.....
[...]
“Lần tới cậu có thể thoải mái tìm đến nhà tôi, chỉ cần viết thư dặn cho tôi trước là được. Nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng không được kể chuyện này cho người nhà và bạn bè, phải cam đoan”. Phill Morgan tự mình dẫn Orion đi về phía cổng.
Lời này để Orion bước chân đột ngột dừng lại, hắn quay người tò mò hỏi: “Ông cũng biết tôi có chứng hay bị rối loạn trí nhớ, trí nhớ rất là kém. Lỡ đâu tôi quên thì sao, buộc miệng nói ra thứ không cần phải nói. Ngài bác sĩ, liệu ông có lại lén lút cử một binh đoàn kiến thợ săn hay ong chúa nào đại loại đi theo dõi tôi không, tiện cái giết người bịt miệng”
“Tôi không làm vậy”. Người bác sĩ chỉ trả lời ngắn gọn.
Orion yên tâm, nhưng nghĩ tới những gì mình lo lắng lúc trước bèn vội hỏi: “Vậy ông có kẻ thù không, nhỡ có ai đó là kẻ thù của ông tình cờ phát hiện tôi tới nhà ông, sau đó tưởng rằng tôi là bộ hạ nào đó của ông và nảy ra ý tưởng muốn động thủ thì sẽ thế nào”.
Tình huống như vậy không phải là không có cơ sở, Orion không thể không đề phòng.
“Đừng lo quá”. Phill Morgan châm chước nói: “Căn cứ vào thống kê thì trong những hợp ra tay của Hoàng Đạo Quân, hơn 85% là sẽ không tùy tiện giết người khi điều kiện không phải là vạn bất đắc dĩ. Ừm, con số này là tôi tổng kết dựa trên ấn tượng của mình, ý của tôi là tôi cũng không có kẻ thù nào quá lớn đến mức sẵn sàng giết cả người thường khi chưa điều tra kỹ, đại khái là đừng lo”.
“Vậy còn 15 % xui xẻo...” Orion tương đối coi trọng tính mạng, hắn làm người thường thường là gan bé một điểm, nói không với ‘liều mạng’.
“Vậy cậu có thể nghĩ tới việc chuyển đến nhà tôi ở, làm một người quản gia chẳng hạn. Cứ như vậy thì có điềm báo gì xấu thì tôi cũng có thể phát hiện đúng lúc. Cậu thấy đấy, tôi là Người Kết Nối, tầm quan sát ở nhà của mình là tuyệt đối đáng tin”. Phill Morgan đưa đến một đề nghị.
“Hơn nữa nếu ở nhà tôi, sẽ rất tiện cho công việc điều trị chứng mất trí của cậu”.
“Vậy cũng được à?”. Orion hãi nhiên hỏi. Đương nhiên hắn gần như không ôm hy vọng gì, bởi nếu ở lại vào nhà của lão Phill Morgan, chính mình vụ việc nhật ký kia liền tiêu rồi. Ai có thể đứng ra bảo đảm một Hoàng Đạo Quân giỏi quan sát như lão lại không dòm ngó lén mình đâu.
Chỉ thấy vị bác sĩ có mái tóc bạc nở ra một nụ cười hiền hòa, thuận miệng bổ sung thêm:
“Hoặc là cậu mau chóng quyết định trở thành Zodiac đi thôi. Bản thân cậu càng có giá trị, cậu sẽ tự biết cách bảo vệ chính mình”.
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu liếc hắn một cái:
“... Chàng trai trẻ, cậu về đi thôi. Đi đường cẩn thận đấy”
Hả?
Câu nói này của ông Phill rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao Orion lại nghe ra từ bên trong có một loại ngôn ngữ cảnh báo !!
Bất quá, hắn cũng là nghiêng đầu chào lần nữa, sau đó dứt khoát quay người rời đi về nhà, không tiếp tục tán dóc đề tài này.
Còn phải tranh thủ đi mua chút đồ ăn tối, mua cả mấy con đinh ốc nữa, Blue trước đó có nhờ hắn đóng giùm mấy cái tủ kệ, nhưng nhà hiện tại không có đủ đinh ốc để đóng lên. Ngoài ra, thằng bé còn nhờ Orion mua thêm một cái bật lửa, bếp gas của căn hộ dùng lâu năm cũ kĩ lắm rồi,, phải mồi lửa dẫn dắt thì mới đốt cháy được.
Ở vương quốc Australand này, sau thảm họa 23 tháng 04, sương mù gần như phủ kín toàn bộ mọi ngóc ngách, cho nên một số chính quyển cấp tỉnh đã thông báo hạn chế người ta hoạt động đi lại vào ban đêm. Chỉ là hạn chế thôi, còn chưa tới mức ban bố giới nghiêm.
Buổi ban đêm đi đường tương đối khá là nguy hiểm. Không bàn đến vấn đề tầm nhìn bị sương mù che khuất, chỉ riêng xác suất gặp trúng thú dữ xổng ra từ vùng hẻo lánh, hoặc gặp những kẻ điên khùng chán sống như một người bình thường thôi thì cũng đã là một chuyện phi thường đáng sợ rồi.
Orion vừa đi vừa ngẫm nghĩ lung tung.
Hắn lại chớt nhớ đến còn một mối hung hiểm chính mình mới xác nhận gần đây nữa.
Zodiac !!!
Phải, là đi đêm đụng trúng sự kiện linh dị Zodiac.
Cái này so với mấy cái kia còn hung hiểm hơn.
Orion nuốt miếng nước bọt, sống lưng thẳng, bước chân đi càng nhanh.
....
Xế chiều, không hiểu làm sao rất nhiều chỗ trên đường phố đầy nước bẩn tràn ra, xác động vật chết hôi thối kèm theo rác rưởi bị vứt lẫn lộn đặt chung chỗ với nhau, biến toàn bộ con hẻm đã từng rất có ‘phong cách kiến trúc dân quốc’ này trở nên xấu xí bẩn thỉu chịu không nổi.
Trong trí nhớ của Orion, khu Chợ Mới của thành phố Nelson ngày xưa kia đông đúc nhiều lắm, nhiều người đến, nhiều người định cư, nhiều người bán buôn, thương nhân tá túc sinh hoạt náo nhiệt.
“Lại đây lại đây, bia tươi thơm ngon đây!”
“Bên đây có bán râu bạch tuộc Joburg, à, là hàng tươi mới mới chuyển từ cảng về đấy!”
“Canh măng tô vừa nóng lại vừa bổ, ngâm thảo dược, uống mỗi ngày một bát là sẽ ngăn ngừa được rất nhiều bệnh tật về phổi!”
“Vẽ tranh chân dung lấy liền đây, một lần chỉ lấy 2 krone !”
“Bánh bông lan trứng muối, bánh su kem ngọt đây!”
“Cô ơi, mua ủng hộ cho cháu một hợp kẹo ngọt đi!”.
...
Những chuyện xảy ra từ rất lâu về trước, lại giống như chỉ vừa mới xuất hiện ngày hôm qua, hoàn toàn là một thước phim hồi tưởng trình chiếu trong đầu của Orion.
Vốn dĩ đã từng tràn ngập tiếng rao bán rau củ quả và đồ ăn lưu động ồn ào khắp con hẻm, tiếng đàn hát của những nghệ sĩ đường phố như mời gọi du khách đang vội vã đi đường.
Có thể hiện tại nhìn mà đau lòng.
Tình huống đến hiện tại thay đổi nhiều quá, khu chợ đông đúc năm xưa bây giờ chỉ còn lại tương đối thưa thớt, nhân khẩu không chết rồi cũng là đã rời đi khỏi địa phương này rồi, một mảnh phố phường náo nhiệt chỉ còn lại hoài niệm.
Vẫn còn đó những người bán những người buôn, nhưng nhìn trên gương mặt bọn họ, đa phần là chẳng còn tí tâm tư mời gọi khách mua nữa.
Có tiền thì tốt, không có tiền thì cũng tốt, chẳng sao cả, trước sau gì chả chết, chết sớm, chết muộn, chẳng qua là cách nhau mấy cái ngày tảo mộ.
“Bất quá, kỳ quái thật, những thứ như này ta lại nhớ rõ mồn một từng li từng tí. Trong khi có vô số chuyện xảy ra gần nhất lẽ ra phải nhớ thì chẳng nhớ gì được”. Orion tự nghi vấn bản thân.
Khả năng chính mình phải nhanh chân về nhà thôi, tranh thủ bây giờ nhớ được nhiều liền nên viết lại nhật ký càng sớm càng tốt, miễn cho chốc lát nữa chẳng biết trời đất đảo vận ra sao, chính mình liền lần nữa rơi vào hội chứng rối loạn ký ức, bao nhiêu thu hoạch đổ sông đổ biển.
Đột nhiên, đang nhanh chân đi về, Orion bỗng ngửi thấy mùi tanh tưởi và mùi thơm tinh dầu của một loại hương liệu nào đó đan xen trong không khí, hắn theo bản năng lùi về sau mấy bước, khuôn mặt lộ ra căng thẳng.
Trong lớp sương mù xám quanh quẩn, hắn cúi thấp người, từ sau lưng quần rút thật nhanh ra một con dao, tay còn lại hắn cũng không dám để cho trống trải, lập tức lấy ra chút tiền lẻ và mấy đồng ore mang theo bên người. Nếu chẳng may xuất hiện tình huống nguy cấp, Orion sẽ không du dự cầm tiền ném ra chuộc thân, tận dụng cơ hội mở con đường bỏ chạy khỏi vùng nguy hiểm.
Trên thế giới này ai mà không yêu tiền cơ chứ.
Song, giữa mạng sống và tiền bạc gỡ rối cho đường cùng, Orion như thường lệ nhát chết, hắn sẽ chọn bảo toàn mạng sống.
Còn nếu đối phương không phải là người, hoặc là người không cần tiền, hắn chỉ còn cách dùng dao...
Con quỷ hẻm này cách phố Hoa Loa Kèn có chưa tới 1.5 km, một mạch bước đi nhanh trước khi hoàng hôn biến mất, tới khi mật độ người xung quanh bình thường trở lại, là khu trung tâm của chợ, Orion mới thở phào ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu nhìn về phương hướng mà lúc nãy cảm giác của hắn thấy nơi đó xuất hiện thứ gì thật bất an.
Nơi đó có một nghệ sĩ đang cầm đàn violin kéo, trình diễn giữa đám đông cho những người khốn khổ. Giai điệu du dương mà dạt dào cảm xúc, chạm đến trái tim của những người mất mát quá nhiều hậu thảm họa.
=========..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK