• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

............

Sau khi lấy một số lời khai về việc phát hiện hiện trường vụ án gia đình lão Phong Ly bị thiêu chết lên cơ quan, Orion sau đó không có nán lại ở đồn cảnh sát quá lâu mà trực tiếp bắt xe ngựa đến bệnh viện thăm Blue Lockwood.

Tuần này thằng bé không có về nhà, nó ở bệnh viện theo lịch truyền thuốc, lọc máu và cung cấp khí thở oxy cùng làm sạch phổi.

Đến bệnh viện trung ương Nelson.

Trước cửa phòng hồi sức có những nhân viên điều dưỡng đi qua đi lại chăm sóc các bệnh nhân khác nhau, Orion chưa có vội đi vào, hắn đứng ở phía ngoài quan sát một chút, nhìn từ xa nhìn thấy gian phòng chỉ còn lại một cậu bé gầy ốm tóc xoăn lẻ loi hiu quạnh đang ngồi trên chiếc xe lăn, giữa hai lỗ mũi có thông gắn một sợi dây trong suốt cung cấp thở oxy.

Cậu trầm lặng nhìn ra ngoài hiên cửa sổ, chấp nhận đón những tia nắng ít ỏi bởi vì sương mù dày đặc cản trở theo thói quen, trên tay cậu cầm lấy một lấy một cành, tay còn lại cầm cuốn sổ tập viết cá nhân, miệng lẩm bẩm đọc: “Hỡi Thiên Yết Hoàng Đạo chiếu cố sinh mệnh cho chúng con, hỡi các vị Thần Linh tọa trấn trên cao, hỡi Chúa Sáng Thế trị vì thế giới này, vừa rồi có phải...con cuối cùng đã nghe được tiếng mọi người trò chuyện rồi không?”.

Orion : “? ? ? ?”.

Từ xa cho đến gần, nghe được câu này của cậu bé, sắc mặt hắn sau đó liền biểu hiện đặc biệt nghiêm trọng.

“Á đù !”

Đây là điên rồi !?

Thế giới này đều điên hết rồi.

Hay chỉ có mỗi mình ta mới là điên rồi ! ! !

“Làm sao chính mình luôn có cảm giác bản thân là người duy nhất bị Chúa tẩy chay không bao giờ trò chuyện cùng nhỉ?”.

Cậu bé đang ngồi xe lăn không phải ai xa lạ, cậu tên là Blue, họ lấy Lockwood, cha mẹ sớm qua đời, nghe nói trước đây, nó vốn dĩ là một đứa cô nhi lẻ loi luôn lủi thủi chơi một mình. Cậu bé không chỗ dựa, từ rất sớm đã là phải tự đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân, khởi điểm chỉ có thể làm chút việc nặng vặt vãnh, vất vả nhịn vài năm, sau đó may mắn được một người thầy giáo có tâm dẫn về trường học dạy học chữ dạy kiến thức thường nhật, còn có cơ duyên đi bán hoa, bán báo cùng những đứa trẻ trạc tuổi trong hẻm phố.

Đáng tiếc, thảm họa 23 tháng 04 ập đến quá tang thương, cướp đi lấy người thầy, cũng là người thân duy nhất của cậu. Cuối cùng gặp được Orion, đổi đời, có cái nhà để ở để về. Mà sau đó bởi vì nhiều biến cố xảy đến, cuối cùng nó mang họ nhà Lockwood, tương tự với Orion.

“Hoa không biết hôm nay trời nắng hay mưa, hoa vẫn hồn nhiên nở rộ. Người không biết điều gì đang đợi mình phía trước, người vẫn phải can đảm bước đi” Blue đọc một câu văn trong vở đã được chép ra, dùng nó để làm châm ngôn động lực.

Nó vừa đọc, vừa ngửa đầu nhìn vào sương mai vô tận trên cao, tinh không lấp lánh, mắt nai lộ ra nét hiền hòa dễ để cho người ta tan chảy.

Tuy đời này cũng chưa chắc mình còn có thể hay không sống tiếp qua cơn bạo bệnh, nhưng Blue vẫn giữ thái độ lạc quan bình thản giống như dĩ vãng, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Về mặt này, Orion tự nhận mình cần phải cúi đầu bái sư trước Blue.

Nhắm mắt lại, cậu bé thả hồn lạc trôi vào trong trí tưởng tượng ở vũ trụ xa xăm kia, nương theo ánh sáng của Cung Thiên Yết vĩ đại mà tưởng tượng trước khung cảnh mình hồn rời khỏi xác, trước khi chết đi siêu thoát liền ở trên cao lập đàn phù hộ chúc phúc cho Orion bình an khỏe mạnh. Cho tới bây giờ không có ai dạy Blue Lockwood cái thủ pháp cầu nguyện này, đây là chính hắn đọc sách báo tự nghĩ ra môn đạo.

Đại khái qua mỗi một phút trôi qua, ngoại trừ cầu nguyện, cậu sẽ làm theo lời của bác sĩ, đó là tạm nghỉ một tẹo để thả lỏng bản thân, lắc lắc cổ tay, cổ chân, ưỡn ngực phình bụng hít sâu rồi co bóp lại thở đều, tuần hoàn lặp lại như thế, thẳng đến cả người hoàn toàn chậm rãi giãn ra gân cốt, thực sự là phi thường có lợi cho sức khỏe.

“Khụ khụ hà hà”

Nguyên bản đang yên tĩnh, Blue đột nhiên nghe được một ho khan nghe qua có mấy phần châm chọc, nghe thấy thanh âm bước chân quen thuộc, quả nhiên, khi cậu bé quay đầu nhìn lại, trong đôi đồng tử lập tức phảng phất phác họa hình ảnh người thân nhất của mình mang hoa quả đến thăm, ánh mắt nai tơ không khỏi vẽ ra ý cười.

Orion nhếch miệng khinh rẻ: “Chú mày có thể làm giống con nít đúng độ tuổi một chút được hay không. Nhìn cứ như ông cụ non vậy, mới mấy tuổi ngồi tâm trạng đủ kiểu”.

Blue cười hì hì, khuôn mặt trắng nõn lắc lắc cái thân trên chiếc xe lăn vì phấn kích có vẻ là quá đủ, không cần nói gì thêm cũng thừa khiến trái tim Orion xuất hiện nhiều hơn một tia rạng rỡ ấm áp.

“Cảm thấy thế nào? Quá trình điều trị có bắt đầu tốt lên chưa?”. Orion hỏi.

“Vâng, bác sĩ nói em bây giờ có thể tiếp xúc với lông mèo rồi”. Blue giương hai tay ra nói.

Bởi vì cậu bé khi gặp Orion liền thoải mái bật chế độ vụng về của bản thân, cho nên cánh tay giương hơi mạnh, kém chút làm bật sợi dây từ ống thở đang mắc nối vào mũi của cậu.

“A”.

“Ngồi im, đừng có lộn xộn”. Orion bất an chạy vội đến bên nó, đỡ một tay cho nó khỏi té nhào.

Lúc nãy bên ngoài hắn kỳ thật đã nói chuyện qua với bác sĩ, hỏi xem tình trạng Blue thế nào, có thể chữa trị được khỏi hoàn toàn hay không, câu trả lời của người lương y trái lại liền để cho hắn thất vọng.

Theo như nhiều lần chẩn đoán, Blue Lockwood mắc phải hội chứng gì thì cho đến bây giờ mọi người vẫn không thể tìm ra được kết quả. Cậu bé có đủ các biểu hiện của u nang xơ, suy phổi dị ứng, suy hô hấp, thỉnh thoảng mất đi lực chân không thể tự đứng, mà lại, cái này lúc có lúc không, xem xét đối với tình hình chẩn đoán là một điều vô cùng phức tạp.

Cậu bé đã thực hiện hai ca mổ trước đó thành công, mạng sống tạm thời có thể giữ lại, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể âm thầm tái phát, triệu chứng quá không rõ ràng.

Orion lần nữa ngầm thừa nhận ---- Nhật ký của hắn là viết đúng.

Có lẽ trên thế gian này chỉ còn mỗi con đường trở thành Zodiac, sau đó dùng kiến thức thần bí học để nghiên cứu thì mới có khả năng cứu được Blue. Khoa học hiện tại có vẻ đã đi vào đường cụt mất rồi.

Orion tiến tới ngồi xuống trên giường bệnh, cẩn thận cắm hoa vào bình, tiếp theo là chu đáo dùng dao nhỏ gọt sẵn dĩa lê và táo đặt trên bàn trước cho Blue ăn.

Tiện thể hắn châm chước nói: “Bác sĩ bảo với anh rằng bệnh tình của em sẽ tiến bộ dần thôi, chủ yếu là em giữ tinh thần lạc quan là một điều rất tốt”.

Cậu bé trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng, giống một con nai con.

Bất quá, con nai này đối với đạo lý nhân sinh hiểu rõ đến hơn khối người lớn.

“Anh”.

“Hả?”

“Anh nói dối thật tệ đấy anh biết không?”.

Khóe miệng Orion khẽ co giật, đắng lòng buông ra một câu: “Chú mày giỏi như vậy, chết có chút đáng tiếc, ông trời sẽ không để chú mày chết đâu nên đừng lo”.

Nói xong, cả hai nhìn nhau, đứa trẻ cười khúc khích, đứa lớn cười ôn hòa.

Orion đang phân vân, sâu sắc phân vân không biết có nên nói vụ việc của Lahn cho Blue nghe hay không, dù sao ngày xưa mấy người bọn hắn vẫn rất là thân thiết, tính là người thân gia đình đều miễn cưỡng tính được. Blue coi Lahn như chị ruột của mình, mà Lahn lại hết lần này đến lần khác thường xuyên bảo bọc cho em trai.

Chẳng qua là, sau đêm kinh hoàng hôm đó ở con hẻm số 13 phố Hoa Loa Kèn, dòng đời liền rẽ theo một kịch bản rất khác...

Ông trời không chỉ lần nữa lấy đi gia đình nhỏ của thằng bé đáng thương kia, mà lần này còn trêu ngươi lấy thêm một nửa cái mạng...

Trầm mặc một lúc lâu, Orion lắc đầu.

Vẫn là chưa đến lúc.

Thằng bé không xứng để phải chịu thêm nhiều tin tức đau lòng như vậy.

“À anh à”. Blue đang ăn lê, đột nhiên nghĩ đến điều gì, đánh văng bầu không gian đang lắng đọng yên tĩnh của Orion.

“Hả?”.

“Anh có dẫn con mèo Mục Bạch kia tới đúng không, làm sao không dắt nó vào đây. Bác sĩ nói em không cần phải tránh xa chó mèo nữa”.

Mục Bạch thì chính là con mèo lông kem sữa bé bỏng ở trong khu chung cư của Orion. Cũng chẳng biết vì sao mà Orion lại tình cờ đặt tên cho nó là Mục Bạch, từ đó nó bị chết với tên gọi này.

Ánh mắt Orion bỗng nhiên ngây ngẩn.

“Sao em biết anh mang nó tới. Anh nhớ lúc nãy anh đã nhờ một cô nhân viên điều dưỡng giữ nó ở bên ngoài cơ mà, ngay cả tiếng kêu cũng ngoài phạm vi 100 mét, em sao biết được?”. Hắn ngờ nghệch hỏi.

“Em rất yêu thích cuộc sống này, có lẽ vì vậy mà chúa ban cho em khả năng giao tiếp được với rất nhiều đồ vật mà người bình thường không thể giao tiếp đi. Anh, thời gian gần đây em tình cờ phát hiện, không phải chỉ Mục Bạch đâu, có tương đối nhiều động vật nuôi em có thể cảm nhận và trò chuyện được đấy. Trực giác em cũng linh cảm rất mạnh, mấy mà có thể cảm giác được Mục Bạch đang ở ngoài”. Blue hồn nhiên nói.

Nghe nghe.

Orion một lần nữa biểu hiện thiếu thiện chí ngồi ở lại.

Sâu sắc quan ngại.

Sẽ không thực sự chỉ mình ta là người bình thường ở trên thế giới này đi....


==========..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK