câu nói hay sẽ tác động đến lý trí thậm chí trái tim của con người, nhưng một bản nhạc còn đi xa hơn như thế, khi cảm xúc phù hợp, âm thanh của bản nhạc vang lên, nó hằn sâu vào đến tận linh hồn.
Bản nhạc ngày hôm nay, chính là Canon in D của Pachelbel.
Khi bản nhạc mang theo màu sắc thương nhớ này vang lên, Orion nhẹ nhàng bấm các phím trên bộ đàm, đôi mắt cẩn thận theo dõi các chỉ số âm thanh để điều chỉnh biên độ phù hợp. Cách sử dụng microphone của hắn tương đối tinh tế và chuyên nghiệp, giúp cho giọng nói càng được truyền tải rõ ràng và sống động đến với người nghe.
“Có lẽ ở đâu đó trên cuộc đời này, chúng ta đã từng nghe loáng thoáng qua một câu nói ngẫu hứng thế này: Địa phương đẹp nhất là địa phương chưa từng một lần đi qua, còn thời gian đẹp nhất chính là thời gian ở chặng cuối cùng của hành trình cuộc đời - nơi chúng ta được phép một lần nữa ngồi lên chuyến tàu hồi tưởng lại quá khứ”.
Orion thu âm nói trực tiếp qua kênh radio quốc gia: “Chúng ta sẽ không biết hết giá trị của một khoảnh khắc, cho đến khi nó trở thành kỷ niệm. Và khi dòng hoài cổ này dừng lại, đôi khi người mình nhớ nhất...lại chính là mình của ngày xưa”.
Như thường lệ, đầu tiên của mỗi một buổi talkshow thu mua nước mắt kiểu như này, nhiệm vụ của Orion là phải sưu tầm tài liệu, chuẩn bị sẵn các thể loại văn mẫu trước đó, mặc kệ tốt xấu thế nào, hắn bắt buộc phải thả mình theo những bản nhạc du dương kia mà khẩu xuất thành thơ, nói ra những câu đạo lý với hàm ý thâm thúy khiến người nghe dễ đồng cảm cuốn vào.
“Câu nói trên không phải tôi tự biên, là sưu tầm. Nó thực sự rất đau lòng đúng chứ?. Thế nhưng có một cái nghịch lý rõ ràng rằng, vào những lúc buồn não nề nhất, con người chúng ta ấy mà, ngược lại rất hay tự tìm đến những câu nói đau lòng như uống thuốc độc này để nghiền ngẫm. Có lẽ cũng chẳng phải bởi vì những lời thoại nhân sinh như vậy sẽ giúp được chúng ta tốt hơn, mà đơn giản, người tổn thương nuông chiều nhất chính là cảm xúc tìm được những kẻ có thể nói hộ được lòng mình”.
Âm giọng của Orion trầm nhẹ, nghe quen có lúc tưởng chừng như một người thân đáng tin cậy trong gia đình đang ngồi bên cạnh đưa ra những lời khuyên giải, chữa lành những tích tụ nặng trĩu trong lòng. Có lúc lại tựa hồ một quý ông mang theo trải nghiệm phong phú muốn chia sẻ lại kinh lịch của bản thân, tinh tế gợi lên những hình ảnh tuyệt đẹp và đầy cảm xúc trong tâm trí thính giả.
Orion tiếp tục thuyết minh, dùng ngôn ngữ kết hợp giai điệu bản nhạc Canon in D không lời đầy dạt dào tầng ý nghĩa để động viên: “Thật sự là khoảng thời gian đau buồn và tuyệt vọng. Tất cả chúng ta đều phải trải qua một thảm họa không ai mong muốn, và không có lời nào có thể diễn tả được sự đau đớn của những người ra đi. Một năm trôi qua khắc phục hậu quả, ai nấy đều hiểu, dẫu đã phi thường nỗ lực quên đi, bỏ ra bao nhiêu cố gắng nhằm thay đổi quay về với cuộc sống thường nhật”.
“Song, ký ức về những người đã khuất bao giờ cũng rất đẹp...thật không dễ dàng để từ bỏ. Tôi sẽ không khuyên mọi người quên đi những chuyện đã qua. Tôi chỉ có thể để đóng vai người lắng nghe để sẵn sàng chia sẻ cùng mọi người giải bày tâm sự, dần dần từ từ, chúng ta sẽ nỗ lực cùng nhau đứng lên, và bước tiếp trên con đường mới”.
Giọng của Orion đã có chút nhẹ dần nhỏ dần.
“Cũng giống như ánh ban mai của ngày mới, bất cứ thứ gì cũng có thể một lần nữa bắt đầu...”.
Chúng ta sẽ vượt qua được mọi thử thách và trở lại cuộc sống bình thường.
Chúng ta sẽ học được từ sự mất mát, và tiếp tục đi đến tương lai tươi sáng và đầy hy vọng.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe.”
“Một lần nữa, ngay trong chương trình này”. Orion nghỉ một hơi, sau đó ngân giọng kéo dài: “...ở đây có mua những nỗi buồn”.
........
Trong khi Orion đang thu âm trực tiếp thì ở một bên tập trung quan sát, vị tổng biên kịch không nhịn được mở miệng nói nhỏ với người quản lý phòng thu:
“Anh ta thật sự rất rất lợi hại về khoản này, tôi tưởng rằng sau sự ra đi tìm công việc mới của quý cô Mina Charles thì chúng ta sẽ sụp đổ, không tìm được người nào có chất giọng thu hút và khả năng truyền động lực bùng nổ như thế. Cảm giác người thanh niên này vậy mà càng lợi hại, trong bụng giống như có sẵn một tủ đạo lý kinh sách thánh hiền, ài, không, là một cây đắc nhân tâm sống...”
Vị nữ quản lý da ngăm đen nở ra nụ cười đầy hàm ý, đáp lại: “Nghe ông nói sao tôi lại cảm thấy có chút tiêu cực nhỉ !? Không phải chúng ta đang làm công việc của mình đi, tất cả mọi người mất mát là thật, chúng ta lắng nghe, động viên, an ủi họ cũng là thật. Cậu nhà Lockwood kia chỉ đang làm rất tốt vai trò của mình, đừng đánh giá người ta theo tiêu chuẩn của ông”.
Nữ quản lý ám chỉ kính ngữ họ của Orion thay vì xưng tên của anh ta.
Hội An Thần chỉ mới thành lập được trong vòng 8 tháng mà thôi. Orion càng là chỉ mới vào làm thay thế Mina Charles được khoảng tầm hai tuần, thế nhưng mức độ hoàn thiện thật để cho người ta kinh ngạc không ngớt.
Trên toàn quốc, lượt nghe đài radio vào khung giờ buổi sáng luôn luôn rất cao, đại biểu cho sự thành công tiếp nối của chương trình mà Orion đang làm giọng nói đại diện đạt được sự thu hút vô cùng đặc biệt. Hoặc nói cách khác, so với Mina Charles thì những đạo lý văn vở mà Orion mang tới càng đánh trúng tâm lý người nghe hơn.
Đùa, không dễ để một câu lạc bộ kinh phí ban đầu thấp như Hội An Thần chen chân vào được đài phát thanh quốc gia Australand này.
.............
Giữa giờ giải lao của buổi thu âm trực tiếp, Orion không có ở cùng mọi người, hắn không ăn uống gì mà khéo léo dời đi ra sau lưng hậu trường, cầm lấy một chai nước suối vòng ra ngoài hành lang phía sau đi.
Orion đã dừng lại ở một góc của công viên nhỏ gần câu lạc bộ, nơi đây có một băng ghế đá nhỏ và một cây cổ thụ già, và lẽ dĩ nhiên, toàn bộ khung cảnh vẫn đắm chìm trong thật dày sương mù màu xám. Orion nhìn lên bầu trời bị bụi mù vẫn đục không lọt nổi bao nhiêu tia sáng kia mà thở dài một hơi, cảm giác nặng nề như một tảng đá vẫn đọng lại trong lòng không cách nào trút bỏ.
Cậu thanh niên vẫn cho người ta cái cảm giác quý ông già đời này rốt cục trong một khoảnh khắc không ai nhìn thấy, cậu ta trở về với chính mình.
Cậu ta cúi đầu và nhấc chân lên ngồi khoanh trên băng ghế, chống tay vào đùi và nhẹ nhàng hà đầu vào lòng bàn tay.
Cậu ta cứ như thế, lặng lẽ ngồi một mình, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Giữa dòng màn sương xám khuếch đại phong cảnh, những lá cây reo rắt vàng và đỏ rụng trải đổ xuống sân, tạo nên bức tranh khoảnh lặng mùa thu đầy hoài cổ, liền xung quanh tiếng chim hót và tiếng gió thổi cũng chẳng cách nào phá đi được sự trầm tĩnh trong không gian.
Một lúc sau khi vẩn vơ suy nghĩ, khuôn mặt cậu thanh niên Orion Lockwood càng lúc càng trở nên trắng bệch.
Không biết có phải do căng thẳng hay do có tâm sự nào khác, biểu hiện của hắn lúc này mang theo tiết tấu rất quỷ dị, từ đau đớn cho đến bất chợt ôm đầu thống khổ, giống như tổn thương thần kinh vậy, thậm chí là nặng nề hơn.
“Lại nữa rồi...khốn kiếp”.
Orion thò tay vào trong túi áo sơ mi trắng bên dưới áo gile, luống cuống lấy ra một hộp thuốc làm bằng inox dẹp màu bạc. Bên trong hộp thuốc còn khoảng chừng 8 viên thuốc màu xanh loại dược Acetaminophen liều 500mg. Orion không nghĩ nhiều mà bốc liền ba viên ném vào miệng mình, trực tiếp nuốt.
Phải biết, đây không phải liều thuốc của một người bình thường. Một người trưởng thành bình thường cũng chỉ nên uống hai viên một lượt.
Orion vặn nắp chai nước suối mình mang theo ra ngoài rồi một hơi tu uống hết.
Sau năm phút ngồi hơi cúi đầu xuống điều tiết hô hấp, Orion, hắn giải tỏa căng thẳng bằng cách gõ những ngón tay của mình lên đùi theo một loại nhịp điệu quen thuộc.
Đầu tiên ngón trỏ vẽ một vòng tròn nhỏ bán kính chừng 2 cm, sau đó là gõ bốn nhẹ ngón giữa xuống một cái, rồi lại dùng ngón trỏ tiếp tục vẽ một vòng tròn khác nhỏ hơn so với vòng tròn ban đầu, cuối cùng kết thúc chu kỳ bằng bốn ngón chụm lại gõ nhẹ lên đùi hai lần liên tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, điều này giúp Orion tập trung vào hơi thở của mình, dần dần khôi phục bình tĩnh, tìm lại sự thư thái và tĩnh lặng bên trong.
Hắn đứng lên, bắt đầu lắc đầu chậm rãi, xoay người với những động tác nhẹ nhàng và nhấn nhá các khớp tay và chân.
“Không biết đến cuối cùng mình sẽ còn sống được bao lâu”. Chàng thanh niên có gương mặt trắng lạnh dở khóc dở cười, miệng đắng chát phun ra một câu.
==============================..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK