Lần đầu tiên tôi thấy Phượng Tổ Thiên lộ ra ánh mắt này với mình. Mặc dù quyến rũ, nhưng tôi lại không được tự nhiên. Ngón tay tôi bị anh ta ngậm vào miệng hút máu, chiếc lưỡi mềm mại không ngừng ɭϊếʍ quanh ngón tay tôi. Tay đứt ruột xót, cảm giác vừa đau vừa hốt hoảng lại tràn ngập trong lòng tôi.
Tôi bỗng sợ hãi, sợ tôi sẽ bị Phượng Tổ Thiên quyến rũ mà phạm sai lầm, vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng anh ta. Nhưng Phượng Tố Thiên lại thuận thế mà ôm lấy tôi, cầm chân tôi đặt quanh eo anh ta cứ như đang chuẩn bị tư thế, ôm mặt tôi đưa đến gần mặt mình quan sát thật kỹ như đang nhìn bảo bối, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cho em. Tôi cũng không thua Liễu Long Đình, cậu ta cho em được thì tôi cũng cho em được, thậm chí cho em nhiều hơn cả những gì cậu ta không thể cho.” Hơi thở nóng rực của anh ta phả lên mặt tôi, khiến tôi đỏ cả mặt.
“Anh… Anh đừng như vậy.” Tôi vừa đẩy Phượng Tố Thiên vừa nói: “Chúng ta còn có thể làm bạn bè được không? Anh còn như thế thì tôi sẽ không quan tâm anh đâu.”
“Tôi không muốn làm bạn bè với em. Tôi chỉ muốn làm chuyện nam nữ với em, tôi muốn giao tôi cho em, cho dù chỉ có một lần thì cũng có thể kết thúc niệm tưởng trong lòng.” Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên khom lưng đè tôi lên bàn, càng ôm chặt eo tôi, ngón tay đụng vào cúc quần của tôi. Trái tim tôi như nhảy lên tận cổ họng. Tôi không đánh lại Phượng Tố Thiên, bình thường tôi có thể mắng anh ta, nhưng lúc này tôi không thể đối phó với anh ta!
Tôi không có tâm trạng nói đùa với Phượng Tố Thiên, tức giận kéo tay anh ta ra, nghiêm khắc nói: “Anh chó ăng tôi là ai? Nếu anh muốn thì ra ngoài tìm gái gọi đi. Bao nhiêu gái gọi xinh đẹp mà không thể thỏa mãn anh hay sao? Đúng vậy, trông tôi có vẻ dễ dãi, gần đây cũng biểu hiện thèm khát một chút, nhưng trừ Liễu Long Đình, không ai có thể làm vậy với tôi!”
Tôi không biết có phải là vì mình quá nặng lời, hay là cảm xúc quá kịch liệt hay không mà nghe xong, Phượng Tổ Thiên ngây người nhìn tôi, tôi cũng thở hổn hển, lồng ngực liên tục phập phồng.
“Có phải em cảm thấy em như một người anh hùng đang bảo vệ thân thể của mình không?” Phượng Tố Thiên bỗng hỏi tôi.
Tôi không rõ anh ta nói vậy là sao, cho nên thành thực nói đúng thế.
“Trông cô đắc ý kìa.” Phượng Tổ Thiên buông tay tôi ra, lại bế tôi xuống bàn, chỉ vào mấy cái mụn trêи mặt tôi nói: “Lát nữa tôi sẽ hỏi Bạch Tiên giúp cô. Chắc ông ấy có thuốc chữa mụn như thế này. Cô cũng đừng lấy lòng Liễu Long Đình nữa, cô không cần thiết lấy lòng cậu ta, làm tôi nhìn mà phiền lòng.”
“Tôi không lấy lòng Liễu Long Đình thì còn có thể làm sao đây?” Tôi trả lời: “Hơn nữa đó không phải là lấy lòng, đây là tình thú của người yêu. Nếu anh phiền lòng thì kiếm cô gái nào đó yêu đương đi, đừng nhìn tôi mãi như thế.”
Phượng Tố Thiên nhéo má tôi một phát, kêu tôi đừng nói nữa, còn trẻ mà cứ như bà thím bốn năm mươi tuổi, anh ta biết mình nên làm gì. Nói rồi anh ta ra khỏi nhà bếp, nói đi mua băng cá nhân, kêu tôi cũng đừng nấu cơm nữa, anh ta sẽ tiện đường kêu đồ ăn luôn.
Tôi nhìn Phượng Tổ Thiên ra ngoài, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà tôi với Phượng Tố Thiên vốn chung sống với nhau theo kiểu này, chứ nếu là người khác thì sẽ xấu hổ chết.
Bữa tối, bà nội thấy Liễu Long Đình không có mặt thì hỏi tôi Liễu Long Đình đâu rồi? Tôi hơi xấu hổ, cũng không thể nói với bà nội là Liễu Long Đình bị tôi quấy rối nên bỏ đi rồi, cho nên nói Liễu Long Đình có việc bận nên ra ngoài, mấy ngày nay chắc sẽ không về nhà. Bà nội gật đầu, sau đó lại nói với tôi: “Bé Tô, hôm nay bà nói chuyện hôn sự của cháu với mấy bà già cùng chơi mạt chược với bà. Cậu trai kia là bác sĩ ở bệnh viện công chỗ chúng ta, tốt nghiệp thạc sĩ, năm nay 27 tuổi, mặc dù lớn hơn cháu một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi mới hiểu chuyện.
Mấy ngày nay cháu nhìn xem rảnh rỗi hôm nào thì gặp người ta đi.”
Nghe vậy, tôi lập tức không vui, nói tôi còn nhỏ mà, bà nội sốt ruột cho tôi xem mắt làm gì? Bà nội lập tức đặt bát cơm xuống: “Nếu cháu đang đi học thì bà bảo đảm sẽ không tìm chồng cho cháu. Bây giờ cháu nhìn lại mình đi, cả ngày ở nhà, không có lấy một người bạn trai. Con Lệ bạn hồi cấp hai của cháu tháng trước mới sinh một thằng cu kháu khỉnh, sao cháu không sinh một đứa đi?”
Tôi vừa định vỗ bụng kêu bà nội là trong bụng tôi đang có một đứa đây, nhưng bây giờ là mùa đông, mặc nhiều áo nên không rõ ràng, hơn nữa rõ ràng lúc trước tôi mang thai một bầy rắn, bây giờ lại biến thành thai nhi hai tháng. Chung quy tôi với Liễu Long Đình không phải là một giống loài, không chừng sau này đứa bé này sẽ phát triển thành hình dạng gì đó, nhưng ít ra tôi cũng là người có con rồi. Có điều bây giờ tôi không dám nói với bà nội rằng mình đang mang thai. Bà nội vẫn cho rằng sau khi Liễu Long Đình làm tiên gia của tôi thì đã lấy cái thai ra rồi.
“Còn sớm mà, bà sốt ruột làm gì? Hơn nữa sao bà biết cháu không có bạn trai? Cháu có mà, chẳng qua không nói cho bà biết thôi.”
Vừa nghe nói tôi có bạn trai, bà nội nhất thời hứng thú, nhìn Phượng Tố Thiên ngồi bên cạnh tôi ăn cơm, thử hỏi: “Là Tổ Thiên hả?”
Nghe vậy, Phượng Tố Thiên ngẩng đầu lên cười tiếp lời: “Đúng rồi đấy bà, bà nhìn xem cháu với bé Tĩnh có phải là có tướng vợ chồng không?” Nói rồi còn đè mặt tôi lại gần mặt anh ta.
Tôi đẩy anh ta ra kêu anh ta ăn cơm đàng hoàng đi, sau đó nói với bà nội: “Không phải là anh ấy.”
“Vậy thì là ai? Chẳng lẽ là Liễu Tiên? Bà nói cho cháu biết, nếu là Liễu Tiên thì cháu cút ra khỏi nhà này đi, đừng gọi bà là bà nội nữa!” Không hiểu sao bà nội lại trở nên nóng tính, nói chuyện nước miếng văng lên cả mặt tôi.
Tôi định thừa dịp này thẳng thắn với bà nội, nhưng tôi không ngờ bà lại giận đến thế, cho nên nhất thời không dám nói, chỉ bảo rằng tôi có nói là Liễu Long Đình đâu. Bà nội nghe vậy mới yên tâm, sau đó ra lệnh luôn: “Hay là thế này đi, cháu cứ gặp cậu trai đó, xem mắt chứ có phải là gả chồng luôn đâu? Hẹn ngày mai luôn, ngày mai cháu trang điểm đẹp vào, các bà sẽ hẹn một địa điểm cho cháu, cháu thấy được không?”
Thái độ của bà nội không phải là đang hỏi. Lúc này tôi nào dám từ chối, đành phải gật đầu. Thấy tôi đồng ý, bà nội mới mỉm cười, lại bưng bát cơm lên, nói bà ăn cơm xong thì sẽ xuống lầu tìm bà thím kia nói chuyện.
Hôm sau, tôi với người đàn ông kia hẹn gặp nhau ở quán café cách nhà tôi không xa. Tôi vốn không có ý tưởng gì với vụ xem mắt lần này, không ngờ người đàn ông kia càng không có ý tưởng với tôi, thậm chí không thay đồ mà mặc cả áo blouse đến nơi. Vừa thấy tôi thì chào một tiếng, ngồi xuống nói anh ta tên là Hoắc Thâm, không cần tôi giới thiệu, ngoại hình của tôi không kém, chẳng qua trông hơi trẻ.
Tôi cảm thấy mình như rau cải ngoài chợ, còn phải bị người đàn ông phán xét, đang muốn bật lại anh chàng này thì anh ta lấy một chồng ảnh chụp từ trong túi áo, nói với tôi: “Tôi nghe nói cô là đệ tử xuất mã, mấy bức ảnh này là tình huống của bệnh nhân đặc thù mà bệnh viện chúng tôi nhận được. Bệnh viện chúng tôi không thể giải thích được đây là vết thương do bị loài động vật nào cắn. Để làm rõ bệnh tình, tôi cảm thấy mình nên gặp cô nói chuyện.”
Hoắc Thâm nói rồi đưa mấy bức ảnh đó đến trước mặt tôi. Tôi cúi đầu xem, chỉ thấy vết thương của bệnh nhân trong ảnh đều là những lỗ thủng đen thui chảy máu nằm trêи cổ hoặc trêи eo, giống như bị động vật có răng nanh cắn trúng.
-----------------------