..........
Sáng sớm mặt trời ngoi lên, như thường lệ, mặt trời ở vương quốc Australand này dù mọc nơi đâu cũng sẽ không cách nào xuyên thủng được lớp sương mù xám dày đặc phủ kín khắp chốn. Một số địa phương tầm nhìn thậm chí không tới năm mét.
Xì xì xì ~~~~~~~~~~!
Thơm quá, là nhà hàng xóm lại đang đổ sốt làm khoai tây nướng phô mai sao?
Orion tỉnh lại, rất nhanh ngửi được mùi hương khò lửa vào những nguyên liệu béo ngậy xông vào mũi.
Đầu tóc hắn bây giờ có chút rũ rượi, con mắt đều lờ mờ không thấy rõ thứ gì. Thẳng đến hắn ý lại cảm giác thói quen tiến vào nhà vệ sinh một lúc sau, dùng nước lạnh dội mặt, Orion vuốt tóc ướt đang che kín mặt ra đằng sau, lúc này mới phát hiện mùi đồ ăn là đến từ phòng sinh hoạt nhà mình.
Blue nấu ăn à.
Quả nhiên.
Thằng bé ngoại trừ cái tính thích nhận vơ người ta làm cha ra, mọi thứ còn lại đều tuyệt vời cả.
Hmm...
Đột nhiên Orion trầm mặc suy tư giây lát.
Kỳ thật nếu nhất định phải nghiêm túc sinh con mà nói, hắn đúng là muốn có một đứa con tính nết tương tự Blue.
Phì ~~~~~ (tiếng thở dài)
Orion động tác lười biếng cạo râu qua qua, sau đó lại xối nước như tát vào mặt vài lần. Hắn lấy khăn lau khô tóc, cột tóc lên, xong lại khoác đại một cái sơ mi rộng thùng thình đi vào trong phòng sinh hoạt, lôi thôi tới mức cũng không thèm cài nút áo.
Gọi là phòng sinh hoạt, hiểu theo nghĩa nào đó thì là nó bao gồm phòng kho, phòng bếp, phòng khách, nơi phơi đồ tất cả đặt chung một chỗ. Giá tiền thuê trọ ở đây tương đối mềm, hơn nữa tính tình bà chủ nhà Nie cũng khá là thân thiện, cho nên Orion không có đòi hỏi gì hơn.
Orion trông thấy trên bàn có một dĩa thức ăn lớn đặt bên cạnh sen đá và xương rồng. Trên dĩa thức ăn bày biện mười mấy lát khoai tây bào mỏng được nướng cùng các loại nguyên liệu phô mai, bên cạnh còn có vài viên bơ, tỏi nướng, và vài cọng lá hương thảo. Nhìn liền khoái khoái, nhìn liền chảy nước miếng, ăn nhất định ngon.
Cả ngày hôm qua chủ yếu là bôn ba sương muối dọc đường, ăn chưa no uống chưa đủ, bao tử đến bây giờ vẫn còn biểu tình than đói. Orion rốt cục không nhịn được mà thả tay ăn ngay một miếng trên dĩa.
Phần khoai mềm, thơm, bùi bùi quyện cùng với phô mai tan chảy, có vị béo đặc trưng.
Dư vị hạnh phúc lập tức tràn ngập khoang miệng Orion.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhìn thấy một màn làm cho bản thân suýt tí sụp đổ!
Con búp bê quỷ quái kia bị đặt đúng ngay ở cái ghế bàn ăn đối diện vị trí đứng của Orion, tư thế nó thoải mái vô cùng, ánh mắt vừa vặn chằm chằm chiếu tướng vào chàng trai, một bộ dọa người nhưng vẫn rất vui lòng chào hỏi buổi sáng.
“Blue, thứ đồ này chú mày giữ làm cái gì, còn không vứt đi”. Orion kêu rên một tiếng.
“Anh thức dậy rồi à. Đồ ăn em vừa chuẩn bị xong đấy, anh ăn ngay cho nóng”. Blue từ bên ngoài cửa đi vào, cậu vừa đi đổ rác, bàn tay nhìn thấy có vài lấm tấm điểm đen còn vết bẩn.
Ngay lập tức, đập vào mắt cậu chính là hành động Orion đang nắm đầu con búp bê kia lên có ý định quẳng vào thùng rác.
“Búp bê đẹp như thế, anh tàn nhẫn muốn vứt sao?”. Blue nói với vẻ mặt thực sự vô tội.
“Đẹp? Tàn nhẫn ?”. Orion khóc không ra nước mắt nói lại.
“Blue à, anh đoán là chú bắt đầu có những vấn đề về sự trưởng thành đấy, cảm giác đặt nó trong nhà giống như chúng ta vừa vác thêm một oán hồn đáng sợ về nguyền rủa bản thân vậy”.
Ai mới là tàn nhẫn đây !
Chính mình tân tân khổ khổ vác được cái mạng này về, an ổn chưa thấy, bây giờ lại phải sống cùng một nhà với đồ gốm ghiếc đó.
Búp bê trong vở kịch kinh dị Annabelle chắc cũng chỉ đến trình độ này đi.
Cậu thiếu niên Blue tuy là còn nhỏ tuổi, nhưng ngày thường chịu khó hỏi, ham đọc sách, cùng việc đi bươn chải từ rất nhỏ, cho nên nhìn một chút cảm xúc người khác cũng sẽ đoán được tâm ý phần nào.
“Anh đi vào vết xe đổ của người trưởng thành rồi đó, anh Orion”. Blue Lockwood mở miệng nói.
“Hả?”. Orion ngây ngẩy hỏi lại.
Hắn chưa có vứt búp bê, chỉ là đem nó quẳng vào một góc để xó nơi đấy.
Blue tỏ ra cực kỳ giống một ông cụ non trong khuôn mặt nai tơ nhỏ nhắn đáng yêu nói: “Ngày trước anh đọc sách kể chuyện cho em ngủ, lúc đó không phải anh từng nói rằng – những người trưởng thành có thế giới quan rất phức tạp, do họ thường xuyên gặp phải vô số hung biến cùng ảo tưởng do chính mình ngộ nhận trong quá trình lớn lên, một số thứ thật lẽ ra nó xuất phát từ nguyên bản ngữ nghĩa hàm ý rất đơn giản và tốt đẹp, trẻ em chỉ cần không bại não cũng sẽ nhìn thấy điều tốt đẹp đó, song, những người trưởng thành thật buồn nôn, bọn họ bị lối tư duy không đặt đúng hệ quy chiếu của mình đối biến một thứ giản dị nhất trở thành cơn ác mộng”.
Thời điểm nói câu đó, Orion dẫn chứng bằng những mẩu chuyện cổ tích kể cho Blue nghe. Song, phàm là trong cổ tích đồ vật, tại tầm mắt của người trưởng thành thích ‘suy nghĩ’ quá độ, mọi thứ liền bị biến chất và trở nên ma quái tàn nhẫn.
Orion trầm cảm nặng !
Lời này cũng là chính mình nói ra sao?
Ta nói hồi nào sao ta không nhớ?
Tại sao ai cũng biết, chỉ mình ta không biết những gì ta đã từng nói ! ?
Ta mẹ nó, bệnh mất trí nhớ càng lúc càng trầm trọng.
Không đúng, rất nhiều chuyện trong quá khứ xa hơn ta đều có thể nhớ kĩ, nhưng một số việc gần ngay trước mắt liền không thể nhớ.
Orion biểu cảm khẽ phức tạp hóa, từ từ ngồi xuống bàn ăn.
“Đây là biểu hiện của sự rối loạn chứ không phải mất trí nhớ”. Hắn lẩm bẩm trong miệng nói.
Hắn hiện tại liền hoài nghi bản thân mình không còn là chính mình tự chủ tự kiểm soát.
Những lần trước hắn đồng dạng từng có một ít nghi vấn thắc mắc, nhưng chưa bao giờ bận tâm nghiêm túc như bây giờ.
Orion hiếm có tỏ ra tập trung suy tư, hành động theo bản năng tự gắp thức ăn bỏ lên miệng ăn, vừa ăn vừa không ngừng đắn đo suy nghĩ.
“Chẳng trách chính mình rất thường hay ghi chú lại nhật ký, dù thực tế là bản thân ta cũng chẳng nhớ mình ghi khi nào nữa”.
“Anh Orion, anh Orion, anh có sao không?”. Blue thấy Orion biểu hiện có chút kỳ lạ, lập tức đi đến gần lắc vai hỏi.
“Không, không có gì”. Orion phủ nhận.
“À Blue này, đồ ăn của em nấu càng ngày càng ngon rồi đấy, khéo anh phải tính đến chuyện tích góp tiền để mở một nhà hàng và đưa em làm đầu bếp trưởng thôi”. Hắn sau đó quay sang cậu thiếu niên hiền lành nói.
Nói xong, hắn lưu ý đến ánh mắt khẽ buồn của Blue, vội vàng bừng tỉnh, khẩn trương sửa sai: “Ừm thì đương nhiên với điều kiện là em phải chữa lành bệnh tình của mình đã”.
“Phải rồi, nay em có đến bệnh viện không?”. Orion đổi chủ đề và ngỏ ý muốn dẫn cậu bé đi tái khám nên nói.
Bệnh viện ở thành phố Nelson này cũng rất có tình người. Vì một chút hoàn cảnh đặc thù của đợt thay đổi giám đốc cơ sở bệnh viện, người mới lên muốn nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ cao nên đã đề xuất cắt giảm một nửa chi phí cho những căn bệnh không rõ gốc gác như tình trạng suy tim và suy hô hấp quỷ dị của Blue. Ngoài cái đó ra, bởi vì Orion trước đây đã dự trù chính xác xu hướng đóng bảo hiểm y tế và xã hội ngày một lan rộng, hắn tích góp đủ 20 krone để mua gói bảo hiểm theo năm cho Blue, bảo hiểm trả nốt phần còn lại, cho nên trừ chi phí đi lại ra, việc điều trị bệnh của Blue chính là không mất tiền.
Blue trả lời: “Em có đến bệnh viện, nhưng hôm nay em tự đi một mình được, hôm nay anh không cần đi cùng với em”.
“Có chắc không đấy?”. Orion ghim ánh mắt vào người cậu bé, nói.
“Chắc chắn”.
Chỉ gặp thằng bé cười hì hì, soạn thêm một chút đồ, lấy một ít bánh vụn bỏ vào túi rồi chạy ra đến cửa phòng thay đôi giày.
Khi gần ra đến nơi, cậu mới quay lại nói: “Thưa ba Orion con đi”.
Orion: “...”
Ta mệt mỏi...
........
........
Orion lại ngồi trở lại ghế dựa. Mãi cho tới khi ăn xong hết dĩa thức ăn trên bàn được 15 phút trôi qua, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước tủ rồi lấy quần áo ra.
Áo sơ mi trắng, đen, ao gile màu xám, đen, xanh đen cùng với những chiếc áo vest giống màu, quần âu, tất, nơ, cà vạt, mũ phớt...Tủ quần áo của hắn liền không thiếu những bộ đồ tạo nên hơi thở của một quý ông trí thức nhàn nhạt.
Bất quá, hắn không thích kiểu ăn mặc lịch thiệp này lắm.
Orion xác nhận là càng ngày càng nghi hoặc bản thân.
Hắn rõ ràng càng ưa thích phong cách sơ mi hoặc thun đi với quần cạp cao, bụi một chút càng có vẻ phóng khoáng nghệ thuật, nếu có thể đi thêm với dây yếm thì hoàn toàn tạo ra bức chân dung hoàn mỹ của một nghệ nhân rồi.
Vậy mà tủ đồ...than ôi, chỉ có một bộ duy nhất đúng gu mình.
Hắn bỗng khẽ than, nhưng sau cùng vẫn là lắc đầu bật cười.
“Phải rồi, tờ giấy lịch hẹn với bác sĩ Phill Morgan đã trễ, hôm nay dẫu sao cũng phải đi đến hỏi thăm ông ta một phen”. Orion nhìn vào cuốn lịch bàn bị đánh dấu, trong lòng liền lên quyết định.
Theo đúng lịch, sau hôm xảy ra vụ tai nạn đoàn tàu hỏa thì Orion phải đi gặp bác sĩ tâm lý Phill Morgan để tiếp tục điều trị chứng mất trí nhớ. Tuy nhiên, hắn đã nằm viện mất mấy ngày sau đó, tính luôn thời gian trở về lại phố Hoa Loa Kèn thì đã xấp xỉ 5 ngày rồi, dẫu sao vẫn phải đến thông báo cho người ta một tẹo.
Hơn nữa, trong mấy tờ giấy nhật ký vắn tắt mà Orion trước đó lưu bút để lại, trong số những phương pháp tìm kiếm bí mật về Zodiac, có một cái liên quan đến Phill Morgan.
Chính mình nhật ký rất ít khi nói chuyện xảy ra sai lầm.
Có khi lão Phill Morgan biết gì đó thật.
Orion thở phù một tiếng, sau đó thay đồ, mặc một bộ áo thun trắng quần công nhân có dây yếm giản dị màu nâu nhạt, đeo lên cặp kính, mang theo cả đồng hồ bỏ túi.
Orion không mang dù như thường lệ, sau khi chuẩn bị mấy thứ kia xong, hắn bước tới bên chiếc giường kia, nâng đệm lên, duỗi tay với tới một chỗ vỡ ở dưới đáy, sờ soạng một lúc rồi tìm được tường kép.
Khi hắn rụt tay lại, tay hắn đã cầm một con dao găm có vỏ màu bạc.
Orion giấu nó ở trong ống vớ, đề phòng bất trách.
Xã hội này nguy hiểm, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Cuối cùng, hắn chuẩn bị một cuộn tiền giấy và mấy đồng xu lẻ, có khoảng bảy, tám tờ gì đó, mang màu sắc nâu nhạt, giá trị tổng cộng là 9 krone 70 ore.
Orion giở tờ tiền ra, ngửi thấy mùi mực in đặc thù rất nhạt.
Đây là mùi của tiền.
...
Thơm á !
Tiền luôn có mùi thơm đầy mỹ hảo...
“Được rồi, bắt đầu ngày mới thôi”.
Gặp lão Phill Morgan, xin lỗi vụ lần trước, sẵn tiện khám cái bệnh, sẵn tiện hỏi một chút cái kia Zodiac !!
===========..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK