....
Từ rạng đông chậm rãi rải mình lên thành phố sương mù xám cho màn đêm nhuốm đen từ từ mờ ảo dưới những ánh sáng lung linh trên đường phố. Tại con ngõ thứ 9 đường Xuân Diệu, là một con ngõ nhỏ được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu lung linh, mỗi ngọn lửa như những điểm nhấn lấp lánh trong bức tranh thơ mộng.
Trong cái se lạnh của màn sương mù dày đặc, dưới chiếc lều vải màu đỏ rực rọ, một buổi biểu diễn xiếc đang diễn ra. Mắt đông đảo khán giả đều đổ dồn về một nhân vật duy nhất, đó là một nhà ảo thuật tầm độ gần 30 tuổi với ánh mắt đầy ma lực và bộ áo choàng bí ẩn màu xanh đen như màn đêm.
Anh ta đứng giữa sân khấu, bên dưới những tia sáng loé lên từ đèn dầu, và trong tay anh đang nắm một chiếc gậy màu trắng. Chiếc gậy này không chỉ đơn thuần là vật trang trí, nó tựa hồ còn ẩn chứa trong đó những sức mạnh huyền bí không thể giải thích. Với một cái vẫy tay nhẹ nhàng, chiếc gậy bắt đầu tỏa sáng, những tia sáng lung linh bắn ra như những ngôi sao rơi. Màn đêm đột nhiên trở nên sáng rực, người ta có thể nghe thấy tiếng thở dài ngưỡng mộ từ khán giả.
Tiếp theo, nhà ảo thuật thực hiện một phép thuật mà không ai có thể lý giải được: Anh biến hình dạng của vật liệu, khiến chúng lướt đi như lớp sương mù, biến chúng thành các hình thù kỳ dị không thể tưởng tượng được. Một hòn đá trở thành một con chim, một chiếc lá trở thành một con bướm. Khán giả nhìn nhau bằng ánh mắt ngỡ ngàng, mở rộng hơn trước mỗi biểu diễn tiếp theo.
Trong cái thế giới hậu tận thế này, ai sống tiếp thì vẫn phải bước tiếp thôi, không thể cứ vì đau thương mà từ bỏ hết tất cả các thú vui tiêu khiển được. Rất nhiều người tìm đến những đoàn hài kịch xem kịch, hoặc là xem diễn xiếc, xem biểu diễn ảo thuật để lấy làm niềm vui, có động lực hơn mà sống tiếp.
Ánh sáng lung linh giữa khán đài, những tiếng thì thầm nhẹ nhàng cứ vang lên từ những hàng ghế.
“Anh ta cứ như có phép thuật ấy nhỉ”. một người phụ nữ với chiếc mũ rộng vành rực rỡ nói.
“Chẳng biết anh ấy làm thế nào?”. Một cậu bé da đen trò chuyện cùng cha mình, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn về phía sân khấu, như một bức bích họa sáng lấp lánh giữa bóng đêm. Những trái tim rộn ràng hồi hộp, những tiếng thở dài thán phục, những tiếng cười rộn rã cùng những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tất cả cùng hòa vào không gian ấm áp, huyền bí.
Và trên sân khấu, nhà ảo thuật tài ba tiếp tục màn trình diễn của mình. Anh ta mỉm cười dịu dàng, nhưng trên gương mặt anh ta là một vẻ nghiêm túc không thể phủ nhận.
“Hãy nhìn kỹ, quý vị”. anh ta nói, giọng nói trầm thấp, ngọt ngào như tiếng sáo trong đêm, “Phép thuật là sự biến đổi của thế giới xung quanh chúng ta”.
Và rồi anh ta bắt đầu, từng ngón tay mềm mại di chuyển dọc theo chiếc gậy, bỗng nhiên ngay trước mắt mọi người, một cơn bão hoa hồng màu đỏ thắm bắt đầu cuộn lên từ không gian trống trên sân khấu. Những bông hoa, mỗi cánh hoa như được vẽ nên từ những giọt nước sáng lấp lánh trong đêm, lả lướt bay lên không trung và rơi xuống giữa tiếng thán phục của khán giả.
Có một cô gái tóc vàng với sóng mũi cao cùng khuôn mặt thon đẹp đang ngồi cạnh bạn mình và có vẻ không tin vào những phép thuật này nhất ngồi ở trong đám khán giả, cô từ đầu buổi biểu diễn đều cảm thấy đây là những trò ba lăng nhăng vô bổ.
Chẳng biết thế nào mà tâm tư của cô bị nhà ảo thuật đọc được.
Trong dải hoa hồng ấn tượng làm khán giả xôn xao kia, anh ta vậy mà xuất hiện được ngay trước mặt cô gái trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ khán giả.
“Phép thuật”. Anh ta nói, trong khi còn những bông hoa đang rơi nhẹ xuống sân khấu, “Không phải chỉ là sự thay đổi hình dạng. Đó còn là việc thay đổi trái tim của chúng ta”.
Bất thình lình nhìn người ta ở cận cảnh góc gần như vậy khiến cô gái tóc vàng khó tránh khỏi sự căng thẳng và cảm xúc hồi hộp nhất định đan xen lẫn nhau. Nhìn thấy được miệng của cô gái khẽ run rẩy, khuôn mặt ửng hồng lên, vành mũi cũng nở ra, cuối cùng không tự chủ lộ ra khe hở giữa hai bờ môi đỏ.
“Sao thế, quý cô, cô thấy tôi nói có gì sai sao?”. Nhà ảo thuật gia mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc nơ đỏ, đội cùng áo choàng ảo thuật vừa nói vừa tiến tới, khụy xuống một chân chủ động hôn lên tay cô gái tóc vàng.
“...”
“...Không...không ạ”. Cô gái tóc vàng ngượng đỏ mặt trả lời, không dám nhìn thẳng vào chàng trai.
“Xinh đẹp quá”. Nhà ảo thuật thở dài, khuôn mặt đẹp cùng giọng nói của tràn ngập sự quyến rũ cất lên: “Hãy cho tôi vinh hạnh mời cô ăn tối nay, có được không?”.
Được người đẳng cấp cao như thế khen ngợi, trái tim cô gái căn bản là sớm tan chảy, nháy mắt đã không còn bất kỳ bức tường phòng thủ nào.
Cô gái ấp a ấp ửng cả nửa ngày mới nói được: “...Tôi ... tôi còn chưa...biết tên anh”.
Nhà ảo thuật nhìn vào mắt cô gái, nụ cười anh ta rạng rỡ như vẻ đẹp của mặt trăng trong đêm mù sương. Anh ta dịu dàng đặt tay mình lên tay cô gái, nắm lấy nó nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Một làn sóng rung động đi qua, và đột nhiên, chiếc gậy ảo thuật của anh ta dường như tự động bay lên từ túi áo và đậu ngay vào tay anh.
Với một cái vẫy nhẹ nhàng của chiếc gậy, một hình ảnh hiện lên giữa không trung - một con bướm phấp phới đang bay lượn. Rồi từ từ, hình ảnh đó trở nên rõ ràng hơn, màu sắc trở nên rực rỡ hơn, và cuối cùng, con bướm ảo đã hoàn toàn trở thành hiện thực, bay lượn xung quanh họ.
Khán giả há hốc miệng ngạc nhiên, còn cô gái tóc vàng thì kinh ngạc cùng thất thần mãi không thôi.
Nhà ảo thuật đưa tay ra để cho con bướm đậu, rồi nhẹ nhàng chuyển nó cho cô gái. Anh ta sau đó cúi đầu một cách lịch thiệp, “Đây là điều em muốn nhất, đúng không?”
“Anh...vẫn chưa cho em biết tên”. Cô gái tóc vàng thực sự đã bỏ xuống tất cả lớp phòng thủ.
“Anh á, Orio...”. Nhà ảo thuật còn chưa nói hết câu thì nụ cười kia đã che khuất mất rồi, anh ta cố ý dở ương như vậy, để lại rung động trong lòng cô gái rồi biến mất.
Một làn khói trắng phóng tỏa lan ra khắp nơi.
Nhà ảo thuật trở lại sân khấu biểu diễn trong sự hụt hẫng và bồn chồn của cô gái.
Trước sự vỗ tay nồng nhiệt của đám đông, nhà ảo thuật hướng về phía khán giả cúi chào. Sự lãng mạn và ma mị của anh ta đã làm say đắm lòng biết bao người, và họ cũng biết rằng, dưới bầu trời đêm mù sương, họ đã chứng kiến một màn ảo thuật đáng nhớ.
Mười mấy phút sau, tiết mục đã kết thúc, khán giả lần lượt ra về.
Cô gái tóc vàng vẫn còn một mộng bị nhà ảo thuật cướp đoạt lấy trái tim nhỏ.
Cô đi bên cạnh người bạn với ánh mắt của sự luyến tiếc, năm lần bảy lượt hồi tưởng nhớ lại khoảnh khắc kia, thỉnh thoảng còn quay đầu ra sau lưng nhìn về phía tấm lều gánh xiếc.
“Chắc là quên đi thôi, dù sao người ta cũng là trình diễn ảo thuật”. Cô gái tóc vàng đã đứng trước cổng nhà mình, hít sâu một hơi rồi nói.
Đột nhiên, khi cô thò tay vào túi áo, cô gái sờ soạng lấy được một mảnh giấy màu hồng và một đóa hoa hồng nhỏ đính vào bên trên.
Tò mò mở ra đọc, khuôn mặt cô gái gọi là rơi vào một cái khẩn cấp đỏ chót, gần như muốn cần thuốc trợ tim, tim đập thình thịch không ngừng.
Nội dung nguyên văn tờ giấy : “Đường D11, khách sạn Triệu Mãn Duyên, quận TCPS, phòng 718. Bữa ăn tối của chúng ta đã được chuẩn bị sẵn. Hãy đến với vòng hoa của tôi đội ở trên đầu, đây có phải là thứ em trông chờ nhất”.
“Ký tên: Macaron La Rosette”.
....
Orion Lockwood về đến khách sạn, mệt mỏi đứng trước gương tẩy trang, cởi ra bộ đồ nhà ảo thuật của đêm trình diễn.
Hắn sau đó tắm rửa, đánh răng súc miệng sạch sẽ, quấn lấy khăn tắm tiến ra ngoài phòng khách.
Trên bàn có một chút món bánh trái ngọt cùng hai ly rượu vang, một cặp nến lãng mạn.
Orion mỉm cười xấu xa , dùng tay bốc lên miếng bánh Macaron màu hồng rồi bỏ vào miệng thưởng thức.
Hắn cứ thế ngã lưng xuống giường, rãnh rỗi cầm lấy đồng xu ra tung hứng.
Tín tòn !!!
Khoảng tầm 10 giờ, y nguyên, tiếng chuông cửa vang lên.
Khuôn mặt Orion lộ ra tiếp tục lộ đến một nụ cười khác gian xảo không gì sánh được.
Nến và hoa đã chuẩn bị sẵn...
Hương thơm dược liệu đều đủ dùng...
A, một chút âm thanh, cần đi cắm đĩa để nổi lên một bản nhạc du dương và lãng mạn trong những buổi đầu tiên như thế này.
Cô gái à, bữa tối của em, tôi chuẩn bị đã rất chu đáo rồi đấy ! ! !
=====
Tấu chương xong !!!
=====..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK