Tôi rất tò mò, cho dù tôi khôi phục ký ức thì tại sao lại muốn giết Liễu Long Đình? Kiếp trước chẳng qua là Liễu Long Đình nhận nhầm Ngân Hoa giáo chủ, vì được đến tinh khí cho cô ta mà không tiếc giết người, bán đứng thân thể của mình, nhưng tôi đều biết chuyện này, cho dù tôi khôi phục ký ức thì cũng sẽ không làm gì anh ta. Chung quy Liễu Long Đình còn làm chuyện quá đáng với tôi hơn cả anh ta với Ngân Hoa giáo chủ, trước kia anh ta làm hại tôi như vậy mà bây giờ tôi còn có thể chung sống hòa bình với anh ta, huống chi là chuyện khác.
Có điều nghe Thần Núi nói xong, Liễu Long Đình cúi đầu im lặng nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt phức tạp, vừa lo lắng vừa khổ sở, vừa đau lòng vừa không thể nề hà, nhưng cuối cùng vẫn kêu Thần Núi bắt đầu đi. Thấy Liễu Long Đình vẫn kiên trì, Thần Núi quay sang nhìn tôi hỏi: “Còn cô? Chính cô đồng ý không? Tôi báo trước cho cô biết, lúc trước Liễu Long Đình không muốn cho cô trở lại trong gương tức là sợ cô khôi phục ký ức kiếp trước, biết rõ chân tướng thì cậu ta sẽ lập tức trở thành vong hồn dưới tay cô.”
Thần Núi cũng thật nực cười. Trước kia anh ta ước gì tôi sớm ngày rời xa Liễu Long Đình, bây giờ có cơ hội khiến tôi với Liễu Long Đình đối chọi với nhau, anh ta lại khuyên tôi với Liễu Long Đình tốt nhất là đừng tự vạch trần vết sẹo. Tôi ngẩng mặt lên nhìn Thần Núi: “Bất kể tôi có vào Gương Trời hay không, tôi với Liễu Long Đình sẽ thế nào thì cũng là chuyện của tôi với Liễu Long Đình, sao bỗng nhiên Tam Lang giáo chủ quan tâm tới chuyện tình cảm của chúng tôi vậy?”
Thấy tôi nghi ngờ mình, Thần Núi cho rằng tôi đang nghi ngờ anh ta quan tâm tôi, nhất thời hừ lạnh: “Tôi chỉ quan tâm tới chính tôi, nếu không phải kế hoạch của tôi còn chưa hoàn thành thì các người chết cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tuy nhiên thần vị trước đó của cô không nằm trong tam giới, Gương Trời lợi hại đến mấy cũng chỉ là vật thuộc tam giới, mặc dù thần thông quảng đại, nhưng phải thử thì mới biết nó có tác dụng với cô hay không.”
Thần Núi nói rồi thò tay kéo lên không trung, một tia sáng hội tụ trong tay anh ta, Gương Trời bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay Thần Núi, mặt gương sáng ngời, trong suốt như có thể thu nạp cả bầu trời. Thấy Thần Núi đã lấy Gương Trời ra, Liễu Long Đình cúi người bế tôi lên, dùng sức rất mạnh, hơn nữa lúc tôi kề sát bên ngực anh ta thì có thể cảm nhận được nhịp tim anh ta rất nhanh. Tôi nhìn Long Đình, kêu: “Long Đình, anh sao vậy?”
Nghe tiếng kêu của tôi, vẻ mặt Liễu Long Đình hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười nhìn tôi hỏi có gì đâu mà sao vậy? Tôi lại không phải là kẻ ngốc, thấy Liễu Long Đình như vậy, tôi bỗng cảm thấy có phải lúc trước anh ta đã giúp Ngân Hoa giáo chủ hại chết tôi hay không. Nhưng cho dù là hại chết tôi thì cũng đành thôi, tôi chết rồi mới có tôi của kiếp này.
“Em thấy anh hơi không yên lòng nên hỏi thử xem anh bị sao vậy.”
Tôi đáp lời Liễu Long Đình. Thần Núi ném Gương Trời lên không trung, giơ cao hai tay, đẩy từng dòng khí trắng vào trong Gương Trời, vừa khởi động Gương Trời vừa nghe tôi với Liễu Long Đình nói chuyện, hơi cau mày hình như cũng không đồng ý tôi vào Gương Trời. Nhưng dù anh ta không bằng lòng thì cũng vẫn không dừng tay lại, tiếp tục dùng linh khí thôi thúc Gương Trời xoay tròn trong không trung càng ngày càng nhanh, đôi môi đỏ au đọc thần chú cũng càng ngày càng nhanh.
Nhất thời, tia sáng rực rỡ chiếu từ gương xuống mặt đất, chiếu rọi mọi thứ chung quanh chúng tôi. Thấy Gương Trời đã hoàn toàn được khởi động, Thần Núi dừng lại, quay sang nhìn tôi với Liễu Long Đình nói: “Được rồi, cô cứ vào ánh sáng trắng bên dưới Gương Trời này là được.”
Trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng tôi rất muốn lấy lại ký ức trước kia. Nếu có được ký ức trước kia thì có lẽ tôi sẽ thông minh hơn một chút, không cần bị người khác tùy ý thao túng vận mệnh.
Liễu Long Đình ôm tôi, nhìn ánh sáng lọc trắng chiếu ra từ Gương Trời, không có ý định bỏ tôi xuống. Tôi nhúc nhích trong lòng Liễu Long Đình, nhắc nhở anh ta bỏ tôi xuống. Thấy tôi nói chuyện, Liễu Long Đình mới hoàn hồn lại, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt không có gì là muốn tôi khôi phục ký ức, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy bi thương, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó với tôi, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Liễu Long Đình như vậy có lẽ là vì cảm thấy sau khi hồi phục ký ức, tôi cũng sẽ như lời Thần Núi nói, trở thành kẻ địch với anh ta. Nhưng tôi không rõ, trước đó có phải tôi chưa căm thù anh ta đâu? Lúc trước tôi cũng không thấy anh ta khẩn trương như thế này.
“Được rồi.” Liễu Long Đình đồng ý, đặt tôi xuống đất, nhìn tôi cẩn thận bước vào ảnh sáng trắng dưới chiếc gương.
Thực ra không chỉ là Liễu Long Đình luyến tiếc, ngay cả tôi cũng chưa hoàn toàn sẵn sàng tiếp thu ký ức kiếp trước, chỉ biết rằng Thần Núi và Liễu Long Đình đều không hy vọng tôi có thể mau chóng khôi phục ký ức. Là chính tôi kiên trì muốn như thế. Cảnh ngộ hiện tại của tôi cứ như người đi qua cầu độc mộc, trong lòng rất thấp thỏm. Tuy nhiên vì tương lai, ngẫm lại sau này mình có thể là tiếp cận với tự do hơn, tôi lại nổi dũng khí bước ra bước cuối cùng, cả người đều tiến, vào vùng sáng đó.
Khi tôi vừa bước vào vùng sáng này thì đôi mắt của tôi không thấy được gì hết, cứ như có một sức hút rất lớn truyền đến từ trên đầu tôi, hút cả người tôi đến một nơi nào đó, giống như đường hầm thời không trong phim ảnh hay chiếu. Trong thế giới trắng xóa này, ánh sáng trắng chung quanh như xoay tròn, thân thể tôi cũng xoay tròn, lực hút kia như muốn đưa tôi tới một nơi nào đó.
Thời gian dần dần trôi qua, tôi cho rằng lấy lại ký ức trong Gương Trời sẽ giống như xem điện ảnh, từng cảnh tượng sẽ thoáng hiện lên trước mắt tôi, nhưng tôi đã xoay tròn trong Gương Trời bảy tám phút, thân thể của tôi còn đang xoay, chung quanh còn đang xoay, nhưng chẳng có thứ gì xuất hiện trong đầu tôi hay trước mắt tôi. Hơn nữa thời gian càng lâu, thân thể của tôi cũng xoay càng nhanh hơn, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, áp lực trên người cũng càng nặng, hình như có thứ gì đó sắp chui ra từ trong người tôi, phá tan thể xác này, sau đó phá tan Gương Trời.
Cuối cùng khi tôi thật sự đau đầu không chịu được thì một khí tức tán loạn trong người tôi, xông ra từ cổ họng của tôi. Một tiếng hét chói tai thê lương phát ra từ miệng tôi. Ngay sau đó, có tiếng vang như thứ gì đó tan vỡ truyền tới từ trên đỉnh đầu. Nhất thời ánh sáng trắng chung quanh đều biến mất, tôi mở mắt ra thấy mình đang ở giữa không trung, cả người mau chóng rơi xuống. Thấy tôi sắp rơi xuống nơi mà chúng tôi vừa đứng, Liễu Long Đình trực tiếp bay lên đón được tôi. Gương Trời vừa hút tôi vào bây giờ đã vỡ làm đôi, rơi xuống ngọn đồi thấp hơn bên cạnh, vỡ ra thành trăm mảnh, mấy miếng kính vỡ phản chiếu bầu trời mờ mịt trên đầu chúng tôi, chẳng khác nào những tấm gương bình thường.
“Chu Nhi? Bạch Tô? Em sao rồi? Có nhớ ra gì không?” Liễu Long Đình vừa ôm tôi thì khẩn trương hỏi tôi. Vẻ mặt của anh ta lúc nào cũng bình tinh, bây giờ lại hoảng hốt đến mức cơ mặt vặn vẹo, ánh mắt mờ mịt, cứ như thể tôi có được ký ức kiếp trước là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Lúc này đầu óc tôi còn đang choáng váng, tuy nhiên tôi thực sự không thấy bất cứ thứ gì liên quan tới kiếp trước của mình trong Gương Trời, cho nên tôi chỉ ôm đầu, lắc đầu với Liễu Long Đình, nói tôi không thấy gì hết, cũng không nhớ ra gì hết.
Liễu Long Đình muốn tôi thấy ký ức kiếp trước thông qua Gương Trời, nhưng bây giờ nghe tôi nói không thấy được ký ức kiếp trước, anh ta nhất thời điên cuồng ôm tôi vào lòng liên tục nói không nhớ lại là được rồi, không nhớ lại là được rồi, sau đó vùi mặt vào đầu tôi, bay xuống dưới. Thần Núi đứng trên mặt đất thấy Gương Trời vỡ tan, nhặt một mảnh vỡ lên quan sát, sau đó nói với tôi vào Liễu Long Đình: “Gương Trời cũng đã vỡ, hay là chúng ta đi tìm Hư để anh ta sửa lại Gương Trời, lúc đó chúng ta cùng nhau làm phép, cho Bạch Tô đi vào thử xem?”
Mặc dù Thần Núi đang đặt câu hỏi, nhưng lại không có ý như đang hỏi Liễu Long Đình, cứ như chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. Nghe Thần Núi nói xong, cảm xúc của Liễu Long Đình cũng dần dần bình tĩnh lại, nói với Thần Núi: “Không cần, từ nay về sau tôi và Bạch Tô sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, quan hệ nhờ cậy của chúng ta cũng bị hủy bỏ từ giờ về sau”
-----------------------