• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Manh mối đầu tiên
............

“Đương nhiên biết, tin tức vụ này tất cả mặt báo đều có truyền ra. Quốc gia mới trực tiếp thực hành chế độ quân nhân, cả khu vực thị trấn Bluff nghe nói đều phong tỏa, 15 km bên ngoài bây giờ là giới nghiêm”. Có người bạn đáp.

“Cái gì sát nhân chết đói? Hít khói bụi nhiều quá úng não hết rồi à, loại lời này các cậu cũng đi tin tưởng, tôi nói cho các cậu biết, vụ án kia xảy ra ở ngoại ô thành phố Hasting nguyên nhân chân chính nhưng thật ra là hóa chất bị rò rỉ. Tôi có một người bạn làm việc ở thị trấn Rotoa kề cận khu vực bị khoanh vùng, đại khái là tầm mười ngày trước đi, lúc ấy mùi máu tanh còn không có tản ra, người bạn của tôi đã gọi điện cầu xin giúp đỡ, anh ta nói có một phòng thí nghiệm của Hội Nấm Đông Cô bị cháy nổ, xung quanh hóa chất ô nhiễm lan tràn. Sau đó rất nhiều người, ngựa, trâu bò, chó mèo cùng những sinh vật sống khác đều bị hóa chất ăn mòn, bao quát anh ta cũng chết ở trong đó. Cảnh tượng tạo cảm giác rùng mình như là có quỷ đói đi săn vậy”. Một cô gái tóc ngắn nói với giọng khàn khàn địa phương.

Cô nói tiếp: “Nghĩ đến thực sự sợ, may mà hóa chất xâm lấn còn chưa có phiêu tán tới nơi này, nếu không bọn mình cũng sẽ sớm được lên báo chuyên mục nạn nhân”.

Bên cạnh một cô gái nhìn có vẻ trưởng thành hơn đám bạn của mình, lời nói càng có chút bực dọc sỗ sàng nói: “Chuyện này có gì đáng để bận tâm đâu. Tin tức số lượng người chết, người mất tích kể từ thảm họa 23.04 cho đến nay còn chưa thống kê xong hết, ngày nào cũng nghe thêm tin xấu chính quyền hết động lực vận hành rồi. Thứ đáng sợ nhất chúng ta đều đã đối diện, hiện tại chỉ là một vụ rò rỉ hóa chất, vào trong miệng báo chí thuê dệt lại thành sát nhân chết đói cái gì đó...hết nói nổi”.

Cô gái tóc ngắn gật đầu, dĩ nhiên tán thành với bạn mình mà bổ sung quan điểm: “Sát nhân cũng là người, người nào có dạng này dám náo, toàn thành trâu bò ngựa bấy nhiêu, nó bước đều bước thì cụ tổ sát nhân cũng mai táng, các cậu bị báo chí dắt mũi rồi, nguy cơ bị thần bí hóa, diễn sinh hóa quá độ”.

“Ngây thơ là hai cô đấy”.

Cậu thanh niên ban đầu mở chủ đề lập tức liền cười phản bác nói: “Thế tôi hỏi hai cô, từ thị trấn Rotoa đến thị quận Bluff của ngoại ô thành phố Hasting có hai quận nhỏ ở giữa nữa. Nếu là rò rỉ hóa chất, chúng nó còn có khả năng quan sát mà di chuyển bỏ qua hai quận kia, nhảy cóc từ Rotoa đến Bluff sao?. Báo chí bịa đặt còn không bằng nghe những người không có kiến thức bịa đặt. Liền xem như hóa chất phiêu tán, cái kia trước đó náo loạn, hiện đang vì cái gì lại không lộn xộn nữa, sau đó lại dần một thời gian rồi quay trở lại”.

“Sao cậu không nghĩ đến trường hợp có một nhà máy hóa chất nào đó của Hội Nấm Đông Cơ đặt tại thị trấn Bluff tiếp tục bị rò rỉ?” Cô gái trông trưởng thành kia lại bĩu môi nói: “Nếu như thế không phải sẽ giải đáp được thắc mắc sao?”

“Ặc, cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi tin rằng thời điểm hiện tại báo chí sẽ không dám lừa chúng ta”. Cậu thanh niên mở chủ đề hơi gượng gạo nói.

“Báo chí chắc chắn sẽ lừa cậu. Từ sự kiện 23 tháng 4 đến nay, dân chúng đã bắt đầu thờ ơ và mất niềm tin quá nhiều vào những người đứng đầu của quốc gia này. Không phải hiển nhiên mà một nghề xàm xí như Người An Ủi, Người Chữa Lành Vết Thương lại trở nên nổi tiếng và được yêu thích đón nhận đến vậy đâu. Cậu có hay nghe đài không, chương trình radio giai điệu âm thanh, gì mà ‘hôm nay là một ngày tốt lành, phải vậy không’ ấy. Mẹ tôi ngày nào cũng nghe, ngày nào cũng nhớ về anh trai và người bố bị mất của tôi, nghe cái Orion gì đó giấu mặt nói nói, khóc như mưa, còn đòi tặng hoa gửi đến nhà đài nữa chứ”. Cô gái tóc ngắn như cũ đối với báo chí và truyền thông quốc gia này liền phản cảm.

“Cái Orion đó, chắc chắn cũng không phải loại người tốt lành gì. Đúng giả tạo thì có”.

“Chắc chắn rồi, quan điểm này thì chúng ta không hẹn mà hợp”.

Orion yên thân không động đậy, hai tay đang chống dù xuống đất, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần chẳng quan tâm những hành khách khác nói gì. Song, hắn chính xác là ngồi ở một bên lắng nghe, nghe tới đoạn bị người ta bêu rếu nói xấu mình, trong lòng liền rộn ràng.

Các cô các cậu nháo cái gì?

Tranh cãi thì nêu luận điểm được rồi, việc gì phải tranh thủ cà khịa nghề nghiệp lẫn nhau, đồng thời là những người cùng khổ trong cái xã hội này, dễ ở dễ thở một xíu chẳng phải tốt à.

Có tin không còn tiếp tục lộn xộn, lần tới trên chương trình đừng trách tôi trực tiếp nhắc lại câu chuyện tình cờ ngồi trên chuyến tàu hỏa toxic, gặp những người trẻ tuổi tiêu cực chuyên môn đi nói xấu lăng mạ người khác, để xem các cô các cậu có cảm thấy ngứa ran người không.

Thực muốn biết cảm giác nói xấu sau lưng người nổi tiếng nhưng không nghĩ tới người nổi tiếng đang đứng sau lưng mình.

Tàu đi khởi hành từ ga Inver đến Nelson giấc xế chiều, khả năng không có bao nhiêu hành khách. Chịu khó tìm tòi một cái, không khó khoanh vùng được những gương mặt trẻ tuổi này. Cho dù bọn hắn không phải thính giả của chương trình thì cũng sẽ bị người ta tìm ra thôi, rất nhanh chuyện sẽ lọt vào tai.

Orion có một tia ý nghĩ như vậy trôi qua, nhưng rất nhanh bị chính hắn đạp đổ đi.

Chỉ là bị người khác nói xấu, không chuyện gì, không chuyện gì.

Không đáng...

Lúc này, ngồi cạnh Orion là một người phụ nữ thành thục có vết sẹo dài từ tai xuống cổ. Cô đội nón vành che nửa khuôn mặt, nãy giờ cảm thấy hứng thú với câu chuyện của đám thanh thiếu niên trẻ tuổi kia nên mới mở miệng chen một câu vào: “Giả sử sự vụ không giống những gì cô nghĩ thì sao, nếu ở thị trấn Bluff không có bất cứ nhà máy hóa chất nào giống Rotoa, e hèm, coi bộ kết luận sẽ còn khiến người ta càng rùng mình hơn đấy”.

Đám bạn đồng lứa thanh niên ngồi trên nghe mà giật mình, cậu thiếu niên đeo túi đeo chéo sởn da gà khi nghĩ về nó, trong khi hai cô gái phản bác kịch liệt lại có chút cứng họng, ánh mắt quyết liệt quay đầu xuống nhìn người phụ nữ, sẵn tiện liếc một chút sang người ngồi kế bên, Orion Lockwood.

“Cô kia, cô là phóng viên hay nhà báo. Nếu không phải ở Bluff có nhà máy xưởng hóa chất, vậy cô giải thích xem vì sao sự chết chóc của những sinh vật sống ở Bluff lại tương tự được như Rotoa”. Cô gái nóng nảy nhất từ nãy giờ không chịu thua, lập tức đáp lại.

Chỉ thấy người phụ nữ có vết sẹo trên cổ cười nhẹ nhàng, sau đó dùng ánh mắt giao tiếp, như thể bắt cô gái kia phải tự động não.

“Là là do sát...sát nhân chết đói ?”. Nam thanh niên trả lời thay bạn mình.

Phải là sát nhân chết đói thì mới giải thích được !

“Vớ vẩn, thay vì tin là có sát nhân chết đói nhảm nhí kia, tôi thà tin rằng ở Bluff nhất định có nhà máy hóa chất đấy. Cô kia, cô chắc chắn là nhà báo chuyên tung bài dắt mũi dư luận, cô không có bằng chứng thì đừng nói bậy, suy luận của tôi mới là hợp logic nhất”. Cô gái tóc ngắn lên tiếng, rất tích cực đứng cùng một phe với bạn mình.

“Logic trong thế giới này từ lâu đã bị thay đổi rồi, chẳng lẽ cô cậu mãi mà không nhận ra à”.

Nói xong, người phụ nữ giờ phút này sau đó đã triệt để ngó lơ đám thanh thiếu niên trẻ tuổi.

Cô quay sang nhìn Orion ngồi bên cạnh mình, cũng một cậu thanh niên khác nhưng trông có vẻ rắn rỏi hơn, từ xương quai hàm góc cạnh nhìn lên sóng mũi, từ sóng mũi lại nhìn đến ánh mắt bên dưới cặp kính cận kia của hắn, tổng thể toát lên một vẻ bí ẩn lạ lùng khiến người khác bận tâm.

Hơn nữa, cách ăn mặc lịch lãm và cử chỉ tay chân biểu hiện sự tự tin của Orion cũng được người phụ nữ này lưu ý, liền tác phong dáng ngồi và thái độ khư khư im lặng không biết có phải đang lắng nghe hay không, hay là đang giữ quan điểm cá nhân cho riêng mình nên mới im lặng. Điều này thường chỉ thấy ở những đứa con cả trong tầng lớp quý tộc, thậm chí là hoàng tộc chính quy.

Nói thế nào, khí chất hắn có mùi hoàng tộc, không phải hoàng tộc thì cũng phải là một người có chỗ đứng cao trong xã hội, đã từng có kinh lịch, được xã hội này trui rèn hun đúc nên.

Người phụ nữ quan sát Orion đã lâu, giờ khắc này mới chậm rãi bắt chuyện: “Cậu thấy sao, tôi học qua nhân tướng học, có năng lực nhìn người rất giỏi nha. Tôi đoán rằng cậu hẳn là có lắng nghe câu chuyện, mà lại, hẳn đã có đáp án cho riêng mình. Chuyến tàu hỏa này mới khởi hành được 20 phút, còn rất nhiều thời gian, sao chúng ta không tán dóc bàn luận một chút cho đỡ chán”.

Trái banh đều đã lăn đến chân, giờ phút này giả ngu nữa thì không phải là quý ông rồi.

Orion giương tay lắc lắc cặp kính của mình điều chỉnh lại tiêu cự, sau đó quay sang gật đầu với người phụ nữ bên cạnh, giọng ấm áp nói: “Vụ việc này tôi cũng có đọc báo chí, bất quá, tạm thời diễn biến còn quá sơ khai nên tôi chưa thể có căn cứ giải bày ý kiến của mình được”.

“Vậy nếu tôi cho anh thêm một giả thuyết thì sao”. Người phụ nữ đề nghị.

“Xin lỗi, tôi không hứng thú với giả thuyết”. Orion nhẹ nhàng nói.

Giả thuyết có rất nhiều, mười người trăm ý, nếu chỉ là giả thuyết, nghe mãi cũng không hết, đoán mò thì vẫn vòng vòng đoán mò. Orion sẽ không dư hơi đá trái banh này.

Người phụ nữ vẫn như cũ nhìn chằm chằm Orion, không biết nhìn trúng điểm gì hay chỉ là tình cờ bắt trúng tần số với nhau, cô ta rất thiện ý nói thêm: “Giả thuyết nhấn mạnh rằng, giả sử hóa chất xâm nhiễm kia là nguyên nhân sinh ra một tên sát nhân đói khát điên cuồng thì sao, tất cả những sinh vật sống gặp hắn đều bị giết một cách man rợ và còn bị hắn ăn nhai luôn cả phần thi thể. Dị loại, người đột biến, kẻ siêu phàm, nếu nó có thực thì thế nào, cậu có thấy nó hấp dẫn không?”.

Orion lập tức nhíu mày.

Hoàn toàn bị bắt trúng mạch !!!

Dị nhân, người đột biến, kẻ siêu phàm...chẳng phải đây là cách nói khác của những người nắm giữ năng lực thần bí sao. Manh mối đầu tiên mình tìm hiểu có khả năng bắt đầu từ chỗ này.

Cái nhíu mày của Orion diễn ra rất nhanh rất ngắn, không dễ để nhận ra được điệu bộ thay đổi của hắn. Tuy nhiên, tất cả những thứ đó rõ ràng không thoát được ánh mắt người phụ nữ có vết sẹo trên cổ này.

Cô nhắm chừng đã nói đúng từ khóa, biết mình đã bắt trúng mạch hứng thú của Orion, thế là miệng nhoẻn cười một cái.

Nói thêm với thanh âm siêu nhỏ: “Giả thuyết của tôi, có thể cậu chưa biết hoặc đã biết và đang muốn tìm hiểu, là liên quan Hoàng Đạo Quân”.

===============..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK