Lời vạch trần của Cô Hoạch Điều khiến tôi và Phượng Tố Thiên không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, đến nỗi ngay cả lời ước nguyện Phượng Tố Thiên cũng không nói, chỉ nhanh chóng thổi nến rồi cầm dao cắt bánh kem cho chúng tôi.
Nguyên một buổi tối, bầu không khí tươi đẹp của chúng tôi đều bị Cô Hoạch Điểu phá hủy. Nhưng lời của cô Hoạch Điểu cũng khiến tôi khẳng định được đáp án trong lòng mình, đúng thế, quả thật tôi rất hận Liễu Long Đình, nhưng dù có hận anh ta tới cỡ nào, thì vị trí của anh ta trong lòng tôi vẫn là độc nhất.
Sau khi cùng Phượng Tố Thiên mừng sinh nhật xong, tôi và anh ta cùng nhau lên gác đi ngủ. Lúc này, trong lòng tôi vẫn mải nghĩ về chuyện của Liễu Long Đình, ba ngày sau anh ta sẽ chết, nhưng tôi vẫn còn đang suy nghĩ có thật sự muốn cứu anh ta hay không?
“Tiểu Bạch” Thời điểm tôi và Phượng Tố Thiên chuẩn bị ai về phòng nấy, Phượng Tố Thiên bỗng gọi tội lại.
Hiện tại cũng sắp tới mười hai giờ rồi, vì thế tôi bèn cười cười, vỗ vai Phượng Tố Thiên, chúc anh ta ngủ ngon, nói anh ta nhớ đi nghỉ sớm một chút.
Nhưng mà khi tôi còn đang nói, Phương Tố Thiên chợt xoay người ôm lấy tôi, ngay lúc đó tôi còn chưa hiểu được ý tứ của anh, ta, nên không có đẩy anh ta ra. Mà Phượng Tố Thiên thấy tôi không đẩy ra, vì thế anh ta càng ra sức kéo hông tôi về phía ngực anh ta, chặt đến độ khiến tôi cảm thấy thắt lưng sắp bị gãy làm đôi luôn rồi.
Tôi bị Phượng Tố Thiên ôm phát đau, bèn hỏi anh ta có sao không? Đang yên đang lành sao lại như trở thành một đứa nhóc rồi? Vừa dứt lời, tôi lập tức thò tay gỡ hai gọng kìm của Phượng Tố Thiên đang quấn chặt lấy eo tôi ra.
Chỉ là tôi càng gỡ, Phượng Tố Thiên lại càng siết chặt, anh ta còn khẽ cúi đầu hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em thích Liễu Long Đình chỗ nào, là khuôn mặt của anh ta? Là dáng người? Hay là tính cách? Để anh biến thành như vậy cho em xem nhé”
Dứt lời, một làn khói trắng tỏa ra từ gương mặt của Phượng Tố Thiên. Vài giây trôi qua, dung mạo của Liễu Long Đình thế mà lại xuất hiện trước mắt tôi, gương mặt lộ trắng nõn, bờ môi tinh xảo, mắt mày thanh tú tựa tranh.
Có lẽ là do đã rất lâu rồi Liễu Long Đình chưa từng ôm lấy tôi như vậy, nên khi chọn lọc Phượng Tố Thiên với gương mặt của Liễu Long Đình ôm lấy tôi, cơn hồi hộp chợt thoảng qua trong lòng, sau đó lại tự nhiên cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, muốn đẩy Phượng Tố Thiên ra. Nhưng cảm xúc của Phượng Tổ Thiên đã bị kích thích, anh ta kích động nhào về phía tôi: “Như vậy có được không? Chỉ cần em thích, mai mốt ngày nào anh cũng sẽ biến thành dáng vẻ của Liễu Long Đình cho em xem. Em xem thử, em có thích anh như vậy không?”.
Phượng Tố Thiên ngày càng xích lại gần tôi, hơn nữa còn giơ tay nâng cằm tôi lên, đôi mắt đang nhìn tôi cũng dần trở nên mơ màng, cứ nhìn chằm chằm vào môi tôi, như thể giây tiếp theo thôi sẽ cúi xuống hôn lên môi tôi vậy.
Vốn tâm trạng của tôi đã không quá tốt, bây giờ lại bị Phượng Tố Thiên quấy rầy một hồi, trong lòng cảm thấy hơi phiền, bèn mở miệng nói với anh ta rằng anh ta có thể biến trở về bộ dạng của bản thân không? Anh ta không xấu chút nào, hà cớ gì phải dùng hình dáng của người khác để nói những lời này với tôi?
“Nhưng dù anh có biến trở về hình dạng vốn có của mình, em cũng sẽ không thích anh. Buổi tối ngày hôm đó, em đã trộm mất tim anh rồi. Anh vốn cho rằng chỉ cần có em bên, chỉ cần anh có thể cùng em sống dưới một bầu trời, thì anh đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Nhưng sau khi thấy em chủ động, nghe em nói những lời ngon ngọt với anh, có chết anh cũng không thể quên được khoảnh khắc đó. Mà từ khi em đi, mỗi một giây mỗi một phút anh đều chỉ nghĩ về em, chỉ muốn gặp em, muốn nói chuyện với em, muốn chạm vào em. Khoảng thời gian không có em, anh thật chí còn nghĩ rằng chỉ cần cho anh được gặp em một lần, dù có phải chết anh cũng cam lòng. Nhưng lúc gặp được em rồi, anh lại hận không thể khiến lòng em chỉ có một mình anh. Quả nhiên, con người sống quá lâu, tâm trí sẽ ngày càng trở nên tham lam, anh không muốn trong lòng em còn vương vấn nhớ thương người khác, ước nguyện của anh chính là mong sao em trở thành của anh. Anh thậm chí muốn giấu em đi để trừ anh ra, không còn ai có thể tìm được em nữa”
Buổi tối mà Phượng Tố Thiên nhắc tới chính là cái hôm Ngân Hoa giáo chủ khống chế cơ thể tôi đi câu dẫn Phượng Tố Thiên. Tối hôm đó nếu không nhờ trận sấm sét kia, chỉ sợ quan hệ giữa tôi và Phượng Tố Thiên đã không còn trong sạch như bây giờ.
Tôi biết cảm giác yêu đơn phương một người tới mức chết đi sống lại là thế nào, tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Phượng Tố Thiên. Tựa như trước kia tôi thích Liễu Long Đình nhưng Liễu Long Đình lại không hề thích tôi vậy, cái nỗi thống khổ chỉ hận không thể hòa tan đối phương vào trong lòng này, không phải chỉ mấy câu anh nhớ em là có thể biểu lộ hết được.
Nhưng chuyện tôi không yêu Phượng Tố Thiên cũng là sự thật, tôi nợ anh ta nhiều như vậy, tất nhiên không muốn dùng mấy cái từ ngữ khiếm nhã lại gượng gạo kia kích thích anh ta. Dù sao tôi không phải Liễu Long Đình, không phải cái người hễ mở miệng là lại nói với tôi những lời độc địa, sắc bén như dao, đâm vào tim tôi từng nhát một. Vì thế, tôi mới căm ghét anh ấy, hận không thể giết chết anh ấy đến vậy. Tôi không muốn quan hệ giữa tôi và Phượng Tố Thiên trong tương lai sẽ biến thành tình trạng như tôi và Liễu Long Đình.
Vì thế khi Phượng Tố Thiên bày ra vẻ mặt uất ức nói những lời này với tôi, tôi nhẹ nhàng vươn tay, dịu dàng vuốt ve khóe mắt ửng hồng của Phương Tố Thiên, nói với anh ta: “Biến trở lại hình dạng của anh đi, bé phượng hoàng của em là độc nhất vô nhị mà “
Lúc tôi dùng giọng điệu bình thản nói với Phượng Tố Thiên những lời này, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa như trước kia tôi cũng từng nói những lời như thế, hoặc là trước kia tôi cũng từng gọi Phượng Tố Thiên như vậy. Phượng Tố Thiên nghe thấy lời tôi nói thì cực kỳ sửng sốt, anh ta cúi đầu nhìn tôi, cặp mắt trong veo, ấm áp kia ngày một đỏ lên, anh ta khẽ thì thầm tên tôi, làn khói trắng tỏa ra bốn phía, Phượng Tố Thiên đã biến về dáng vẻ vốn có, mái tóc trắng như thác nước, đôi lông mày bạc như tuyết, từng cọng lông mi trắng xóa phản chiếu trên đồi con người trong veo như nước hồ thu, thoạt trông vừa âu sầu lại tiều tụy.
“Tuy em không yêu anh, nhưng nhìn anh tự tra tấn bản thân như vậy, em cảm thấy vô cùng đau lòng. Không phải bây giờ hai chúng ta đang ở cạnh nhau sao? Anh còn lo lắng nhiều như vậy để làm gì?”
Khi tôi nói những lời này với Phượng Tố Thiên, tôi cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể. Bây giờ mỗi lần nhớ lại hành động đó của mình, tôi có cảm giác mình như một đứa con gái thảo mai vậy, không đi tiêu nhưng vẫn muốn chiếm bồn cầu, dưới tình huống không yêu đối phương còn thích treo tâm đối phương lên.
Quả nhiên những lời này của tôi đã có tác dụng với Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên nhìn tôi đang nép trong lòng anh ta, còn mở miệng nói lời ôn nhu, dịu dàng, cho dù không phải lời yêu, nhưng chỉ cần tôi còn quan tâm anh ta, anh ta nguyện ý chấp nhận hết thảy. Sau đó anh ta lại ôm chặt tôi vào lòng, khe khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Bạch, anh yêu em, anh yêu em từ rất lâu rồi.”
Tôi nghe Phượng Tổ Thiên nói lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót và đau đớn, lại không biết phải đáp lại anh ta thế nào. Nhưng hiển nhiên Phượng Tố Thiên cũng không hy vọng được tôi hồi đáp, sau khi nói xong, anh ta buông lỏng vòng tay đang ôm tôi, thẳng lưng nói với tôi: “Em có muốn cứu Liễu Long Đình không? Nếu em muốn, không hẳn là không có cách”
Thời điểm Phượng Tố Thiên thốt ra câu này đã khiến tôi kinh ngạc một hồi lâu. Tôi không lập tức tỏ rõ thái độ, chỉ hỏi ngược lại anh ta: “Không phải anh căm ghét anh ta lắm sao? Sao lại muốn cứu anh ta chứ?”
“Bởi vì anh biết nếu anh ta chết đi, em chắc chắn sẽ không vui sướng gì. Anh muốn thấy em vui vẻ, nên anh tình nguyện cứu anh ta.”
Phượng Tố Thiên giải thích cho tôi xong, trong lòng tôi càng cảm thấy có lỗi với anh. ấy. Tôi muốn thấy Liễu Long Đình chết, đúng là thế, nhưng bây giờ, khi anh ấy thật sự sắp chết đi một cách tùy tiện như những gì tôi hằng ao ước, tại sao tôi lại cảm thấy buồn khổ như thể sắp đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy? Thế nên tôi đã hỏi Phượng Tố Thiên rằng anh ta có cách nào cứu được Liễu Long Đình không?
“Tuy ngày thường anh không thể rời khỏi Hạ Đường Huyền, nhưng anh có thể đưa nguyên thần của mình cho em. Chỉ cần em đặt nguyên thần của anh vào trong sáo Phượng Minh, vậy thì thanh âm sáo Phượng Minh thổi ra chính là thanh âm của anh, uy lực không khác gì lúc anh ở bên cạnh em. Thị Thành Hoàng không phải đối thủ của hai chúng ta, chúng ta muốn cứu Liễu Long Đình ra cũng không phải chuyện gì quá khó. Chỉ là nếu Thị Thành Hoàng đã dám ra tay trừng trị Liễu Long Đình, vậy nhất định là làm theo ý chỉ của Thượng Phương Tiên, mà đã là ý chỉ do Thượng Phương Tiên ban xuống, bình thường sẽ không có ai dám cướp pháp trường, bởi vì như vậy sẽ liên lụy rất nhiều người, cho nên nhà họ Liễu chắc chắn chỉ biết trơ mắt nhìn Liễu Long Đình chết. Nhưng mà lúc em cứu được Liễu Long Đình, cứ đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người anh, nói là anh bắt em làm như vậy, như thế bọn họ sẽ không tìm em tính sổ.”
Thế nhưng nếu đổ hết trách nhiệm lên, người Phượng Tố Thiên, chẳng phải Thượng Phương Tiên sẽ tới gây phiền phức cho Phượng Tố Thiên sao?
Tôi lo lắng hỏi Phượng Tố Thiên nếu Thượng Phương Tiên tới tìm anh tính sổ thật thì phải làm sao đây?
Phượng Tố Thiên nghe thấy câu hỏi tôi, lại làm như không có gì quan trọng, anh ta nở nụ cười: “Bọn họ không quản được anh, dù thế nào đi nữa, anh cũng là con phượng hoàng cuối cùng trên thế giới này, bọn họ không dám làm gì anh đâu. Hai ngày nữa, em cứ lấy nguyên thần của anh đi cứu Liễu Long Đình đi.”
-----------------------