.......
....
Bác sĩ Phill Morgan ở trong một tòa biệt thự có vườn hoa riêng nằm sau nhà thờ Tinh Khôi, thuộc quận TCPS, thành phố Nelson. Bên ngoài lớp cửa sắt màu đen ma mị là một con đường đủ cho bốn chiếc xe ngựa cùng chạy song song.
Từ ngoài nhìn vào hai bên đường, cứ năm sáu mét lại có một cột đèn đường. Những cột đèn này cao cách mặt đất chừng cỡ chưa tới hai mét, tiện cho việc chiếu sáng tầm nhìn ngắn trong điều kiện thời tiết đầy sương mù.
Đương nhiên, đó là áp dụng cho xế chiều trở đi thôi, chứ ban ngày trước đó, chưa tới mùa đông thì cũng chẳng lãng phí tài nguyên quốc gia để đi mở lên mà làm gì.
Bước qua con đường với ánh nắng mờ mờ hòa quyện vào sương mù, Orion mất chưa tới một giờ đi xe ngựa đã đứng đối diện nhà của bác sĩ Phill Morgan.
Cổng nhà cao, hai bên cổng có treo thêm hai dây đèn đốt khí gas đang thắp sáng.
Bên trái nó là vườn hoa, bên phải là thảm cỏ, mùi hoa nhàn nhạt xen với mùi nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
“Không khí của nhà giàu thật dễ chịu”. Orion cảm khái một câu.
Hắn và vị bác sĩ nổi tiếng vùng TCPS này đã gặp nhau nhiều lần rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên chính thức đi đến thăm biệt phủ nhà Morgan, những lần trước, chủ yếu hai người họ tình cờ gặp nhau trên đường, hoặc là ở bệnh viện.
Vừa định lắc chuông gọi cửa, Orion lập tức dựng hết lông tơ lên, vội nhìn xung quanh.
Hắn cảm thấy ở sâu trong vườn hoa, trên thảm cỏ, ở tầng đỉnh của tòa nhà, phía sau đu dây, trong những góc tối bị lớp sương mù xám che khuất đi có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Rõ ràng là chủ nhà còn chưa biết có khách đến thăm, trước mắt khoảng sân rộng trống trải này không một bóng người, mà Orion lại thấy mình như đang đứng ở một con phố náo nhiệt.
Không, con phố chẳng đủ để diễn tả, phải là cái chợ ồn ào tấp nập mới đúng. Chính sự đối lập kỳ dị giữa không gian thực và trực giác đã khiến thân thể hắn dần dần trở nên căng thẳng, Orion cảm thấy có một tia ớn lạnh từ đốt sống chảy khắp toàn thân.
“Quỷ quái, là thời gian gần đây nghe truyện ma nhiều quá rồi sao” Orion nhịn không được luồng suy nghĩ này.
Nhưng dù là vậy, đã tới đây rồi thì hắn cũng chẳng thể cứ thế rời đi, Orion như cũ lắc chuông.
Sương xám vẫn dày đặc bao phủ tòa nhà có cảnh cửa sắt đen to lớn này, chính vì sương xám che mờ tầm nhìn xa, cho nên tại thị giác bình thường liền thấy khung cảnh u ám xung quanh lại càng trở nên có xu hướng cô độc.
Orion chịu đựng cái cảm giác sởn tóc gáy khi cứ ảo giác bị ai đó theo chân, bị nhìn trộm, bị đánh giá mà hết lần này đến lần khác không phát hiện đối tượng ở đâu.
Mẹ nó, lão Phill Morgan ra đi chứ, hai, ba phút đồng hồ rồi.
Cứ như này mãi chắc mình sẽ bị thần kinh mất...
Orion chân nhún nhún giữ bình tĩnh, một tay cầm giỏ hoa quả mua tặng, một tay vịn chắc cột cửa sắt kia cho khỏi thấy trống trải.
Sự lo lắng bất an hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.
Mãi cho đến khi tầm thêm hai phút nữa trôi qua, một cô hầu nữ khuôn mặt khí huyết nhuận sắc đi ra ngoài và hỏi:
“Nhà Morgan ở đây, xin hỏi anh tới đây có việc gì không?”
Khi cô gái giơ tay lên tỏ ra cử chỉ của một người bình thường, Orion mới thở dài, tâm tình bình phục được không ít.
“Tôi là Orion Lockwood, bệnh nhân điều trị khoa thần kinh của bác sĩ Phill Morgan, hôm nay tôi muốn đến xin gặp ông ấy vì lần trước tôi đã không tái khám đúng hẹn được. À phải rồi, lúc nãy tôi có đến bệnh viện nhưng không gặp được, một nhân viên nói với tôi rằng hôm nay là ngày nghỉ của ông ấy và người đó đã cung cấp địa chỉ nhà cho tôi”. Orion thành thật nói.
Hiện tại không khí đáng sợ như vậy, dưới tình huống cái gì cũng không hiểu, người điên mới đi mở miệng nói dối.
Gió lạnh hơi se se thổi lướt ngang vai áo.
Bỗng nhiên Orion không còn cảm thấy những con mắt quỷ quái kia chằm chằm theo dõi mình nữa.
Cô hầu nữ lúc này nở ra một nụ cười nói: “Mời anh vào, bác sĩ Phill Morgan đã biết và đang đợi bên trong”.
Orion sửng sốt trong giây lát, từ sửng sốt đến trầm mặc.
Trầm mặc bên dưới, hắn bắt đầu bị thuyết phục bởi lời nhắc nhở trong tờ giấy nhật ký do chính mình ghi lại kia ---- “Phill Morgan có khả năng là một Zodiac !!!”.
....
Gian phòng khách, đèn tường không được bật sáng, thay vào đó là có khá nhiều ngọn nến được thắp vào treo lủng lẳng câu từ trần nhà xuống. Giữa phòng là một chiếc ghế sô pha uốn lượn vòng tròn vờn quanh một bàn trà làm từ đá cẩm thạch. Sát vách tường trong hốc, giống như bao biệu phủ của giới nhà giàu khác, dĩ nhiên là phải sở hữu một hệ thống lò sưởi nối liền ống khói thả lên bầu trời.
Những ngọn lửa đung đưa trên trần tỏa ra ánh sáng màu hồng nhuận lờ mờ, phủ lên một tầng sắc thái tương đối ấm cúng mà cũng không kém sự bí ẩn cho căn phòng khách với kết cấu kiểu quý tộc cổ điển.
Phill Morgan ngồi trên chiếc ghế sô pha, đặc điểm nhận dạng là ông ta có râu quai nón và khuôn miệng bị móm vào trong, đầu râu đều có màu bạc lẫn màu đen lộn xộn trộn lẫn, ông mặc một chiếc áo thun xám không có bất cứ họa tiết gì đặc biệt, quần có dây đeo lên vai (suspender).
Trên bàn, ông ta đã chuẩn bị sẵn một mảnh da dê màu xám và hai cốc nước đỏ, một cây nến được thắp sáng.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Phill”.
“Ông đang làm cái quái gì trông ghê gớm quá vậy”. Orion định mở miệng bổ sung thế, nhưng sau cùng không có gan đi nói.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy ông ta khác lạ và dị hợm như vậy, cảm giác so với trong trí nhớ là một bác sĩ khoa thần kinh gần gủi và hòa đồng hoàn toàn khác biệt.
Chỉ gặp Phill Morgan lắc tay cho hầu nữ đi ra ngoài trước. Orion nhanh ý đưa giỏ hoa quả của mình chuẩn bị mang theo cho cô.
Xong xuôi, Phill Morgan mới dời ánh mắt lên người Orion, ông ta chỉ vào vị trí ghế sô pha hướng đối diện, nói:
“Mời cậu ngồi”.
“Cảm ơn.” Orion gật gật đầu, cật lực lộ ra nụ cười.
Hắn bước tới rồi thành thật ngồi xuống, cả trái tim cứ như nhấc lên tận cổ họng.
Trước khi đi tâm trạng một đằng, đến nơi tâm trạng một nẻo, ngồi xuống ghế thì lại là tít tìn tịt xa lạ khác biệt hoàn toàn.
Nói thật, Orion bây giờ có chút hối hận.
Lẽ ra không nên đi đến gặp lão Phill Morgan tại nhà riêng của lão.
Điều khiến hắn cảm thấy uể oải nhất chính là bản thân mình không có bất cứ thứ gì để dựa vào.
Thứ ma quỷ thần bí chẳng biết, nếu chúng thực sự tồn tại, chính mình chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cầu nguyện...
Orion mặt đầy chua xót ngồi một cục ở đó, trước tiên nghe ngóng xem tình hình rồi lại tính.
Không để hắn chờ lâu, vị bác sĩ thần kinh nổi tiếng của quận TCPS bắt đầu bằng một câu tương đối ẩn ý: “Cậu khỏe không, cậu Orion. Khi cậu tự mình tìm đến nhà tôi, tôi dám cá là cậu đã nghiêm túc xem xét những gì tôi từng nói rồi”.
“Ý ông là Hoàng Đạo Quân”. Orion trả lời thẳng.
Phill Morgan cười cợt, nói: “Tôi có đọc báo vụ con tàu đêm từ nhà ga Inver đến Nelson rồi. Cậu biết đấy, tôi không thể nào tin báo chí rằng đó chỉ là một vụ khủng bố đơn giản của một nhóm muốn cướp tàu được. Thật lòng thì chính quyền càng tìm cách xoa dịu thì bọn họ sẽ càng để lộ nhiều thêm sơ hở, một ngày nào đó không xa, những kẻ siêu phàm Zodiac kia nhất định sẽ không còn ẩn núp trong bóng tối được nữa. Bí mật về quỷ bí huyền nghi sẽ bị bại lộ, sự kiện linh dị liên quan đến Zodiac cũng sẽ ngã theo chiều hướng mới”.
Những lời ông ta nói đều là sự thật?
Quả thật tồn tại những người nắm giữ năng lực thần bí trên thế giới này ? ? ?
Orion lưu ý rất kĩ nhưng chẳng nhìn thấy có bất cứ sự chập chừng nào trong lời nói của Phill Morgan.
Ông ta đúng là không có trên chuyến tàu kia, nhưng một câu vừa rồi của ông ta lại vừa vặn rất khớp, xóa tan nghi ngờ của Orion về tính chân thực của mấy tờ giấy nhật ký lúc trước.
Hoàng Đạo Quân là có thật ! ! !
Nhưng bọn họ đang ẩn núp trong bóng tối ?
Tại sao phải ẩn núp, mạnh như vậy, ẩn núp làm gì ?
“Sắc mặt của cậu sao thế. Cậu cũng ở trên chuyến tàu đó, lại là một trong những người may mắn sống sót, hôm nay cậu lại đi đến đây tìm tôi, có muốn kể lại một ít hay không?”. Bác sĩ Phill Morgan nói.
Ánh mắt Orion khẽ nhúc nhích, hắn nhớ lại chính những mảnh giấy nhật ký do chính mình viết lúc trước, bắt đầu hồi tưởng nói: “Ừm, một gã gọi là Người Vận Chuyển, một người khác thì nghe nói là Sứ Giả Triệu Hoán. Trước mắt tôi chỉ biết như vậy”.
“Sứ Giả Triệu Hoán? Người Vận Chuyển”. Bác sĩ Phill Morgan kinh ngạc thốt ra.
“Ừm”. Orion đáp.
“Cậu còn có thể sống sót khi chung chuyến xe với hai người này?”. Phill Morgan đè nén giọng nghi hoặc hỏi.
“Về phần làm sao tôi có thể sống sót..., tôi không nhớ, lúc đó tôi bị bất tỉnh, khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã được đưa đi đến một tu viện ở Timara, là các sơ chăm sóc cho tôi”. Orion cho ông ta một câu trả như thế
“...”
Nghe câu này, Phill Morgan trái lại không mấy bận tâm đánh giá thật giả đúng sai, ông ta suy tư một chút, đoán chừng khoảng 3 phút, sau đó mới gật đầu nói: “Có lẽ thế là tốt cho cậu, khả năng là hai Zodiac kia khác chiến tuyến. Chính sự va chạm giữa bọn họ mới chừa ra một con đường sống cho cậu”.
Từ đầu đến cuối, Orion vẫn luôn quan sát thái độ Phill Morgan.
Hắn lưu ý thấy khi nhắc đến Người Vận Chuyển và Sứ Giả Triệu Hoán, vẻ mặt của Phill Morgan liền có hơi ngập ngừng, cảm giác có sự e dè nhất định.
“Phill Morgan, tôi muốn hỏi ông một vài vấn đề được không?”. Orion do dự hỏi.
“Cậu nói đi?”.
“Trước đây có lần ông nhắc về Zodiac nhưng lúc đó tôi không quan tâm lắm vì đức tin của mình. Nhưng hiện tại, sự kiện vừa qua xảy đến với tôi đã chứng minh là ông đúng. Ông có lẽ biết khá nhiều thông tin về Zodiac đúng không?”.
Phill Morgan nói: “Có thể coi là như vậy”.
Orion hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ông...ông cũng là Hoàng Đạo Quân?”
“...”
Nhìn xem ánh mắt đạm mạc của chàng trai trước mặt, trong đầu Phill Morgan loáng thoáng hồi tưởng đến chuyện gì.
Ngọn nên đung đưa, hắt cái bóng của hai người, một đầu bạc, một tóc nâu đen lên thành tường.
Sự quỷ dị và cổ kính trong căn phòng dần dần chìm xuống.
Thế chỗ cho nó, chính là một sự ấm áp đầy mị hoặc.
“Phải”.
“Ta cũng là một Zodiac”
“Người Kết Nối (Connector)”.
=======..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK