Vốn dĩ những thứ độc lập tự chủ mà tôi muốn, những lời này đều là những lời nói mà trong lòng tôi tùy tiện nghĩ thôi, nhưng khi Liễu Long Đình nói ra những lời này, tôi nhất thời cảm thấy có chút chơi vơi, trong lòng cảm thấy hoài nghi không biết Liễu Long Đình có phải là thật sự nghe được những lời nói trong lòng của mình hay không? Có điều lúc này tôi cũng đã hiểu được tầm quan trọng của Liễu Long Đình trong lòng mình, tôi không phải là người rất độc lập, nhưng trong những tình huống cần sự trợ giúp của anh ấy, tôi mới có thể kiên trì với bản thân mình như vậy.
Nhưng bây giờ cho dù tôi có nói gì đi nữa thì Liễu Long Đình cũng không giúp tôi, dù tôi có làm nũng, khóc nhè, tức giận hay lấy lòng anh cũng đều không có tác dụng. Anh ấy nói không giúp là không giúp, khiến cho tôi ngay trong chốc lát cảm thấy tức giận, cũng không thèm quan tâm đến anh ấy nữa. Vốn dĩ cả tối nay đều thấy vô cùng hào hứng đã bị anh ấy làm cho tan biến hoàn toàn, đến khi lên giường đi ngủ, tôi hậm hực nói Liễu Long Đình đừng đụng vào tôi.
Tối nay Liễu Long Đình thực sự không động đến tôi, nhưng tôi không tìm được lý do gì để trút giận, điều này khiến tôi vô cùng bực bội nhưng lại không biết phải làm sao, sớm muộn gì tôi cũng phải đưa ra quyết định, vì Liễu Ánh Nguyệt, bất luận như thế nào tôi cũng phải đi với Liễu Liệt Vân.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, vết thương của Liễu Liệt Vân hồi phục rất nhanh, uống cùng một loại thuốc bổ mà tôi đã giữ lại khi hồi phục chấn thương. Trước đây tôi phục hồi rất chậm, nhưng bây giờ mới chỉ có ba ngày, vết thương của Liễu Liệt Vân gần như đã lành, đồng thời đã bắt đầu xuống đất đi lại rồi. Ba ngày nay, phía bên núi Kỳ Bàn cũng không truyền đến tin tức báo cáo của tiên gia về U Quân, tôi đã cho người đi hỏi thăm tin tức nhưng người trở về đều nói rằng họ không tìm ra tin tức của U Quân ở động Hoa Tư.
Đã mấy ngày trôi qua rồi, tại sao U Quân vẫn chưa ra ngoài? Điều này khiến tôi hoài nghị rằng có phải là anh ta đã chết ở trong động rồi không.
U Quân chết hay không, nếu như không phải vì Liễu Ánh Nguyệt không có quan hệ gì với tôi, anh ta chết rồi tôi càng vui hơn, nhưng bây giờ ngoại trừ Liễu Liệt Vân ra thì chỉ có anh ta biết Liễu Ánh Nguyệt đang ở đâu. Liễu Liệt Vân đang trị thương tại nhà họ Liễu, U Quân bị mắc kẹt trong động Hoa Tư, trong ba ngày này rốt cuộc là ai đến chăm sóc con gái tôi.
Tôi bắt đầu có chút hoảng sợ, sáng nay khi Liễu Liệt Vân xuống giường đi lại, tôi hỏi cô ta liệu bây giờ có thể đi xa được không? Tôi đã hứa sẽ giúp cô ta, tự tay tôi sẽ giết U Quân, nhưng cô ta phải đưa tôi đi tìm con gái tôi trước.
Tôi sẽ đồng ý với Liễu Liệt Vân, có lẽ Liễu Liệt Vân sớm đã đoán trước được rằng tôi sẽ đồng ý với cô ta, lúc được hỏi lập tức trả lời tôi thẳng thừng: “Ngoài cô ra còn có ai đi cùng với cô không? Em ba của tôi có đi cùng không?”
Liễu Long Đình từng nói với tôi rằng anh ấy sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của tôi, vì vậy tôi lắc đầu với Liễu Liệt Vân và nói Liễu Long Đình anh ấy sẽ không đi.
Khi nghe tôi nói Liễu Long Đình sẽ không đi, khóe môi Liễu Liệt Vân khẽ nhếch lên cười, lại nói với tôi: “Vậy thì chúng ta bây giờ đi thôi.”
Nói rồi đi thẳng vào nhà mặc áo khoác.
Tốc độ này của cô ta cũng quá là nhanh nhẹn, hơn nữa tôi vẫn chưa nghĩ ra nếu Liễu Long Đình không đi cùng tôi, vậy tôi phải làm sao để đối phó với những việc xảy đến bất ngờ đây? Nhưng bây giờ mọi chuyện đã được quyết định rồi, cũng không còn đường để mà lui nữa, dù sao Liễu Ánh Nguyệt vẫn còn nhỏ, không thể để con bé một thời gian dài không có ai chăm sóc.
Khi tôi với Liễu Liệt Vân ra ngoài, tôi đã gọi cho cả Cô Hoạch Điểu và Hư, có Cô Hoạch Điều thì thời gian đạt được mục đích của chúng tôi sẽ được rút ngắn. Còn Hư, tôi nghĩ cậu ta ngày ngày đi theo Liễu Long Đình nhất định sẽ học được không ít thứ từ Liễu Long Đình, kể cả không học được đi chăng nữa, thêm một người cũng coi như là thêm một phần bảo vệ.
Liễu Long Đình nhìn thấy tôi dằn vặt như vậy cũng không cản tôi, khi tôi đi ra ngoài anh ấy tiễn tôi ra đến cổng nói với tôi câu tạm biệt, sau đó quay người về phòng dạy Long Đằng luyện kiếm.
Người đàn ông xấu xa này, tôi hận anh ấy chết đi được, quả nhiên là anh ấy vốn dĩ không coi con gái của chúng tôi như con gái ruột, người anh ấy yêu nhất vẫn là Long Đằng và Kiều Nhi. Người như anh ấy, tôi từ đầu sao lại nguyện ý ở bên anh ấy chứ, thực sự là mắt bị mù rồi.
Tôi một bên thì trong lòng thầm mắng Liễu Long Đình, một bên thì hỏi Liễu Liệt Vân bây giờ chúng tôi phải đi đâu? Tôi nói Cô Hoạch Điểu đưa chúng tôi đi.
Liễu Liệt Vân quay đầu nhìn về phía đông, bảo chúng tôi đi đến núi Vân Hải.
Núi Vân Hải không phải là ở dưới chân cung Ngọc Hư sao? Lẽ nào U Quân giấu Ánh Nguyệt ở núi Vân Hải? Điều này quá trắng trợn, Vân Hải là vùng đất của thần tiên, nếu U Quân chạy trốn làm sao dám to gan như vậy đụng đến vùng đất của thần tiên?
Nhưng tôi có chút không tin, Liễu Liệt Vân cũng không giải thích cho tôi, chỉ nói một câu tin hay không tin tùy tôi, cô ta muốn giết U Quân sau khi có cơ hội, hơn nữa nghe chúng tôi nói U Quân đã rơi vào động Hoa Tư, sống hay chết còn chưa biết được. Nếu như còn sống, tôi sau này sẽ giết anh ta trước mặt cô ta, nếu như chết rồi, cô ta coi như là trả lại cho tôi món nợ nhân tình trước đây. Liễu Ánh Nguyệt bây giờ vẫn còn nhỏ, nếu không có ai chăm sóc con bé trong một thời gian dài, nói không chừng có thể bị thú hoang dã nào đó ăn thịt. Mặc dù cô ta không thích tôi, nhưng cô ta là người nhìn Liễu Ánh Nguyệt lớn lên, trong hai năm qua đều là cô ta hết lòng chăm sóc cho Liễu Ánh Nguyệt. Tuy thua kém người mẹ, nhưng cô ta yêu Liễu Ánh Nguyệt hơn cả người làm mẹ như tôi.
Mặc dù tôi không biết những gì Liễu Liệt Vân nói là thật hay giả, nhưng chúng tôi thực sự không có tin tức gì về U Quân. Nếu U Quân thực sự đã chết thì cô ta không cần phải nói dối tôi, hơn nữa vào lúc này, tôi chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng rằng Liễu Liệt Vân và Liễu Ánh Nguyệt sống chung một thời gian lâu dài có tình cảm với nhau.
Chúng tôi đang trên đường đến núi Vân Hải, Cô Hoạch Điểu gặp Liễu Long Đình ở nhà, mà tôi cũng đang hành động một mình, nên hỏi tôi, nói là có phải tôi cãi nhau với Liễu Long Đình rồi không?
Bây giờ tôi đều lười nhắc đến ba chữ Liễu Long Đình, nếu anh ấy đi cùng tôi, tôi sẽ không cần phải bối rối như vậy. Có điều vừa rồi Liễu Liệt Vân nhắc tới hai năm qua đều là cô ta đã chăm sóc Liễu Ánh Nguyệt, vì vậy tôi liền hỏi Liễu Liệt Vân, Liễu Ánh Nguyệt bây giờ trông như thế nào? Nó cao hay gầy, thấp hay béo?
Có thể câu hỏi tôi hỏi không đáng được Liễu Liệt Vân trả lời, Liễu Liệt Vân vốn dĩ không hề trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó là chuyển chủ đề, trả lời tôi một điều khác về Liễu Ánh Nguyệt: “Con bé rất giỏi, hơn nữa vô cùng ỷ lại U Quân, con bé có một khả năng rất lợi hại chính là chỉ cần ở bên cạnh con bé, nó có thể che giấu tất cả hơi thở chúng ta. Nếu không bọn cô không giăng thiên la địa võng như vậy, làm sao có thể không bắt được chúng tôi.”
Khi Liễu Liệt Vân nói điều này với tôi, tôi đã rất sửng sốt, hỏi ngược lại cô ta: “Ý cô là Liễu Ánh Nguyệt đã giúp các người che giấu tung tích của mình?”
Sở dĩ tôi ngạc nhiên như vậy là vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong hai năm qua, không hề có dấu vết của U Quân và Liễu Liệt Vân, hóa ra là Liễu Ánh Nguyệt đang bao che cho họ. Trên đời này, chỉ có yêu ma thần tiên mới có thể tự mình che giấu linh khí, nếu muốn giúp người bên cạnh che giấu linh khí, thì phải có pháp lực rất mạnh, mà Liễu Ánh Nguyệt từ khi sinh ra cho đến nay, có thể giấu nhẹm hơi thở của U Quân và Liễu Liệt Vân những hai năm, một sức mạnh lớn như vậy, con bé đến từ đâu?
“Ánh Nguyệt, con bé sao có thể trở nên lợi hại như vậy?” Tôi lại hỏi Liễu Liệt Vân, nhưng hận không thể ngay bây giờ lập tức hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với Liễu Ánh Nguyệt trong hai năm qua.
“Có phải giống như cô không? Để cải thiện pháp lực của đứa trẻ, anh ta cũng cho Liễu Ánh Nguyệt ăn thịt sống?”
Đây không phải là điều không thể, con của mình mà U Quân còn bày mưu tính kế, rất có thể anh ta sẽ ra tay với Liễu Ánh Nguyệt.
Nhưng khi tôi nói câu này, khuôn mặt của Liễu Liệt Vân lập tức trở nên vô cùng u ám, cười lạnh nói với tôi: “Cô nghĩ U Quân sẽ để con bé ăn thịt sống à? Thứ đó anh ta chỉ đút cho tôi và đứa con trong bụng tôi ăn mà thôi, hai năm qua tôi đã chịu đủ rồi, tôi phải giết U Quân, trả thù cho đứa con đã chết của tôi.”
Khi Liễu Liệt Vân nói câu này, mắt đỏ hoe, nước mắt không kìm được chảy ra từ khóe mắt của cô ta. Tôi nhìn cô ta lúc này vừa kích động vừa tức giận, đây mới có chút tin tưởng cô ta đưa tôi đến đây thực sự là muốn giết U Quân, chủ yếu là vì cô ta thực sự muốn giết U Quân, vậy khả năng cô ta lừa tôi sẽ nhỏ hơn một chút. Như vậy cô ta ít nhất sẽ không vì U Quân mà đưa tôi vào chỗ chết.
Có sự giúp đỡ của Cô Hoạch Điểu, chúng tôi rất nhanh đã đến được núi Vân Hải. Lúc này tuyết ở núi Vân Hải đã tan rất nhiều, những nơi có độ cao thấp hơn so với mực nước biển, đều có chút cây cỏ manh mướt. Liễu Liệt Vân khi tới cảnh giới Vân Hải lại nói với chúng tôi: “Bây giờ Liễu Ánh Nguyệt vẫn một mình ở trong cánh cổng địa ngục dưới núi Vân Hải, muốn đuổi kịp những hồn ma đầu thai ở âm tào địa phủ. Cánh cổng địa ngục đến nửa đêm mới mở ra, vì vậy chúng ta phải đợi đến nửa đêm mới có thể cùng những hồn ma đi vào.”