• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

............

[...]

Hr hr hr hr ~~~~~~~ !

(*tiếng hít thở gấp rút*)

Br Br br br br ~~~~~~~~!

Cơn đau nhói và sự mệt rã rời liên tục bắt chàng trai phải nhắm mắt lại, nhưng những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của những bệnh nhân khác lại khiến hắn không thể ngủ say.

Hắn cứ thế lắc đầu qua lắc đầu lại, bàn tay co rút như muốn thoát khỏi mớ gông xiềng bao quanh lấy mình.

Ác mộng.

Đó chắc chắn là ác mộng !

Màn sương xám che mờ thành phố.

Khói bụi ô nhiễm phun ra từ những chiếc máy móc hư hỏng, thi thể người cứ như vong linh chồng chất ngã xuống tạo nên một khung cảnh u ám, thê lương đến tột cùng.

Hộc hộc hộc hộc hộc ~~~~~~~~~!

Orion mở mắt, giật bắn mình bật người dậy trên chiếc giường cũ kỹ, bàn tay hắn phản xạ tự nhiên vội vã giật mạnh ống thở oxy ra, tim đập nhanh đột ngột, hô hấp gấp gáp, đầu óc trống rỗng không hiểu kiểu gì.

Hắn hoàn toàn chìm trong màn sương mù của đống hồi ức lộn xộn. Hắn cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc, những mảnh vỡ ký ức kia cơ hồ không thể nào ghép lại thành một bức tranh rõ ràng.

Orion cảm thấy khó chịu và buồn nôn, lỗ tai cứ ù ù, tiếng thở dốc của hắn lẫn lộn vào gian phòng chật chội cùng với những âm thanh nháo loạn và tiếng rên rỉ của bệnh nhân khác, hết thảy tựa như một điệu nhạc bi thương không lời.

Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở để trấn định trở lại, song, sự lo lắng và đau đớn vẫn còn tiếp diễn.

Giữa ngực của Orion có quấn băng, bụng, lưng, hai tay hai chân cũng chi chít vết trầy trụa phải dán gạc cầm máu, khi Orion nỗ lực rời khỏi giường bệnh, hắn phát hiện thân thể mình có chút không thể đứng lên nổi, thậm chí ngồi thôi đều thấy choáng váng chóng mặt, hô hấp chẳng thông.

Thế là hắn chủ động ngã người xuống, tay quơ lấy ống oxy ban nãy rồi chụp vào miệng hít thật sâu, thở đều.

Mất ít phút ổn định trạng thái, hắn mới hoàn hồn, từ tư thế nằm thử nghiệm lướt mắt quan sát một vòng.

Xung quanh có chừng 9 cái giường bệnh cũ kĩ nằm rải rác khắp toa phòng, những giường bệnh này chẳng có được sắp xếp theo trật tự đường lối gì cả. Bệnh nhân thì nằm kín tất cả giường bệnh, thân thể ai nấy đều lộ ra be bét vết thương, nhẹ không có nặng có, rất nặng, nặng kinh khủng cũng có, có người cảm giác tốn oxy bao nhiêu cũng không có khả năng phục hồi.

Sự thương tâm và đau đớn của họ đã biến căn phòng trở nên ảm đạm và thậm chí có chút nặng nề.

Orion nhìn thấy có một vài nữ sơ mặc váy dài có cổ tròn màu xanh đen phủ kín cả cơ thể, trên trang phục còn có yếm trắng kéo từ cổ xuống dưới thắt lưng, đầu đội mũ vải cùng màu với váy để che phủ tóc và trán, có một vành nhỏ được may ở mép trên của chiếc mũ. Những người nữ sơ này miệt mài chăm sóc những bệnh nhân, nhưng dường như vẫn không thể xua tan tâm trạng cái chết đang rình rập bất cứ lúc nào.

“Nơi đây, mình được đưa đến tu viện rồi sao?”. Orion nghĩ thầm trong lòng.

Orion nghe tiếng bước chân của ai đó tiến lại gần, không phải chỉ một, cùng với đó tiếng thảo luận về tình trạng của hắn diễn ra với thanh âm khá nhỏ.

“Cậu không sao chứ, chúng tôi vừa thấy cậu ngồi dậy từ bên kia. Hiện tại cậu cảm thấy cơ thể mình thế nào?”. Nữ sơ dùng tay kiểm tra băng gạc và đường ống thở cho Orion, đồng thời ôn nhu hỏi thăm.

Orion cố gắng muốn nói chuyện trả lời, nhưng chợt nhận cổ họng khô rát khiến bản thân không cách nào lấy hơi phát âm được, liền nuốt nước bọt cũng là một quá trình gian nan khổ sở.

Đứng bên cạnh nữ sơ là một quý ông bác sĩ. Bác sĩ Den sở hữu đôi ánh mắt đầy thân thiện, ông nhận ra sự hoảng loạn trong hơi thở của Orion, lập tức hướng nữ sơ kế bên gật đầu, để nữ sơ dùng khăn ấm lau mồ hôi và nỗ lực làm dịu đi những cơn đau trên đầu và vùng vai, vùng gáy hắn.

“Được rồi, mọi chuyện ổn thỏa cả. Các cậu bị tai nạn trên một chuyến tàu tử thần từ Inver đến Nelson. Đoàn tàu đã bị bọn khủng bố đánh cướp và lái đâm vào lô cốt ngán đường ở tỉnh Timara. Vụ đâm nghe nói là có chấn động rất lớn, thậm chí gây ra cả nổ, to, ba toa tàu đầu tiên nát bét không còn thứ gì. Các cậu rất may đấy, là những người may mắn sống sót sau vụ tai nạn không thể tin được”. Bác sĩ như thể biết rõ Orion muốn hỏi gì, rất tỉ mỉ tường thuật lại và khuyên dặn:

“Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cậu mau chóng hồi phục. Hiện tại chỉ là do cậu bị va đập bên ngoài và chấn thương ngoài da mất nhiều máu thôi, à, còn có gãy mũi, mũi cậu tốt số đấy, sụn mũi nguyên bản cao, bẻ chỉnh dễ dàng, trong ba ngày hôn mê cũng dần dần có dấu hiệu khôi phục. Cậu cảm thấy khó nói chuyện và khó nuốt thì đừng lo lắng quá, chủ yếu là bởi vì mũi cậu đang trong quá trình khôi phục sụn, đường thở bị hẹp nên tạm thời hạn chế thở bằng mũi, ba ngày trước, tôi đã đặt ống thở vào khoang miệng của cậu, chính vì trực tiếp thở bằng miệng như thế nên mới gây nên hiện tượng khô cổ họng và khó nuốt. Bây giờ mũi cậu đỡ đỡ hơn rồi, hãy cố gắng nghỉ ngơi và hít thở sâu vào, điều đó sẽ giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn”.

Orion gật đầu, nhắm mắt, cũng không muốn lắng nghe thêm gì nhiều nữa.

Hắn cố gắng làm theo lời khuyên của bác sĩ.

Trong gian phòng, âm thanh xì xầm và lộn xộn của những bệnh nhân khác vẫn một mực khiến hắn không thể nào thư giãn được.

Orion thực sự chẳng nhớ cái gì cả. Ký ức của hắn hoàn toàn bị trống trãi chỗ kia, chẳng biết chuyện gì xảy ra, cũng không có bất cứ mường tượng hình dung nào về chuyến tàu...

Hết thảy, cứ như một giấc mơ ác mộng vậy.

Nhắm mắt chiêm bao một lúc, đến khi tỉnh dậy, toàn bộ giấc mơ đều phai mờ thành những mảnh vụn.

Điểm kỳ lạ duy nhất chính là, mọi người nói với hắn, giấc mơ ấy có thật ! ! !

Orion nằm suy nghĩ thêm một hồi, rốt cục bất lực, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

........

Hai ngày sau, hắn khôi phục đã hơn tám phần mười trạng thái, được phép xuất viện sớm. Phần bệnh tình còn lại có thể để từ từ tự kháng thể bên trong bồi bổ vượt qua được.

Nói thật, so với Orion, hầu hết những người khác bị tai nạn càng gặp tình huống nghiêm trọng hơn nhiều lắm, có người thậm chí đến bây giờ đều là ở vào trạng thái chết lâm sàng, hôn mê sâu chưa có tỉnh lại.

Orion nội tâm hay là cứng như đá thạch, lạnh lùng vô tình không quan tâm chính là không quan tâm, xong chuyện tự mình rời đi.

“Mỗi bệnh nhân đều được phát số thứ tự quần áo. Trong tháng này, mã số bệnh án của cậu là số 102. Phòng đồ bệnh nhân có hơn 250 thùng đồ có khóa, chìa khóa ngăn thứ 102 của cậu đây, bao gồm giày dép và quần áo và tư trang của cậu lúc người của chúng tôi đến cấp cứu thì sau đó đều được chuyển vào ô này”. Một nữ sơ đưa chìa khóa cho Orion và dặn: “Cậu đã hoàn tất thủ tục xuất viện, hãy đi thay đồ của mình và trả lại đồ bệnh nhân vào giỏ đằng kia cho chúng tôi. Còn nếu trong trường hợp cậu không có đồ mặc, có thể đến đây xin phép được lấy bộ đồ này”.

Orion gật đầu.

Hắn định hỏi rằng lỡ như tư trang của mình trước đó bị tu viện trộm mất thì tính thế nào.

Nhưng cân nhắc đến toàn bộ viện phí của các bệnh nhân đều được chính quyền quận Timara chi trả sau khi vụ việc con tàu tử thần đâm vào lô cốt làm chấn động cả vương quốc, Orion liền không cảm thấy vấn đề này có gì đáng quan tâm. Dù sao đi nữa, hắn là chẳng nhớ gì, mà trên người mình xưa giờ vốn cũng chẳng có đồ vật nào quan trọng, mất mát hết chẳng sao cả.

Ý không...

Orion đột nhiên nhấp nháy con mắt một cái.

Giống như là cũng có một thứ....

Nó rất quan trọng, chỉ là lọt vào tay những người khác liền không tính là quan trọng nữa, giá trị giá thành không có, cho nên không tồn tại khả năng bị cướp xem như tài sản được.

Orion đến phòng lấy đồ, mau chóng thay đồ, đổi bộ đồ bệnh nhân trên người thành bộ comple của mình. Trong ngăn tủ có cả chỉ dẫn lấy cây dù màu đen của hắn đang móc trên kệ.

“Hẳn là không thiếu món nào đi, cây bút máy, cặp kính và đồng hồ bỏ túi của mình cũng còn nguyên vẹn. Ài, không hiểu sao tự mình lại đi nghi ngờ những vị sơ ở đây. Dẫu sao cũng là tu viện, người ta tâm tính đúng là liền không giống hạng người tay nhuốm máu như mình”. Orion cười khổ nói với bản thân.

Đồng hồ bỏ túi và cặp kính là hai thứ quan trọng có giá trị nhất, hai thứ này không thể thiếu được.

Orion mặc quần áo lịch lãm xong xuôi, khi hắn đi ra ngoài trả đồ lại thì gặp được một bệnh nhân khác cũng chuẩn bị xuất viện.

Đó là một cô gái tóc ngắn ưa nhìn, trông qua khoảng tầm 21, 22 tuổi, xem ra thì trẻ hơn cả hắn đi.

Cô gái tóc ngắn ngày trước cũng ở chung một gian phòng bệnh với Orion, nhưng cô nàng mấy hôm đều là trầm cảm khóc suốt, cũng không có dũng khí mở mắt đi trò chuyện với những người sống sót.

Chỉ là, đến hôm nay cô nhìn thấy lại Orion sắp xuất viện, lập tức một trận mừng rỡ chạy đến ôm chằm lấy hắn.

“Anh thám tử Oreo, ôi chúa ơi, anh còn sống. Thật là may mắn quá, tôi đã cầu nguyện, nguyện ý chân thành tốt nghiệp loại xuất sắc khoa luật nếu anh còn sống đấy, anh chính là ân nhân vĩ đại của tất cả chúng tôi. Anh Oreo, chúa đã nghe lời thỉnh cầu của tôi rồi”.

Orion: “? ? ? ?”

Vậy là chúa với cô nói cùng thứ tiếng à ?

Thì ra tiếng quốc ngữ Australand lợi hại đến như vậy.

Cơ mà, tôi cứu tất cả mọi người.

Tôi làm sao có khả năng cứu ?

Hừm, không phải, mắc cái gì tôi phải cứu ?

Thám tử Oreo là thằng ôn nào ? Nghe thấy mùi vị bánh ngọt chocolate.

Này không giống tôi tí nào.

Chẳng lẽ ở đây có nhiệm vụ treo thưởng gì rồi ! ?

Trong thời gian ngắn, đầu Orion bật ra vô số suy nghĩ quái dị, hắn cũng không có vội vàng đi trả lời lại cô gái tóc ngắn, mà hỏi thăm đến vấn đề khác.

“Cô tên gì?. Ài, xin lỗi, tôi đau đầu quá, có lẽ do va đập mạnh nên mất đi trí nhớ tạm thời. Cô có thể nói rõ hơn cho tôi được không”. Orion hỏi.

“Ôi trời ơi anh thám tử Oreo, thật bất công với anh”. Cô gái tóc ngắn che miệng, làm ra biểu cảm vô cùng áy náy.

Vì tránh để những nữ sơ trong tu viện cảm thấy ồn ào, cô lập tức kéo tay Orion ra ngoài hành lang lớn, sau đó nói:

“Tôi là Lena Utto. Anh gọi tôi Lena là được. Chúng ta trước đó là hành khách trong cùng toa xe số ba đây. Anh còn nhớ không, tôi và ba người bạn của mình thường xuyên có tranh cãi về đề tài ma quỷ, người có năng lực siêu phàm gì đó”.

Orion nghe nghe, như cũ dở khóc dở cười.

Nói sao giờ.

Chã nhớ con mẹ gì cả ! ! !

“Lúc đó đoàn tàu chúng ta rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chính là anh, chính là phương án thiên tài của anh đã cứu sống tất cả mọi người....”. Lena hào hứng nói, có vẻ thực sự rất ngưỡng mộ Orion.

=========..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK