“Không!” Tôi trả lời Liễu Long Đinh. Tại sao anh ta yêu cầu tôi làm gì thì tôi cũng phải làm theo? “Em nhắc lại lần nữa.” Liễu Long Đình cau mày, nghiêng người về phía tôi, cử như thể chỉ cần tôi dám từ chối thi anh ta sẽ xé xác tôi ra.
Kể từ khi tôi quen biết Liễu Long Đình đến bây giờ, chuyện gì tôi cũng phục tùng mệnh lệnh của anh ta, anh ta nói gì cũng đúng, anh ta muốn tôi làm gì thì đến cuối cùng tôi sẽ phải làm đúng như thế. Tôi cảm thấy mình là con rối, Liễu Long Đình chính là người múa rối thao túng tư tường và thân thể của tôi.
Tôi muốn nổi nóng, trút hết những uất ức mà tôi đã nhẫn nhịn anh ta bao lâu nay cho thống kɧօáϊ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Long Đình, con ngươi dựng đứng như mắt rắn, lộ ra sự hung ác khiến tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng tối như có một quả bóng, bị dồn nén đến cực hạn nhưng không vỡ tung mà còn bắn ngược lại, Liễu Long Đình thích làm với tôi chứ gì? Vậy thì tôi sẽ phối hợp với anh ta, tôi sẽ phối hợp thật tốt! Tôi nhìn chằm chằm vào Liễu Long Đinh, luồn tay qua vòng eo săn chắc của anh ta, sau đó dùng sức đấy anh ta ngã xuống. Liễu Long Đình không ngờ tôi lại tức giận đến thể. Có lẽ câu nói vừa rồi của anh ta cũng chỉ là vì quá nóng giận, bây giờ thấy tôi như hổ vổ moi, ảnh mắt anh ta hơi kinh ngạc, muốn kéo tay tôi chạm vào dây thắt lưng của anh ta. Nhưng tôi lại hất tay anh ta ra, đè lên vai anh ta rồi hung tợn cắn lên môi.
Máu tươi lập tức chày ra giữa đôi môi tôi. Tôi không biết mình hung ác cỡ nào, vừa hôn vừa cắn xé Liễu Long Đình như một con dã thú, hơn nữa còn phát huy đến cực hạn. Khi tôi thấy Liễu Long Đình hay tra tấn tôi tới điên cuồng giờ đây lại như sụp đổ, trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác sung sướиɠ biển thái, an ùi càm giác nhục nhã mà mình phải chịu đựng những bình thường.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi thấy trêи người Liễu Long Đình dính đầy máu tươi bị tôi cắn xé, kèm theo đó là dấu răng. Liễu Long Đình tựa bên cửa sổ, ngón tay trắng nõn chậm trãi cài cúc áo sơ mi, ngước mắt nhìn tôi, nói: “Bây giờ em đã hết giận chưa? Hết giận rồi thì chúng ta về thôi.”
Vừa rồi tôi thực sự rất giận, nhưng sau khi can Liễu Long Định từ trêи xuống dưới, cơn giận của tôi cũng đã dịu đi, hơn nữa thấy trêи cố Liễu Long Đinh cũng có dấu răng đỏ thẫm, trong lòng tôi lại hoi nhút nhát. Vừa rồi Liễu Long Đình chắc là đau lầm, nhưng anh ấy lại không kêu một tiếng nào trừ tiếng rêи trầm thấp lúc thoải mái. “Về đâu?” Giọng tôi dịu đi, hòi Liễu Long Đình. “Lúc trước tôi ủy thác Tam Nương mua một căn nhà ở thành tây, mấy ngày nay chúng ta có thể ở đó.” Liễu Long Đình xuống xe, ngồi lên ghế lái chuẩn bị lái xe.
Trước kia tôi không biết Liễu Long Đình biết lái xe. Hơn nữa lúc này anh ấy im lặng ngồi trước mặt tôi khiến tôi hơi xấu hổ. Mặc dù thân thể đấy vết thương của anh ấy bị quần áo che lấp, nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi Liễu Long Đình, anh ấy có đau không? Chúng tôi đi lầy thuốc gì đó trước đã. Liễu Long Đình nói không cần, trong nhà Hoàng Tam Nương chắc là có thuốc, về nhà là được.
Sau khi tới khu dân cư thành tây, tôi thấy Hoàng Tam Nương đã xuống lầu đón tôi với Liễu Long Đình. Khi thấy vết cắn trêи cổ và mu bàn tay Liễu Long Đình, Hoàng Tam Nương lập tức hỏi anh ấy thể này là thế nào? Đây là bị thứ gì cắn? Liễu Long Đình không trà lời mà chỉ vào nhà, sau đó cời áo khoác, kêu Hoàng Tam Nương lấy thuốc mỡ tới đây,
Hoàng Tam Nương nhanh chóng đi lấy thuốc giảm đau, thuốc sát trùng văn vân… Thấy Liễu Long Đinh ngồi trêи sofa, cô ấy bèn ngối bên chân Liễu Long Đình, kinh ngạc nhìn vết cắn vết cào đẩy người Liễu Long Đình, lại hỏi đây là thứ gì mà to gan đến mức dám tác oai tác quái trêи người Liễu Long Đình? Chẳng lẽ ngại mình sống lâu quá? Sau đó cô ấy vừa bôi thuốc cho Liễu Long Đình vừa mắng.
Có lẽ Hoàng Tam Nương hỏi quá nhiều, lại mắng quá ác, Liễu Long Đinh không nghe được nữa nên thuận miệng nói không có gì, bị mèo cào thôi. “Mèo tu luyện thành tinh quái ư?” Hoàng Tam Nương hòi, sau đó lại mắng tiếng: “Đúng là thứ không biết điểu, dám xúc phạm bể trêи, tam gia mà cũng dám đụng vào! Lát nữa tôi sẽ đi điều tra xem là con súc sinh nào làm!”
Tôi ngồi bên cạnh nghe Hoàng Tam Nương măng rất xấu hổ, nhỏ giọng nói với cô ấy là tôi cắn. Hoàng Tam Nương nhất thời nghe không rõ, hỏi tôi: “Cô vừa nói gì.”
Tôi hơi khó chịu nhìn Hoàng Tam Nương, nói: “Là tôi cắn, vết thương trêи người Liễu Long Đình đều là do tôi cấn.” Hoàng Tam Nương mở to mắt, nhìn lướt qua vết thương trêи người Liễu Long Đình rối lại nhìn tôi: “Hai người làm gì vậy? Sao lại cần cho tam gia thương tích dầy mình thế này?”
Tôi lại gắn Hoàng Tam Nương, cầm thuốc trêи tay cô ấy, nở một nụ cười gượng gạo nguy biện là tình thú, sau đó bôi thuốc cho Liễu Long Đình. Hoàng Tam Nương lặp lại lời nói của tôi lần nữa, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ lạ lùng, đứng dậy hỏi tôi đây là tình thủ gi? “Mấy ngày nay tôi với Bạch Tô đều sẽ ở đây, cô lui ra đi.” Liễu Long Định ra lệnh cho Hoàng Tam Nương.
Thấy Liễu Long Đình đã lên tiếng, Hoàng Tam Nương cũng không tiện ở lại đây, bèn gật đầu khom lưng với Liễu Long Đình, sau đó biến mất. Trong nhà chỉ còn lại tôi và Liễu Long Đình. Tôi vừa cẩn thận bôi thuốc vừa thổi cho Liễu Long Đình, hỏi Liễu Long Đình có đau không?
Liễu Long Đình quay sang nhìn tôi, giọng điệu như con nit giận dỗi: “Em nói xem?” “Chắc là không đau đớn gì mà.” Tôi nói. “Vậy thì để tôi can em như thể xem, em dúng là đổ chó đên.” Lieu Long Đình mắng tôi.
Mẹ kiếp, chuyện bà nội vừa rồi tôi còn chưa so đo với Liễu Long Đình đâu, bây giờ Liễu Long Đinh còn mắng tôi là chó điện. Tôi lập tức nói nếu tôi là chó điên thì khỏi cần tôi bôi thuốc nhé! “Chính em muốn bôi cho tôi.” Liễu Long Đình bình tĩnh đáp.
Nghe xong, thì ra là tôi tự đa tình. Tôi nhất thời ném bình thuốc, kêu anh ấy gọi Hoàng Tam Nương tới đây bôi thuốc cho anh ấy đi. Nói rồi tôi muốn xoay người rời đi, đúng lúc này Liễu Long Đình bỗng túm cổ tay tôi, dùng sức kéo lên người mình. Tôi không đứng vững, nhất thời ngã lên người Liễu Long Định, đồng thời Liễu Long Đình cũng dang tay ra ôm chầm tôi vào lòng “Sao em lại ngờ nghệch vậy hả? Tôi kêu em là chó điên không phải là đang mắng em, mà là không ngại em đối xử với tôi như vậy. Rốt cuộc trong đầu em toàn suy nghĩ gì vậy hả?” Liễu Long Đình cạn lời giải thích với tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Liễu Long Đình, trong lòng vẫn hơi khó chịu. Mặc dù anh ấy làm vậy coi như là cưng chiều tôi, nhưng làm gì có chuyên cung chieu còn mắng người ta làm chó điên? Hơn nữa nếu anh ấy thật lông thích tôi thì sao lại không bận tâm càm thu của tôi, cử ép tôi phài kết hôn với anh ấy? Thấy tôi vẫn còn khúc mắc, Liễu Long Đình hỏi: “Em còn trách tôi vì tôi ép em thẳng thắn với bà nội hà?” “Không phải, em trách anh hối nào?” Tôi nói lấp ɭϊếʍ.
Liễu Long Đình khẽ thở dài, nói với tôi: “Tôi biết em vẫn cho rằng tôi không yêu em, tôi cũng không rõ mình nên làm thể nào thì em mới cảm thấy tôi yêu em. Đối với các em, hôn nhân chính là bằng chứng của tình yêu, lúc trước em vẫn muốn kết hôn với tôi nên tôi nghĩ mình nên đáp lại em.” Nói tới đây, Liễu Long Đình vươn tay chỉ vào ngực tôi, lại nói: “Tôi du đăng trêи thế gian này rất lâu, từng gặp rất nhiều người. Lòng người dễ dàng thay đổi nhất, một đời có thể yêu rất nhiều người, còn chúng tôi thì khác, chúng tôi cà đời sẽ chỉ yêu một người. Tôi giao tình cảm cho em, cũng rất lo lắng em sẽ phụ lòng tôi, cho nên tôi muốn kết hôn với em, trói buộc em ở bên cạnh mình, sau này không sợ em qua lại với bất cứ người đàn ông nào nữa.”
-----------------------