Vừa rồi lúc đi vào, mọi người có thể nhận thấy nhà họ Đào cũng rất rộng, nên nếu muốn chuyển sang thì cũng đã chuyển từ rất lâu rồi.
Tôi cùng Liễu Long Đình cũng đã đồng ý với người đàn ông này. Cho nên sau khi cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc, hai cô hầu gái nhỏ đứng ở hai bên cũng từ từ đóng lại tấm rèm châu đang mở. Từ bên trong tấm. rèm châu, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi của người đàn ông nọ.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại tôi và Liễu Long Đình. Bây giờ nhìn bộ dạng của mấy người chúng tôi vừa lạ vừa quen, nhất là khi anh ta đã trở thành một người đàn ông trung niên, trên cằm còn mọc thêm râu. Khi hôn môi, những bộ râu mới mọc này đâm vào da thịt mềm mại khiến tôi phát đau.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng, chúng tôi không nói thêm gì nữa. Mà người đàn ông vừa rồi cầu mưa chắc hẳn là Thần Núi. Tôi vốn tưởng rằng người cai quản nơi đây hẳn phải là Thần Núi. Nhưng không ngờ ở đây anh ta chỉ được coi là khách quý.
Nhưng tôi không suy nghĩ quá nhiều vì khi nghĩ đến những điều ban nãy Tôn chủ nói rằng tôi cùng Liễu Long Đình một khi đã đi vào thì không thể ra ngoài. Vậy nếu không thể đi ra ngoài thì hiện tại chúng tôi phải làm sao đây?
Khi tôi hỏi Liễu Long Đình về vấn đề này, anh ta lập tức buông lỏng tay rồi ngồi xổm xuống nhìn về phía tôi. Anh ta ôm lấy eo tôi như ôm một đứa trẻ rồi để tôi ngồi vào lòng. Ép buộc hai cánh tay tôi phải ôm lấy cổ anh ta.
Tư thế lúc này thực sự quá xấu hổ. Tôi dùng tay đẩy không để cho anh ta ôm, không thể để anh ta tự tiện ôm tôi như vậy được.
Thấy tôi không nghe lời, Liễu Long Đình trực tiếp lật úp sấp tối lên vai, tay vỗ vào một mông tôi hai cái rồi mới vừa lòng buông tha cho tôi. Anh ta nói: “Làm sao vậy à? Là ba, ôm con gái của mình cũng không được sao? Nếu chúng ta thực sự không thể thoát ra, ở đây không phải vẫn tốt hơn so với mong muốn của chúng ta sao? Ở trong này em có thể có bất kì cuộc sống nào mà mình mong muốn, so với sống ở bên ngoài kia luôn có rất nhiều khó khăn, nguy hiểm, lại phải làm việc cật lực chẳng phải tốt hơn sao. Hay cuộc sống đó mới là cuộc sống mà em mong muốn?”
Lời nói của Liễu Long Đình ngay lập tức khiến tôi không nói nên lời. Bây giờ chúng tôi đang ở một nơi tựa như thiên đường, nhìn lũ trẻ vô tư mỉm cười bay lượn xung quanh mình, cộng thêm lúc này Liễu Long Đình đang bảo vệ tôi. Tôi thực sự đã nghĩ nếu nơi này có thể che chở cho tôi, thì trong lòng không tránh khỏi xúc cảm muốn sống ở nơi đây mãi mãi, dù cho nơi đây chỉ là ảo cảnh mà thôi.
“Vậy nếu chúng ta phải sống ở đây, chúng ta sẽ làm gì ở đây?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Thấy tôi thực sự nghiêm túc trong chuyện này, Liễu Long Đình trực tiếp lấy ra một thứ giống như viên thuốc màu trắng từ trong cánh tay nhân lúc xung quanh không có người, bí mật bảo tôi nuốt xuống.
Liễu Long Đình bảo nuốt tôi cũng tự nhiên mà nuốt viên thuốc đó. Ngay khi viên thuốc đi xuống cổ họng, tôi dường như có thể nghe thấy thanh âm của Liễu Long Đình nói chuyện ngay cả khi anh ta còn chưa mở miệng.
“Em lại thật sự coi đây là sự thật. Mà cho dù nơi này thật sự có thể cung cấp cho chúng ta nơi ở thì sao? Ở bên ngoài có quá nhiều người đang tìm kiếm chúng ta, một ngày nào đó chắc chắn bọn họ sẽ tìm thấy dấu vết, mà khi tìm thấy thì họ sẽ không buông tha mà vây khốn chúng ta ở trong này. Đến lúc đó thì ngay cả một con đường sống chúng ta cũng không còn. Vả lại nơi này là thế giới tồn tại song song với bên ngoài, chắc chắn ở đây có tồn tại kết giới, muốn duy trì một kết giới khổng lồ như vậy, một người không có tu vi hơn ngàn năm không thể tạo ra được. Hơn nữa kết giới muốn tồn tại lâu dài cần phải được cung cấp một lượng tinh khí cực lớn, nhưng người đàn ông vừa rồi chúng ta nhìn thấy, trên người anh ta lại không có nhiều tinh khí đến vậy cho nên ta nghi ngờ kết giới nơi này nhất định là có thứ năng lượng khác chống đỡ.
Vừa rồi tôi nhìn thấy trên cổ người đàn ông có đeo một chiếc vòng liền nói lại với Liễu Long Đình: “Người đàn ông chúng ta mới gặp ăn mặc thật giống như một vị thần, trên người cũng có một loại khí chất nổi bật, chắc chắn anh ta một vị thần thánh nào đó đúng không?”
Sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói, anh ta quay đầu nhìn xung quanh rồi nói với tôi rằng hiện tại chúng tôi vẫn chưa hiểu hết về nơi này, dù sao mấy ngày nay chúng tôi cũng không vội, có thể ở lại xem xét tình hình.
Mặc dù Liễu Long Đình nói anh ta ở đây là để giúp tôi, nhưng tốc độ làm việc của anh ta thực sự không hề vội vã, giống như đang cố ý câu kéo thời gian, theo hiểu biết của tôi về Liễu Long Đình thì bây giờ anh ta đang cố ý làm vậy để làm chậm lại tiết tấu của một việc gì đó. Anh ta đang lên kế hoạch cho những tính toán khác. Tôi không thể đoán được kế hoạch của Liễu Long Đình. Tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì. Điều này khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Suy cho cùng, cũng đến một ngày lòng tôi đã mềm yếu đến mức phải sợ hãi. Trong những ngày này Liễu Long Đình là người duy nhất sẵn lòng giúp đỡ tôi, là tự nguyện mà không phải là do tôi cưỡng ép. Vì vậy lúc này tôi chỉ có thể than phiền vài câu trong lòng, hoặc tìm vài cơ hội nhỏ để gây sự với anh ta. Tôi không thể làm lớn chuyện vì tôi còn có một kế hoặc khác.
Bởi vì tôi và Liễu Long Đình đều chưa bao giờ nói những gì chúng tôi muốn làm, Tôn chủ của Đào phủ đã để chúng tôi đến sống trong phủ. Dãy nhà phía tây đều là lớn phòng dành cho khách. Nhưng để tránh quấy rầy đến Thần Núi ở bên cạnh, tôi và Liễu Long Đình được sắp xếp ở lại một gian phòng khách phía đông, ở giữa còn có cả một gian phòng khách khá lớn không có ai vào ở. Tuy nhiên người hầu nơi này có nói với chúng tôi, khi Đào phủ đông khách nhất chính là toàn bộ các phòng khách đều không đủ chỗ.
Những người đến sống ở đây chắc đều là người bên ngoài bị thu hút đến như chúng tôi. Hơn nữa chắc hẳn nói này chính là Đào viên mà Đào Uyên Minh đã viết trong Đào hoa nguyên ký. Không ngờ những câu truyện được viết lại là điều có thật. Nhưng Đào Uyên Minh đã viết về nơi này từ hơn 1600 năm trước. Như vậy có nghĩa là thế giới này đã tồn tại ít nhất 1600 năm.
Tuy nhiên, ở Đào Viên này, ngoài cảnh đẹp hơn bên ngoài thì quy luật cuộc sống khác với bên ngoài, khi chúng tôi bước vào thì bên ngoài trời đã tối, nhưng ở đây vẫn là một mảnh ánh sáng chói chang, ở đây không hề có hoàng hôn. Ở đây có một vật được gọi là chuông đêm, Khi tiếng chuông đêm ấy vang lên, sẽ có tiếng người hô vang, giống như thời xưa, nửa đêm hét lên: “Canh chừng ngọn nến, cẩn thận củi lửa”. Người lính canh nói với chúng tôi rằng khi chúng tôi nghe thấy âm thanh này, chúng tôi nên đi nghỉ ngơi, sau đó thì khuyên tôi và Liễu Long Đình sớm đi nghỉ ngơi.
Khi chúng tôi bước vào Đào Viên này, trời đã mưa một lúc. May mắn thay, mặc dù trang trí trong nhà giống như thời cổ đại, nhưng phòng tắm mọi thứ vẫn giống với hiện đại, đồ dùng ở trong phòng cũng tương tự như vậy. Cảm giác như chúng tôi đang đi du lịch ở một ngôi làng cổ vậy. Tất cả đồ dùng sinh hoạt hiện đại đều có sẵn. Suy cho cùng, đều là người từ bên ngoài đi vào. Mọi thứ ở đây đều rất ổn, nên ở trong Đào Viên này, chúng ta không thể cảm nhận được sự khác biệt giữa không gian và thời gian.
Khi Liễu Long Đình vào phòng tắm để tắm, anh ta thậm chí còn muốn dẫn tôi đi cùng, nhưng tôi từ chối. Liễu Long Đình chính là một tên háo sắc đầu thai cho nên tôi không muốn cùng anh ta chơi đùa. Ở trong Đào Viên này một chút tín hiệu điện thoại cũng không có nên tôi không thể ngồi chơi điện thoại của mình. Tôi không biết phải làm gì, nhưng khi đang ngẩn người thì lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bước qua cửa. Tôi trèo lên ghế và nhìn qua ngưỡng cửa sổ, chỉ thấy một người thanh niên với chiếc áo choàng màu vàng tươi, đầu đội vương miện sặc sỡ đang bước một mình về phía phòng khách của thần núi ở phía đông.
Người này chính là Tôn chủ của Đào Viên, người đã chào hỏi chúng tôi qua bức màn hạt vào ban ngày.
ại sao Thần Núi lại giúp anh ta cầu mưa? Thần Núi đã đến làm gì với anh ta? Điều này khiến tôi đột nhiên thấy tò mò. Hơn nữa ngoài việc dựa dẫm vào Liễu Long Đình, nếu sau này tôi trở nên mạnh hơn, Thần Núi cũng có thể trở thành một người đồng minh tốt. Lần trước tôi không chọn đi cùng anh ta, tôi đoán anh ta nhất định sẽ hận tôi, Bây giờ tôi sẽ đi theo anh ta để xem anh ta và Tôn chủ Đào Viên có mục đích gì.
Thừa dịp Liễu Long Đình đang tắm rửa, tôi bí mật mở cửa và thấy Tôn chủ Đào Viên đã bước vào cửa phòng Thần Núi rồi, tôi vội vàng theo sau, lặng lẽ bước đến cửa nhà của Thần Núi, tôi nghe thấy điều gì đó, có một giọng nói đang nói.
“Vu, trái tim của ngươi phát triển rất tốt, tại sao lại không muốn?” Đây là giọng nói của Tôn chủ Đào Viên, anh ta trực tiếp gọi tên thật của Thần Núi,
Điều này ngay lập tức khiến tôi thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người họ, chẳng lẽ hai người bọn họ có giao tình?
May mắn cho tôi, cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng giấy. Tôi đã học được cách nhìn qua nó trên TV. Tôi vươn tay ra và đục một lỗ bằng chút nước bọt. Tôi ấn tay lên cửa cửa sổ. Chắc chắn rồi, tôi đã tạo một lỗ nhỏ trên tờ giấy trắng, và tôi tiến về phía cái lỗ nhỏ này, nhìn vào phòng và thấy rằng đó thực sự là Thần Núi. Người trong phòng lúc này đang thực sự suy sụp, đầu tóc không chải, quần áo lộn xộn tản ra đến hai bên vai, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ đồ lót. Cổ áo mở rộng, chỉ thấy anh ta đang đưa tay trực tiếp để lên lồng ngực, nhịn đau mà moi ra một trái tim đẫm máu.
-----------------------