Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng phượng hót này vô cùng quen tai, cứ như tiếng kêu của Phượng Tố Thiên lúc biến thành phượng hoàng. Hơn nữa Phượng Tố Thiên còn là con phượng hoàng duy nhất trên thế gian này, hiện giờ tại sao lại có thêm một con? Hơn nữa con phượng hoàng này còn có ba đầu.

Đã lâu tôi không được gặp Phượng Tố Thiên. Khi thấy phượng hoàng màu đen trên bầu trời, tôi nhất thời ngây người. Nhưng phượng hoàng màu đen không thân thiện là như tôi nghĩ. Cô Hoạch đứng trên vai tôi, như thể nghe được tiếng lòng của phượng hoàng màu đen thì nhất thời kêu to: “Nằm sấp xuống! Nó muốn tập kích chúng ta!”

Nghe vậy, tôi sợ tới mức nắm tay Liễu Long Đình đứng bên cạnh mình, kéo Liễu Long Đình nằm xuống đất. Nhất thời phượng hoàng khổng lồ lao đến chỗ tôi với Liễu Long Đình vừa đứng, móng vuốt khổng lồ dùng sức quặp chỗ đó, may mà chúng tôi kịp thời nằm úp xuống, không thì móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao của nó sẽ xé xác chúng tôi ngay tại chỗ. Hơn nữa khi phượng hoàng bay xuống, cơn gió tạo ra từ vẫy cánh có mùi tanh hôi vô cùng. Con phượng hoàng này cứ như bay ra từ đồng người chết.

Tôi thoát được một kiếp. Lúc này không có thời gian thương lượng với Liễu Long Đình, trực tiếp kéo anh ấy nằm xuống đất, mặt đất có rất nhiều sỏi đá, vừa rồi tôi không chú ý, trán của Liễu Long Đình bị những hòn sỏi sắc bén trên mặt đất cứa rách chảy máu. Thấy Liễu Long Đình đổ máu, tôi vô cùng áy náy, nhanh chóng lấy giấy ra lau máu sạch sẽ, hỏi anh ấy có đau không?

Bây giờ Liễu Long Đình cũng biết nói mấy câu, bị đụng trúng mà còn cười vui vẻ, lắc đầu nói không đau.

Phượng hoàng ba đầu còn xoay quanh trên đỉnh đầu chúng tôi, tùy thời tùy chỗ sẽ lao xuống dưới. Tôi nhìn Liễu Long Đình, nếu mang theo anh ấy bên cạnh thì tôi cũng không tiện thi triển quyền cước, ngược lại là còn xúc phạm anh ấy. Vì thế tôi kêu Cô Hoạch biến thành người, đưa Liễu Long Đình về trong xe, sau này cậu ta sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho Liễu Long Đình. Nếu có nguy hiểm thì gì cứ dẫn Liễu Long Đình rời đi.

Nghe tôi nói xong, Cô Hoạch bắt đầu oán giận rằng cậu ta không phải là tới làm bảo lộc mẫu. Nhưng tôi đã đẩy Liễu Long Đình về phía cậu ta, không hề chú ý tới lời phàn nàn của cậu ta. Cô Hoạch không còn cách nào khác, tức giận kéo Liễu Long Đình đi về trong xe liễn.

Liễu Long Đình không ở bên cạnh, tôi liền không cần cố kỵ. Con phượng hoàng thấy tôi đứng dậy thì lại lao về phía tôi. Tôi không kịp né tránh nó, móng vuốt của nó nhẹ nhàng lướt qua, bên má tôi lập tức xuất hiện vết máu đỏ thẫm. Thần Núi đứng ở cách tôi không xa, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Bị quặp trúng, tôi lập tức đi về phía Thần Núi, ôm má nói với Thần Núi tại sao con phượng hoàng kia không quặp anh ta mà cứ nhìn chằm chằm bắt nạt tôi? Trước kia chẳng phải nói Phượng Tố Thiên là con phượng hoàng cuối cùng trên thế gian này sao? Tại sao bây giờ lại lòi ra một con phượng hoàng khác, hơn nữa hình dạng còn quái dị như vậy?

Thần Núi giương mắt nhìn phượng hoàng còn đang xoay quanh trên đỉnh đầu. Hình như là vì tôi đứng bên cạnh Thần Núi nên phượng hoàng không dám bay xuống bắt tôi, vẫn xoay quanh tôi với Thần Núi, không ngừng cất tiếng thét chói tai thê lương, cứ như vô cùng đau đớn, hơn nữa đôi mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với Thần Núi.

“Bởi vì nó biết nó đánh không lại tôi, cho nên không dám đụng vào tôi. Nhưng nó lại nóng ruột muốn ăn thịt người nên mới tấn công cô. Còn thân phận của nó thì lúc đó tôi đã nói với cô rồi, nó là một người bạn đã lâu cô chưa gặp mặt”

Người bạn đã lâu chưa gặp mặt, con chim này còn là phượng hoàng, khi liên hệ hai yếu tố này với nhau, trong đầu tôi tức khắc nổ tung. Không thể nào! Con phượng hoàng này tuyệt đối không phải là Phượng Tố Thiên!

Tôi sững sờ nhìn lên con phượng hoàng ba đầu không ngừng bay quanh trên đầu tôi với Thần Núi. Tiếng kêu của nó rất khó nghe, khàn khàn, hơn nữa trước kia nó có bộ lông ngũ sắc tượng trưng cho sự tường thụy, nhưng giờ đây phượng hoàng ba đầu vẻ mặt dữ tợn, thân thể tối om, không khác gì một con yêu thú. Hơn nữa người trong ngôi làng này đều biến mất, chẳng lẽ bị phượng hoàng ba đầu này ăn thịt?

Quả thực không thể tin nổi. Trong lúc tôi ngây người, phượng hoàng thấy tôi với Thần Núi đều không nhúc nhích thì nổi dũng khí lại bay về phía tôi với Thần Núi, cứ như thể không ăn thịt được tôi thì nó không cam lòng!

Vừa rồi hai lần chúng tôi đều né tránh nó, nhưng bây giờ khi phượng hoàng bay xuống, Thần Núi giơ tay lên, đẩy một luồng linh khí vào trong ngực phượng hoàng. Sau khi linh khí nhập vào người phượng hoàng, cả người nó bỗng run rẩy, đôi cánh khổng lồ vẫy vùng, sau đó từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

“Phượng Tố Thiên!” Tôi lớn tiếng kêu tên Phượng Tố Thiên với con phượng hoàng này. Mặc dù trong lòng tôi vẫn không muốn tin tưởng con chim lớn quái dị này là Phượng Tố Thiên, nhưng khi tôi kêu tên Phượng Tố Thiên thì một cái đầu của phượng hoàng là bỗng quay sang nhìn tôi thấy tôi muốn đi về phía mình, anh ta cứ như sợ tôi lại gần nên vội vàng vỗ cánh, ra sức giãy dụa bay lên, ngực chảy máu, anh ta không ngừng vỗ cánh khiến vết thương bị ảnh hưởng, máu đỏ tươi chảy như như thác nước, lảo đảo bay đi thật xa.

Nhìn bóng dáng phượng hoàng, trong lòng tôi chua xót, hỏi Thần Núi con phượng hoàng màu đen này có thật sự là Phượng Tố Thiên không? Chẳng phải Phượng Tố Thiên bị trúng phép thuật của Ngân Hoa giáo chủ hay sao? Chẳng phải đã trở lại trên trời rồi hay sao? Tại sao lại xuất hiện trong ngôi làng nhỏ này?

Thần Núi cũng không kinh ngạc về câu hỏi của tôi, chỉ hỏi lại tôi: “Lúc trước Liễu Long Đình bị trúng phép thuật của cô, coi Mãng Ngân Hoa là cô, khi đó cậu ta chẳng phải chính là Phượng Tố Thiên bây giờ hay sao?”

Nghe Thần Núi nói vậy, tôi đau lòng đến nghẹt thở. Hỏi Thần Núi: “Nhưng Mãng Ngân Hoa đã là phu nhân của anh rồi mà, tại sao cô ta còn muốn làm hại Phượng Tố Thiên? Tôi tin Phượng Tố Thiên, cho dù anh ấy bị Mãng Ngân Hoa mê hoặc thì cũng sẽ không sa đọa đến mức này”

Chẳng qua khi nói tới đây, trong đầu tôi bỗng nhớ lại lời nói của Thần Núi đối với Mãng Ngân Hoa, nói cô ta làm chuyện gì đó sau lưng anh ta. Phượng Tố Thiên không có khả năng tự nguyện tha hóa, nhưng anh ấy yêu Mãng Ngân Hoa, sẵn lòng làm mọi thứ vì Mãng Ngân Hoa, anh ấy làm vậy chắc chắn, là vì Mãng Ngân Hoa kêu anh ấy làm! Mãng Ngân Hoa muốn làm trò quỷ quái gì vậy?

Thần Núi không đáp lại tôi mà chỉ nhìn bóng dáng đã bay xa của Phương Tố Thiên, hỏi tôi: “Cô còn muốn cứu cậu ta không?”

Nhìn bóng dáng phượng hoàng, trong lòng tôi chua xót, hỏi Thần Núi con phượng hoàng màu đen này có thật sự là Phượng Tố Thiên không? Chẳng phải Phượng Tố Thiên bị trúng phép thuật của Ngân Hoa giáo chủ hay sao? Chẳng phải đã trở lại trên trời rồi hay sao? Tại sao lại xuất hiện trong ngôi làng nhỏ này?

Thần Núi cũng không kinh ngạc về câu hỏi của tôi, chỉ hỏi lại tôi: “Lúc trước Liễu Long Đình bị trúng phép thuật của cô, coi Mãng Ngân Hoa là cô, khi đó cậu ta chẳng phải chính là Phượng Tố Thiên bây giờ hay sao?”

Nghe Thần Núi nói vậy, tôi đau lòng đến nghẹt thở. Hỏi Thần Núi: “Nhưng Mãng Ngân Hoa đã là phu nhân của anh rồi mà, tại sao cô ta còn muốn làm hại Phượng Tố Thiên? Tôi tin Phượng Tố Thiên, cho dù anh ấy bị Mãng Ngân Hoa mê hoặc thì cũng sẽ không sa đọa đến mức này”

Chẳng qua khi nói tới đây, trong đầu tôi bỗng nhớ lại lời nói của Thần Núi đối với Mãng Ngân Hoa, nói cô ta làm chuyện gì đó sau lưng anh ta. Phượng Tố Thiên không có khả năng tự nguyện tha hóa, nhưng anh ấy yêu Mãng Ngân Hoa, sẵn lòng làm mọi thứ vì Mãng Ngân Hoa, anh ấy làm vậy chắc chắn, là vì Mãng Ngân Hoa kêu anh ấy làm! Mãng Ngân Hoa muốn làm trò quỷ quái gì vậy?

Thần Núi không đáp lại tôi mà chỉ nhìn bóng dáng đã bay xa của Phương Tố Thiên, hỏi tôi: “Cô còn muốn cứu cậu ta không?”



Muốn chứ, sao lại không muốn! Lúc trước Phượng Tố Thiên bị Mãng Ngân Hoa mê hoặc, tôi còn cho rằng anh ấy sẽ lên trời với Mãng Ngân Hoa, vậy thì không cần phải khổ cực ở bên cạnh tôi. Nhưng tôi không ngờ Mãng Ngân Hoa lại làm hại Phượng Tố Thiên chẳng khác nào Liễu Long Đình trước kia. Tại sao cô ta lại ác độc đến thế? Chờ tôi cứu Phượng Tố Thiên, người đầu tiên tôi giết sẽ là cô ta!

Tôi gật đầu, hỏi Thần Núi tôi nên cứu như thế nào? Thần Núi quay sang nhìn tôi, nở nụ cười, nhìn vết thương bị phượng hoàng quắp trúng trên mặt tôi, vươn tay sờ vết thương đó, nói rằng: “Trước kia Mãng Ngân Hoa đóng giả cô như thế nào thì bây giờ cô cũng đóng giả cô ta. Cô yên tâm, tôi cũng rất chán ghét cô ta. Tôi sẽ giúp cô cho cô ta bị phân thây vạn đoạn.”

Thần Núi nói vô cùng ác độc, nhưng lúc này tôi cùng phe với anh ta nên không hề cảm thấy anh ta nói sai chỗ nào, thậm chí khi nghe anh ta nói như vậy, trong lòng tôi cũng cùng chung cảm giác như vậy. Đúng thế, tôi phải phân thây cô ta thành vạn đoạn.

“Ê, mấy người đang làm gì vậy hả? Nói chuyện thì nói chuyện, táy máy tay chân là sao vậy hả?” Giọng nói của cô Hoạch vang lên. Nghe cậu ta nói, tôi mới chú ý thấy tay của Thần Núi vẫn đang vuốt ve vết thương trên mặt tôi.

-----------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK