.......
Mặc vội một bộ công nhân xưởng nhà máy rèn đúc, Orion vội đến mức đầu tóc đều chỉ kịp vuốt vuốt bằng tay rồi dùng chiếc mũ docker màu kem bẩn bẩn đội lên tạm, trông khá bụi bặm.
Sau khi mang xong tất giày đầy đủ, Orion lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn vào thời gian. 9 giờ 11 phút sáng.
Hắn đột nhiên nghĩ đến thứ gì, lại khựng lại do dự một chút, tiếp theo vội vội vàng vàng chạy đến trước bàn gỗ lớn trong xưởng, ngồi xuống, khẩn trương mở nắp đồng hồ bỏ túi ra, kiểm tra lần lượt những mẫu giấy nhật ký chép tay.
Orion có một linh cảm tương đối không lành mạnh.
“Có một bí mật nào đó ở trong thị trấn này. Một vài sự kiện ma quái đã xuất hiện, đã có những vụ án bị xếp vào hồ sơ linh dị không thể dùng phương pháp thông thường để điều tra. Mà lại, khởi điểm từ tai nạn trên chuyến tàu phương đông lúc trước, tôi hoài nghi mình liền bị dính líu đến những chuỗi sự kiện này. Tôi đã không thể trốn tránh, bắt buộc phải nghĩ tiếp xúc với lĩnh vực thần bí cấp cao hơn nữa để đột phá thành Hoàng Đạo Quân càng lợi hại trong chuỗi thức ăn này. Tôi viết những dòng này xuống để nhắc nhở bản thân miễn cho trường hợp mình lần nữa mất đi trí nhớ. Tôi phải chiến thắng nỗi sợ hãi với thứ không biết...”
“Mã cha...”. Orion giận tím mặt chửi mắng một câu.
Quả nhiên, chính mình nơi nào ngồi viết nhật ký đâu thì bản thân đều hoàn toàn không nhận thức được.
Những dòng này hắn xác nhận là hắn không có viết..., chí ít, có viết cũng không có nhớ, cứ như thể bên trong bản thân mình có hai người tồn tại vậy, thỉnh thoảng ngủ dậy liền thấy mấy mẫu giấy nhật ký bị cho lắp đầy chữ.
Chẳng lẽ chính mình cũng không phải là bị rối loạn ký ức, kì thật là bị mắc u bệnh đa nhân cách sao?
Trái tim Orion nhảy lên đập thình thịch.
Không còn cách nào khác, hắn vốn định phủi đít bắt xe ngựa đi thật nhanh đến nhà lão Phill Morgan, hiện tại đành phải ngồi xuống kiên nhẫn cầm lấy mấy mẫu giấy bút ký đang mở sẵn, cẩn thận đọc xem có manh mối nào để bổ sung cho những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn kia không.
Orion minh bạch, rất hiển nhiên là hắn biết lúc mình mất trí nhớ kia...liền có thói quen viết bút ký, đồng thời bản thân hắn cũng có động lực coi bút ký là nhật ký.
Trước khoan nói đa nhân cách, cho dù là có thật tồn tại đi chăng nữa, người kia cũng là chính mình, mình đều không tin tưởng mình, vậy thì nguy to !!!
Lật sang tờ giấy thứ hai.
“Chiều ngày 29 tháng 08, tôi tiện đường đi ngang qua trường học của Lyn để đón con bé về nhà thì gặp một đám đông người tụ tập nơi đó. Bên trong có lính cứu hộ, đội ngũ y tế bệnh viện trung ương, và cả nhiều tiểu đội cảnh sát trong thị trấn nữa. Tôi hoang mang tột độ, muốn xông vào thì bị một sĩ quan cảnh sát tên là Hucho cho can ngăn lại. Anh ta nói với tôi, toàn bộ trường học đã bị bao vây, bên trong đang có một nhóm khủng bố”.
“Chuyện này không thể nào. Nghe rất là quen, tôi nhớ là lúc trước trong ghi chép, vụ án chuyến tàu phương đông Inver - Nelson cũng bị trú định là khủng bố. Hơn nữa, tôi nhìn thấy không gian xung quanh trường học rất quỷ dị, là một loại...không thể giải thích theo trực giác thông thường. Tôi thấy những khuôn mặt thất thần, những ánh mắt ngờ nghệch của những đội cứu hộ kia trở ra, quá nửa là vụ án mạng này không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của bọn họ, đây chín phần mười là có liên quan đến sự kiện linh dị và Zodiac”.
“Ngày 30 tháng 08, tôi đi đến nhà của Lyn, không thấy con bé trở về nhà. Thế là tôi không còn cách nào khác phải tự mình điều tra. Trước đây tôi có khảo sát bản vẽ đô thị và có vài người bạn làm ở sở di trú thành phố, các công trình mang tính chất nền tảng ở thành phố Nelson thường có một kiến trúc mất thất ngầm. Phải, tôi đã biết. Thư viện thành phố và trường học của Lyn có một cái một lối thông qua đằng sau phố Thập Tự. Thế là tôi đột nhập vào thư viện thành phố để điều tra”.
Biết rõ sự kiện Zodiac, vậy cũng dám liều mạng xông vào ?
“Lạy, ta cam đoan 100 phần trăm ông thần này không phải là ta. Ta không mất trí, ta từ khi nào gan dạ đến vậy”. Orion đọc đến đây, lo lắng giùm, sợ hãi giùm chính mình.
Đây đích thị là đa nhân cách.
Đa nhân cách cùng một cơ thể, xài chung đồ, làm ơn giữ giùn tốt cho người khác xài lại có được hay không !!!
Không để suy nghĩ tản ra, Orion tiếp tục đọc mẫu giấy bút ký
“Đây là trang nhật ký cuối cùng, tôi đã khám phá ra một số kẻ khả nghi trong thư viện này. Một trong số đó, có vẻ như là có năng lực điều chế thuốc, gã này có lẽ là thủ lĩnh đấy, là một tên Zodiac Người Pha Chế cấp cao. Hi vọng tôi còn sống để sau khi tỉnh giấc, tôi có thể đọc lại những dòng này một lần nữa. Tôi không có thời gian ghi chép thêm lượng thông tin quá nhiều mà tôi biết, tôi phải giải cứu Lyn và những bạn học của nó, tôi đã đánh pháo tín hiệu ra bên ngoài để cần thêm viện trợ...Nếu bí mật tôi biết là đúng, thậm chí...rất có thể thành phố này cũng sẽ sớm bị chôn vùi”
Đến đây, bút ký kết thúc.
Orion lập tức nhớ đến cơn ác mộng mà mình vừa gặp phải.
Tất cả đều là thật sao.
Ác mộng là có thật, bút ký ghi chép là sự thật.
Vậy câu cuối cùng kia, thành phố này sẽ kết thúc cũng có khả năng là sự thật ? ? ?
Orion cảm thấy rợn tóc gáy.
Đáng chết, làm sao không ghi bí mật kia ra chứ, mẹ nó, cố gắng ghi thêm mấy dòng để ta báo án có phải tốt hơn không.
Báo cảnh sát? Không, không, khoan đã.
Trong nhật ký có ghi rõ, là hắn lén lút đột nhập vào thư viện thành phố trong đêm mà không có sự cho phép. Là hắn trực tiếp điều tra ngoài vòng pháp luật. Hơn nữa, có vẻ như đã gây ra thiệt hại nào đó nghiêm trọng rồi.
Bây giờ báo cảnh sát, dù sao mình cũng không thể nói là thành phố này sắp gặp hung hiểm bởi vì hôm qua mình đột nhập vào thư viện thành phố điều tra được.
Thậm chí có xác suất bản thân bị bắt giam tạm giữ. Hiện tại nếu bị tạm giam, những gã Zodiac kia tìm đến giết mình trả thù sẽ càng dễ dàng hơn. Phòng tạm giam chưa chắc đã bảo vệ được hắn khỏi Hoàng Đạo Quân.
Orion dứt khoát lựa chọn bỏ qua những vấn nạn này, trực tiếp nghĩ nhanh đến quyết định muốn chạy đến nhà của bác sĩ Phill Morgan.
Không gì sánh bằng tự mình làm Hoàng Đạo Quân, đúng như vậy, đây là con đường an toàn nhất.
Cốc Cốc Cốc Cốc ! ! ! ! !
Đột nhiên Orion giật nảy mình, hôm nay là ngày cuối tuần, xưởng nghỉ làm thì phải.
Làm sao lại có tiếng gõ cửa mạnh mẽ dồn dập truyền tới?
Orion nhanh chóng thu dọn nhật ký cất vào đồng hồ của mình, sau đó thủ sẵn con dao dưới lưng quần.
Cốc! Cốc cốc! Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa lần nữa vang vọng vào tòa xưởng cũ kĩ im ắng này.
Theo bản năng, hắn hít sâu một hơi, tự điều chỉnh cơ thể sao cho bình ổn nhất rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
Cũng chưa chắc là vấn đề gì, lỡ đâu là nhân viên để quên đồ thì sao.
Orion, đừng tự dọa mày như thế !!!
Kẹt! Một tiếng.
Khi Orion vừa kéo cửa ngoài ra, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông râu kẽm mặc bộ đồ comple tối màu. Sau lưng ông ta đại khái có thêm khoảng ba người nam có nữ có trong bộ đồng phục tương tự.
“Xin chào, tôi là Hucho Mori, cảnh sát trưởng thành phố Nelson. Anh Lockwood, tối hôm qua chúng tôi nhận được tình báo có người thấy anh đi hướng này trở về nhà xưởng. Tôi muốn lấy lời khai của anh một số chuyện, anh có tiện hay không?”. Người đàn ông râu kẽm kia giới thiệu một màn.
“Hucho...”
Cái tên này vừa chui vào tai, Orion lập tức nhớ đến tờ giấy bút ký kia do bản thân viết. Nguyên lai là người sĩ quan đã ngăn chặn hắn xông vào trường học chiều ngày 29 tháng 08.
“Ừm...chào buổi sáng ngài cảnh sát. Những người này đều là cộng sự của ngài?”. Orion trấn an bản thân giao tiếp lại.
“Đúng vậy, chúng tôi là cộng sự”. Một sĩ quan khác giương lên huy hiệu hành nghề trước mặt cho Orion nhìn thấy.
Orion thành thật gật đầu. Hắn theo phản xạ nhìn quân hàm những người này, phát hiện họ đều là có cấp bậc tương đối không thấp, đại biểu đều là những người làm lâu năm, kinh nghiệm cùng sự khôn khéo nhất định liền có.
“Chuyện là, tôi đã xin cấp trên cho trực ở xưởng hôm qua, tôi có chút việc cá nhân không muốn về nhà. À ừm, hình như lời nói này không có ý nghĩa, ngài sĩ quan Mori này, nhưng làm sao các ngài lại muốn lấy lời khai của tôi vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”. Orion dò hỏi xác nhận.
Chủ yếu là hắn muốn kéo dài thời gian để suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Chỉ gặp sĩ quan Hucho Mori nghiêm giọng nói: “Anh Lockwood, tối hôm qua chúng tôi đã xác nhận đúng anh là người có mặt ở thư viện thành phố”
“Ừm”. Orion gật đầu, đoạn này miễn chối.
“Sau đó thư viện đã cháy rụi, toàn bộ quận TCPS có một đêm thức trắng giấc đi dập lửa, anh biết chứ?”. Sĩ quan Hucho Mori nói.
Câu nói đó đủ để Orion triệt để im lặng, không biết phải giải thích ra làm sao.
“Xin mời anh về đồn cùng chúng tôi, anh yên tâm, tạm thời chúng tôi sẽ chỉ lấy lời khai để điều tra”.
“...”
Thâm tâm Orion đắng chát không biết diễn tả cảm xúc ra sao ngoại trừ chịu trận.
Chẳng lẽ lại nói, ngài cảnh sát, ngài làm ơn làm phước cho tôi đi thức tỉnh Hoàng Đạo Quân một cái rồi tôi quay lại đi về đồn lấy lời khai tiếp có được hay không?
Trời ơi, tôi mắc thức tỉnh lắm rồi !!!
======..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK