• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Người lắng nghe những vết thương
...............

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng cố gắng lóe qua từng mảnh tường, từng hàng cột thưa thớt đổ gãy của thị trấn này, khung cảnh trống trải chìm trong sương mù mang đến cảm giác sợ hãi hoàn toàn ngược lại của một thành phố đã từng tràn đầy sức sống trước đây.

Khói bụi không thoát đi mà dày đặc bao phủ ô nhiễm vào trong không khí, nhiệt độ tiếp tục theo đà xuống thấp, mới đầu thu nhưng trời đã trở lạnh, kèm theo đó là độ ẩm tăng lên, lượng hơi nước trong không khí có khi đạt tới bão hòa.

Đi lại trên cung đường sương mù, không khó thường xuyên nghe thấy tiếng động cơ máy móc có vẻ sắp hư hỏng đến nơi vang lên rền rĩ cọt kẹt, những cánh cửa sắt va đập vào giai điệu của tiếng búa gõ khắp trấn. Khói đen kịt phun ra từ những loại động cơ khô dầu càng khiến cho những ngôi nhà đã cũ kỹ lụp xụp lặn bên trong tầng lớp sương mù kia trông mười phần ảm đạm và mụ mị.

Thị trấn này gọi là Inver.

Orion Lockwood rời khỏi xe ngựa, bước vào lòng trung tâm thị trấn.

Những dòng người mệt mỏi trong những bộ quần áo lụa thô cũ và nhăn nhúm. Chính quyền đã cố gắng tạo điều kiện giúp đỡ họ hòa nhập lại vào xã hội, tái thiết lại cuộc sống, song, vẫn còn có thứ gì đó tâm trạng buồn bã cùng lạc lõng giữa những mảnh mất mát đó.

Trước con mắt của một vài hộ gia đình đang sinh hoạt bên trong bắt gặp, Orion tháo cặp kính cận của mình xuống, mắt hơi nheo lại, vừa đi về phía trước theo sự hướng dẫn của bảo an, vừa cẩn thận thổi hơi vào tròng kính, dùng khăn tay lau khá kỹ để không bị mờ. Mất một lúc đi đến cuối đường, hắn mới đeo kính trở lại.

Trong quá trình này, sự chú ý của mọi người có lẽ đều đổ dồn tập trung vào động tác của hắn hơn là quan sát đôi mắt cất giấu cảm xúc của Orion.

“Thời tiết ở Inver khó chịu hơn tôi tưởng, mới tháo kính một chút đã cộm cộm mắt rồi. Anh Pho, lát nữa làm phiền anh lấy cho tôi một lọ nước mắt nhân tạo, à, là cái loại thuốc nhỏ có nắp màu xanh ấy, bên ngoài để chữ Tears Lubricant. Nếu anh chú ý kĩ, thì bên dưới sẽ có dòng nhỏ in nghiêng Sodium Hyaluronate 0.18%. Thật ra anh không cần quan tâm thành phần đâu, cũng không cần đi nghiên cứu có phải chúng có hoạt chất gì nguy hiểm hay không, chúng chỉ là nước muối sinh lý NaCl với nồng độ thấp, ừm, hình như là 0.9% thì phải. Tất cả các hãng sản xuất nước mắt nhân tạo đều dựa trên cơ sở này rồi thêm vào một chút hoạt chất đặc thù khác nhau để diễn tấu. Tôi ưa thích chất nhầy của mặt hàng Lubricant này”. Orion nói lời, từ trong túi áo gile móc ra một chiếc đồng hồ bỏ túi (Pocket Watch), xem xem thời gian.

8.41 phút sáng rồi sao, không tệ, sau khi tuyến đường sắt sửa sang lại, đi từ Nelson đến Inver giảm xuống chỉ còn 2 tiếng. Đến sớm 30 phút có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lúc này, bảo an trực ở thị trấn Inver, Lê Pho, người nhận được sự ủy thác đi theo Orion cả chặng đường này giờ mới kịp nghe hiểu hết câu nói vừa rồi, anh ta bày ra vẻ chẳng có chút gì bình thường, Pho ngạc nhiên hỏi: “Anh nói lọ thuốc có nắp màu xanh là được rồi, có khi tôi sẽ dễ nhớ hơn đấy”.

Chỉ gặp Orion cười cười, lắc đầu nói: “Thuốc thang thì nên cẩn thận, tôi cũng không nói là chỉ có một lọ thuốc nắp màu xanh duy nhất. Hơn nữa, thuyết minh nhiều thành phần cho anh, nhắm chừng còn là để anh hiểu được tôi biết tôi đang dùng thứ đồ gì. Trong trường hợp bất cẩn có ai đó tráo thêm thành phần làm tôi mù mắt...ha ha, tôi không có ý nghi ngờ anh. Nhưng anh biết đấy, nghề của tôi phải nghe quá nhiều chuyện buồn, quá nhiều bi thảm cùng tang thương ngoài ý muốn, cẩn thận một tí thì có mất mát cái gì đâu, đúng chứ?”

Bảo an Pho khóe miệng khẽ lắc lư một cái, nghe thì hơi thấy có lý, mặc dù nghĩ đi nghĩ lại, nó càng trở nên rất kì cục.

“Anh cẩn thận như vậy, thế tại sao lại đột nhiên đi giữa đường bụi bặm lại tháo kính ra lau rồi chi? Kính của anh lúc đó cũng không phải là bị bẩn hay mờ gì quá nhiều. Một người luôn mang theo thuốc nhỏ mắt bên mình hẳn là biết rõ bản thân mình thường xuyên dễ bị cộm mắt chứ, Inver bụi như vậy mà”. Pho nói.

“Vâng. Tại vì tôi không thích việc quá nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào mắt mình. Làm một người lắng nghe những vết thương từ những mẩu chuyện không ai muốn, tôi phải xây dựng cho bản thân một cảm xúc mạnh mẽ, đáng tiếc là đôi mắt của tôi rất dễ không nghe lời, nó thường bị bại lộ cảm xúc, cho nên tôi muốn lảng tránh bằng phương pháp đó”. Orion thật thà đáp.

Vừa đáp, hắn vừa chỉ trên tay bảo an Lê Pho cây dù đen của mình. Là lúc nãy hắn nhờ cầm giúp.

“À dù của anh đây”. Pho trả lại cây dù cho Orion.

Xong xuôi nhận lấy cây dù của mình, Orion cũng không tiếp tục trò chuyện thêm với vị bảo an trẻ tuổi nữa, hắn nghiêng đầu chào rồi rẽ phải vào một con hẻm số 19, gã chuyển đổi nhịp độ từng bước chân và đánh dấu thời gian trên đồng hồ của mình. Mặc dù có vẻ như mọi thứ xung quanh hắn đều đang mở đầu với một tương lai u tối, nhưng Orion vẫn cố gắng làm việc với tinh thần lạc quan và đem lại những trải nghiệm tích cực cho những người sống sót.

Mấy mà đã tới một câu lạc bộ có tên Hội An Thần, nơi này là nhóm truyền thông phương Nam của đất nước Australand thành lập ra một câu lạc bộ để chuyên môn an ủi và chữa lành cho những người bị mất mát lớn đằng sau thảm họa ngày 23 tháng 4. Câu lạc bộ ngoại trừ hay tổ chức những cuộc phỏng vấn và giúp đỡ những người chịu tác động bởi thảm họa, họ còn có một nhà đài phát thanh riêng của mình, đài phát thanh này là một trong những kênh đài được lắng nghe và ủng hộ nhất cả nước, cuối năm ngoái đã được phê duyệt thành đài phát sóng trên khung giờ cao điểm của cả nước, lấy được sự ủng hộ tuyệt đối của chính phủ.

Orion làm công việc người lắng nghe và kể chuyện ở câu lạc bộ này cũng đã được xấp xỉ hai tuần. Ở thị trấn Inver, tòa nhà của câu lạc bộ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, bên trong tập hợp những người còn sống sót sau trận thảm họa đáng sợ năm đó, họ đang cố gắng vượt qua nỗi đau và khó khăn đang đối diện. Đó là một không gian yên tĩnh và cô độc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường vang lên rõ ràng.

Bước vào câu lạc bộ, Orion trước tiên cất cây dù vào một góc phòng, sau đó trực tiếp tiến đến phòng thu làm việc và nhận được sự đón chào nồng nhiệt bởi những nhân viên trong đoàn phát thanh cộng sự ở Inver.

“Chào mừng đến với chương trình của chúng ta tiểu trấn xa xôi này, quý ngài Orion Lockwood” một nhân viên đoàn đặc biệt mở lời chào đón nhân vật đang rất nổi tiếng gần đây trong câu lạc bộ.

“Chào buổi sáng, hôm nay là một ngày đẹp trời”. Orion như thường lệ bày biện vẻ ôn hòa gần gũi của một quý ông trên khuôn mặt.

Dứt lời, hắn lưu ý trong đám người kia có ánh mắt một cô gái quen thuộc, liền nhanh bổ sung thêm: “Cô thì sao rồi, Maria? Có vẻ như cô đã nghỉ ngơi đầy đủ đêm qua nhỉ”.

Maria cười lớn đáp lại, “Cảm ơn anh, tôi đã nghỉ ngơi tốt đấy. Anh thì sao?”.

Maria giống với Orion, cũng không phải là nhân viên thường trực của câu lạc bộ ở chi nhánh Inver này, bọn họ đều đến từ thành phố Nelson.

“Chắc tôi cũng tốt như Maria thôi”. Orion nhìn thẳng vào đối phương mà trả lời, như cũ để một tay nắm hờ đặt trước lưng quần, lịch sự cổ điển.

“Ha ha ha”. Maria giương tay che miệng cười, một bộ thật sự thích thú trò chuyện với người đồng nghiệp dễ gần này.

Sau khi nói xong với Maria, Orion lại được một vài đồng nghiệp khắc bắt chuyện trao đổi và những cuộc hội thoại ngắn nhẹ nhàng cứ thế tiếp tục diễn ra. Tuân thủ quy tắc cư xử đúng mực, Orion chào hỏi một số nhân viên khác trong đoàn radio trước khi chuẩn bị bắt đầu thu âm.

“Tommy, anh có tin tức mới gì về bác của anh không?”. Orion hỏi một nhân viên trong đoàn phát thanh, đồng dạng là người quen.

“Không, tôi còn đang chờ thông tin từ báo chí và các cơ quan chức năng”. Tommy trả lời.

“Đó là một bộ phận quan trọng của công việc của chúng ta, tôi hiểu cảm giác của anh”. Orion nói, “Hãy cố gắng giữ vững tinh thần lạc quan và hy vọng trong mọi tình huống”.

“Ừm, cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng”. Tommy nói với giọng buồn bã.

Trên thực tế, ngay cả trong nội bộ đoàn làm việc của Hội An Thần, liền những người thường xuyên phải đi an ủi người khác cũng có khả năng chính là một trong những người chịu tổn thương tâm lý nặng nề nhất. Chẳng qua là họ chọn một phương pháp khác để đối mặt thôi.

Bộp một tiếng rõ to vang lên trong phòng thu.

Người làm ra tiếng động kia là biên kịch tổ chức của đoàn phát thanh.

“Chúng ta đã sẵn sàng để ghi lại chương trình của anh”. Lúc này, vị biên kịch ngoài 50 tuổi của chương trình lên tiếng nói.

Orion gật đầu, có vẻ hài lòng khi được làm việc với những đồng nghiệp của mình. Mặc dù không thường xuyên đi đến Inver, nhưng câu lạc bộ Hội An Thần luôn là những người mang đến sự ấm áp, hỗ trợ và động viên nhau trong công việc.

Khi hắn đến bàn làm việc và ngồi xuống, trong lúc đang bắt đầu điều chỉnh tai nghe và microphone trước mặt.

Nhìn thấy Orion một bộ bắt đầu điều chỉnh nhịp hơi thở, tay trái chống trên bàn day day ngón giữa vào tâm trán, mà tay phải thì buông lỏng đặt xuống mặt bàn, những ngón tay không yên bắt đầu hoạt động.

Roẹt...

Cộc !

Roẹt...

Cộc ! Cộc !

Không biết từ khi nào, tác phong này đã trở thành thói quen của hắn mỗi khi chẳng làm gì cả, hoặc đôi lúc là đang căng thẳng, hoặc cũng có thể là đang suy nghĩ về vấn đề gì đó cần sự tập trung...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK