Chương 11: Lộ tuyến tử vong
.............
Tu tu tu tu tu ~~~~~~~~~~~~~~~!
Xầm xầm xầm xầm xầm xầm ~~~~~~~~~~~!
Đoàn tàu vẫn băng băng chạy trong đêm tối. Những tiếng gầm rú của động cơ vang lên, cộng với tiếng bang bang của bánh xe chuyển động nhanh bất thường trên đường ray tạo nên giai điệu ngột ngạt và nặng nề.
Trời về đêm nhiệt độ càng xuống thấp, lúc này bên ngoài mặt trời đã lặn hẳn, không còn ánh sáng, chung quanh sương mù quấn lấy càng trở nên dày đặc, không cẩn thận nhìn ra cửa sổ rất dễ sẽ cho người ta sa trầm vào một loại ảo giác u ám.
Mà cũng chính sự u ám đang diễn ra ngoài cửa sổ này, hoàn cảnh cấp tốc biến hóa, mới khiến cho Orion cảm giác được chỗ không đúng.
Keng eng eng ~~~~~~~~~~~~~!
Một tiếng ngân dài văng vẳng rất to tựa hồ chuông lớn báo động vang lên, đây là âm thanh cảm ứng được phát ra từ mỗi một trạm tàu hỏa dùng để cảnh báo khi có người gác đêm quan sát thấy một toa tàu đến gần trạm.
Thế nhưng, tiếng chuông này so với bình thường đột nhiên muốn ngắn, cảm giác chỉ vừa nghe loáng thoáng bên tai, âm thanh gầm rú và tiếng xầm xầm kim loại va chạm đã lập tức lấn át, nhanh chóng để tiếng chuông trôi đi, giống như là bị bỏ rơi lại vậy.
Phải rất tinh ý thì mới nghe được tiếng chuông của trạm vang trước đó.
Orion nhìn đồng hồ.
Bảy giờ mười hai phút.
Khuôn mặt chàng thanh niên hay ra vẻ quý ông lịch lãm lập tức căng thẳng.
“Tốc độ nó tiếp tục bị gia tốc lên, thậm chí có khả năng đoàn tàu đã chệch hướng rời khỏi tuyến đường ray đã định”. Emily nhận định.
“Tiếng chuông vừa rồi...hình như là của trạm ga Nelson”. Orion tay vuốt vuốt mũi, đồng thời cho ra một luận điểm bổ sung ý kiến của cô Emily.
Việc vì sao tiếng chuông chỉ nghe được âm ngân rất ngắn cũng hoàn toàn có thể giải thích được dựa theo lý luận này. Rất đơn giản, đoàn tàu không có dừng lại ở trạm ga cuối cùng như thường lệ, nó tiếp tục băng băng di chuyển với tốc độ cao.
Orion đứng lên và di chuyển bước chân đến góc bên trái chốt cửa an toàn của toa xe số 3, tại nơi đây có một cái hộc màu đỏ sậm được thiết kế để cất một số vật phẩm y tế và những tấm bản đồ lộ tuyến, các mẫu hướng dẫn khi đi tàu hỏa.
Hắn không chần chừ mở hộc ra, nhanh tay lấy tấm bản đồ các tuyến đường tàu hỏa, nhìn nhìn kiểm tra cẩn thận một lát rồi mới mang tấm bản đồ trở về chỗ ngồi.
“Hiện tại chúng ta đã không còn ở ga Nelson. Theo như bản đồ, trước mắt có hai cái lộ tuyến, một hướng đi đến khu đại học Teitan, một hướng đi vào thị trấn Timara”. Orion chỉ tay vào bản đồ nói.
“Chúng ta phải chọn ra một nơi trước để từ đó phân tích tiếp lựa chọn, có thể là báo cảnh sát, có thể là cân nhắc địa hình để tháo chạy...Ừm, một gã Hoàng Đạo Quân tiêu hao lực lượng thật lớn để điều khiển cả một toa xe chạy bang bang lệch tuyến thế này, chắc chắn không phải chỉ để đến địa điểm nào đó kịp thời ăn khuya đi”.
Câu này của hắn ẩn ý chính là, có nguy hiểm cho những người ngồi trên xe.
“Loại bỏ khu đại học Teitan”. Quý cô Emily nói.
Cô ta gần như không tốn thời gian suy nghĩ, trực tiếp loại bỏ phương án đoàn tàu sẽ tiến vào khu đại học Teitan.
Thấy Orion hơi khựng lại nhìn mình chằm chằm, Emily mới cười giải thích: “Khu đại học Teitan có rất nhiều trạm cảnh sát xung quanh, hơn hết nữa là có một vài gia tốc tiêu biểu như gia tộc Noch đặt làm địa bàn sinh sống. Gia tộc Noch tự nhiên là không thiếu Zodiac lợi hại. Dù cho gã Hoàng Đạo Quân kia là một Bậc Thầy Người Vận Chuyển, nhưng nếu nói hắn muốn làm nên một cái gì đó ở khu đại học Teitan, vậy thì là có lẽ hắn quá ngạo mạn rồi. Trong đêm toa xe lửa ồn ào bất thường gây động tĩnh lớn, e rằng trước khi đến trạm cuối đã bị những người khác giăng lưới tóm gọn”.
“Gia tộc Noch không thiếu Hoàng Đạo Quân sao?” Orion lặng lẽ ghi nhớ câu này vào trong lòng.
Về sau hẳn có thể cân nhắc biết người biết ta.
Quý cô Emily lại nói tiếp: “Hơn nữa, tuần trước báo chí có đăng ở thị trấn Timara có một cơn mưa lớn làm sạt lở đất, hiện tại tuyến đường ray chuyển tiếp trạm nơi này đang trong giai đoạn thi công sửa chửa, hình chụp thì thấy nhiều cây cối và khối đá to chắn ngang lại trước trạm. Với tình hình sương xám bao phủ vương quốc Australand không có gì thay đổi, không có chuyến tàu nào thay thế, khả năng cũng mất mấy tháng thì đội nhân công mới di chuyển nguyên vật liệu đến kịp để khắc phục hậu quả”.
“Nói một cách khác, nếu gã Zodiac kia muốn làm cái gì đó nổi bật lớn mật, vậy thì hắn sẽ cho đoàn tàu này đâm vào hố chôn ở tỉnh Timara”. Orion trầm mặc bổ sung.
Thứ gì là thứ gì.
Gã đó cũng ở trên toa xe, hắn muốn chết sao?
Không đúng, nếu hắn đã có năng lực thay đổi tốc độ và tuyến đường của cả một toa xe tính trọng lượng bằng tấn, vậy thì hắn thừa khả năng trước thời điểm đâm nổ bỏ chạy.
Nghi vấn đặt ra là, tại sao lại là toa tàu này? Trên tàu có người hắn muốn giết sao?
Giả thuyết này hợp lý hơn một điểm.
Có lẽ giết theo cách thông thường rất dễ bị điều tra ra...Hừm, nói đúng hơn là e ngại sau đó sẽ bị một gã Hoàng Đạo Quân nào khác khám phá ra bí mật và tìm cách trả thù gây khó dễ. Cho nên ngụy trang bằng một vụ án xe lửa đâm vào núi đá bị sạt lở.
Chính là như vậy, như vậy càng đúng hơn.
Trên xe này nhất định có người nào đó mà gã Hoàng Đạo Quân cấp bậc Bậc Thầy đều không tiếc hi sinh nhiều người khác để chôn sống cùng.
Orion vạch ra một lộ tuyến đi tìm nguyên nhân trong đầu.
Tuy nhiên, suy luận không có bằng chứng và nhân chứng thì cũng chỉ dừng lại ở suy luận.
“Muốn đi xác định một chút tình huống nhìn xem có phải hay không thật sự là sự kiện Zodiac giết nhân vật lớn nào đó, vẫn là trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi nơi này?”. Orion giờ phút này trong lòng xuất hiện hai cái đáp án.
Mặc dù hắn có chắc chắn chín phần mười có thể kết luận đây là một sự kiện giết người có chủ đích manh mối, nhưng trong xe, chí ít trong toa số 3 này hết thảy bình thường, có lẽ hung thủ nằm ở toa hành khách số 4, hoặc là đã tiến vào buồng lái.
Trên thực tế, lẽ ra còn một phương án nữa, đó là người lái đoàn xe này là hung thủ chứ không phải bất cứ một vị Hoàng Đạo Quân nào cả. Bất quá, Orion từ sớm đã loại bỏ phương án này, không khả thi, không có khả năng.
Orion hít sâu một hơi, giữ cho ánh mắt tự nhiên vô cùng, hắn liếc nhìn một vòng quanh toa xe số ba, nhìn khắp tất cả hành khách trên boong, không thấy bất kỳ điểm gì bất thường cả.
Càng không có gì bất thường, càng khiến tình huống bế tắc.
Bây giờ cũng không thể tiến đến bên cạnh từng người khảo cung. Khảo cung không tốt để rút dây động rừng, gã Zodiac kia xuất hiện là toi cả đám.
Chưa chắc quý cô Emily ở đây có thể bảo vệ mình, mà nói về nói, cô ta thậm chí còn chưa cho mình biết về bản thân cô ta, tỉ như năng lực, nghề nghiệp, làm việc cho tổ chức nào đó có phải hay không thành phần cực đoan hậu mạt thế.
“Nhảy cửa sổ đi thôi, mình không muốn bị cuốn vào trong những chuyện này”. Orion không có có mơ tưởng, lập tức liền làm ra quyết định.
Bất kể hắn hiện tại lâm vào cái gì tình huống, nguy hiểm cũng được, không nguy hiểm cũng được, rời đi trước lại nói.
Xe đang gia tốc quá nhanh, có lẽ không đầy nửa giờ nữa, đoàn xe sẽ toàn lực đâm vào điểm nổ. Ở lại chỉ có chết đến chết nát bấy.
Hắn đồng dạng phủ định việc mình nên thông báo mọi người. Không phải hắn không muốn cứu, cứu người có thể, dĩ nhiên nên cứu người, nhưng không phải bây giờ, không phải bằng cách thông báo làm loạn và không phải theo cách chụp đầu hung thủ.
Nhiệm vụ của thám tử là điều tra, nhưng tình hình thế giới diễn hóa có chút phức tạp, một chút sát nhân ngang nhiên tồn tại thách thức pháp luật, bọn họ có sức mạnh quá mức khoa học thông thường nghiên cứu ra, nếu bất chấp hung hiểm, chỉ sợ điều tra chưa đến nơi thì hung thủ đã luộc mạng mình.
Hơn nữa, Orion cũng không thực sự có giấy tác nghiệp thám tử tư. Hắn vẫn như cũ nghề nghiệp là ‘người an ủi’ nha, người đi chữa lành những vết thương, không phải trước hết cần có mất mát và vết thương thì mới tác nghiệp được.
“A, lại cái mỏ hỗn”. Không biết là ai đang điều khiển tâm linh để mình suy nghĩ ác độc như vậy, Orion tận đáy lòng tát nhẹ một cái trong suy nghĩ, cảm thấy thỉnh thoảng mình vẫn thường hay có cái suy nghĩ rất ‘gây nghiệp’.
Trước chỉ có thể cứu bản thân rồi mới nỗ lực tìm cách cứu những người còn lại sau.
“Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát”. Orion đứng lên nói.
Tiến vào nhà vệ sinh, hắn lập tức đưa tay đi mở bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị nhảy cửa sổ rời đi nơi này.
Hắn phân biệt đạo lý rõ ràng, người lương thiện sống không nên cố chấp, cố chấp thì khác gì kẻ tàn ác phiên bản hậu đậu vụng về đâu.
Orion không quan tâm quý cô Emily kia lắm, cô ta cũng là Hoàng Đạo Quân, hơn nữa trông có vẻ không hề sợ hãi hoang mang gì với năng lực của Người Vận Chuyển kia. Cho nên cô ta nhất định đã tính tới trường hợp thoát thân, hoặc là cứu rỗi rồi.
Oái.
“Cửa sổ xe mở không ra?”
Thử nữa thử, dùng nhiều lực hơn, thậm chí là đổ thêm dầu nhớt lúc nãy hắn lén trộm trong hộc tủ đỏ để làm bôi trơn, vẫn là mở không ra.
Cửa sổ kim loại đóng chặt cứng ngắc, không nhúc nhích tí nào, căn bản là mở không ra.
Orion sắc mặt biến hóa.
Hắn định dùng đến búa rìu phá cửa rồi, nhưng suy đi nghĩ lại, lại xả bồn cầu, cẩn thận rửa tay, rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương mà thở dài.
Sau khoảng 10 phút loay hoay, Orion tiến về chỗ cũ ở boong tàu ngồi xuống, sắc mặt dĩ nhiên có chút thất vọng.
“Làm sao, không phá cửa sổ lén lút bài chuồn được?”. Mà ngồi kế bên, quý cố Emily tỏ ra rất bình thản châm chọc.
Không có gì bất ngờ, Orion cũng hiểu là cô ta nhất định biết mình làm gì.
Cô ta để cho hắn làm, tự nhiên là hắn trong đầu sớm đã dự đoán được kết quả, chỉ là muốn đi thử xác nhận mà thôi.
Có thể thấy khóe miệng Orion liền co giật mấy cái, dở khóc dở cười đáp lại: “Coi như cậy được cửa ra, tôi cũng sẽ không nhảy được, không thể nhảy từ tàu hỏa với vận tốc kinh khủng này xuống. Chưa nói tác động vật lý, bên ngoài tối đen sương lạnh như thế, khả năng sống sót quá nhỏ, gần như là tuyệt lộ”
..............
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK