Ân nhân? Ân nhân gì cơ?
Tôi còn chưa phản ứng kịp thì người đàn ông này đã kéo tôi trốn vào bụi cây bên cạnh, hai tay ôm chân tôi chạy về nơi xa. Tốc độ của Thiên Cẩu rất kinh người, tôi quả thực phản ứng không kịp thì đã thấy cây cối bên cạnh đều lùi lại, một bầy Thiên Cẩu đuổi theo đằng sau. Mà khi bị người đàn ông này ôm chạy trốn, tôi bỗng phản ứng lại người đàn ông này bảo tôi là ân nhân, chẳng lẽ anh ta chính là con chó săn mà hôm qua tôi đã cứu?
Tôi nói mà, con người thì vẫn nên làm người tốt, thời điểm mấu chốt không chừng còn có thể cứu mạng mình.
Tuy nhiên mặc dù chúng tôi chạy nhanh đến mấy thì bầy Thiên Cẩu đẳng sau vẫn đuổi theo không buông tha. Mùi tanh nồng nặc truyền ra từ đằng sau chúng tôi, là mùi trộn lẫn giữa thịt thối và mùi đặc trưng của chó săn, cực kỳ gay mũi. Mùi này cứ như đang nhắc nhở tôi rằng nếu tôi bị đuổi kịp thì tôi và đứa con trong bụng tôi đều sẽ trở thành bữa cơm của chúng.
Trong lòng tôi cũng sốt ruột, hỏi người đàn ông ôm tôi rằng chúng tôi có thể trốn được hay không? Nếu không thể thì đưa tôi tới nơi an toàn trước, tôi mời tiên gia binh mã của tôi đối phó với bầy Thiên Cẩu kia.
“Tôi có thể giúp cô trốn thoát, nhưng ân nhân phải ngừng thở. Khứu giác của chúng tôi đều dựa vào ngửi mùi hơi thở của động vật để phán đoán phương hướng của con mồi.”
Giọng nói của người đàn ông này rất êm tai, khiến người ta nhất thời tưởng tượng ra thư sinh mặt trắng tao nhã thời cổ đại. Giọng nói dịu dàng này không phù hợp với thân thể cường tráng của anh ta chút nào. Một người đàn ông vạm vỡ như vậy thì đáng nhẽ giọng nói cũng nên khỏe khoắn to lớn mới đúng. Nhưng không hiểu sao khi nghe giọng nói dịu dàng này, tôi lại nhất thời không có cách nào từ chối anh ta, nghe lời anh ta ngừng thở.
Ngay sau khi tôi nín thở, người đàn ông lại ôm tôi nhanh chóng chạy về một hướng nào đó, tốc độ nhanh đến mức tôi không thấy rõ chung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù gào thét bên tai tôi. Trêи đường đi, tôi không ngừng nín thở, chờ qua một đoạn đường thật dài rồi lại thở tiếp, nói với người đàn ông này rằng trực tiếp đưa tôi đến ngôi làng dưới núi là được.
Nhưng chúng tôi đã chạy gần mười mấy hai mươi phút, cũng không biết người đàn ông này ôm tôi chạy đi đâu, chúng tôi chẳng những chưa xuống núi mà tôi cảm giác anh ta đang ôm tôi chạy vào sâu trong rừng!
“Ê, anh muốn mang tôi đi đâu vậy?” Tôi không nhịn được hỏi người đàn ông này.
“Ân nhân đừng vội, sắp tới rồi.” Người đàn ông này vẫn an ủi tôi bằng giọng nói êm tai đó.
Tôi nghĩ hôm qua dù gì tôi cũng cứu người đàn ông này, chắc hẳn anh ta sẽ không trả thù tôi đâu nhỉ. Dù sao thì động vật chẳng phải đều ghi nhớ ân tình sao? Người đàn ông nói vậy thì tôi không tiếp tục vặn hỏi nữa, tuy nhiên tôi vẫn không yên lòng. Khi tôi muốn liên lạc với Liễu Long Đình thì người đàn ông này bỗng ôm tôi lẻn vào một cái hang, ném tôi xuống một chỗ lót đầy cỏ mềm. Hình như có thử gì đó bên cạnh tôi cắn mạnh vào tay tôi một phát, tôi đau đến mức túm lấy nó, cầm trúng thứ gì đó đầy lông.
Đây là cái quái gì vậy?
Lúc bỏ chạy, đèn pin của tôi đã bị ném mất. Tôi vừa ném răng nanh của thứ này ra vừa cầm di động bật đèn pin soi sáng. Mẹ nó, bên cạnh tôi có mấy con sói con vừa mở mắt, một con sói cái gầy nhom, da bụng chảy xệ, tôi bị lừa vào ổ Thiên Cẩu rồi!
Người đàn ông vừa mang tôi tới đây ném tôi xuống thì biến thành hình dạng Thiên Cẩu hôm qua tôi đã cứu. Chắc sợ tôi bỏ chạy nên anh ta chặn cửa hang lại. Có lẽ cảm thấy có lỗi với tôi nên anh ta không dám nhìn vào mắt tôi, kêu to với con Thiên Cẩu cái cùng bầy Thiên Cẩu con nằm trong ổ.
Thiên Cẩu con dường như nhận được sự cổ vũ của ba chúng nó, một đám lảo đảo đi về phía tôi, cắn lên người tôi. Mặc dù Thiên Cẩu còn nhỏ, nhưng răng nanh rất sắc bén. Chúng nó có vẻ rất đói, cắn một phát rách cả quần áo của tôi, răng nanh sắc bén đâm vào thịt, sau đó muốn lôi ra.
Máu lập tức chảy ra thấm ướt quân áo của tôi. Tôi mắng con Thiên Cẩu kia là đồ vong ơn bội nghĩa, tôi cứu mạng nó mà nó còn hại tôi! Con Thiên Cẩu kia không ăn tôi, nghe tôi mắng nó, nó cất tiếng rêи ư ử tội nghiệp, sau đó quay đầu ra ngoài hang, nằm xuống đất không nhúc nhích. Mấy con chó con còn đang ra sức tìm chỗ cắn tôi, tôi liều mạng bảo vệ bụng với mặt mình, vừa trốn tránh hàm răng của chúng, vừa kêu la, hy vọng bên ngoài có người nghe thấy sẽ tới cứu tôi.
Có điều nơi này là núi sâu rừng già, nào có người đi ngang qua. Thiên Cẩu ôm tôi chạy lâu như vậy, ngay cả Liễu Long Đình muốn tới đây cũng tốn chút thời gian. Hiện giờ tôi sắp chết trong ổ chó này, trong lòng rất không cam lòng. Mặc dù biết không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn niệm khấn mời Liễu Long Đình tới đây. Mặc dù mấy ngày gần đây thái độ của anh ấy đối với tôi không tốt, nhưng mạng sống với thể diện thì mạng sống vẫn quan trọng hơn!
Lúc trước nghe vợ bí thư nói Thiên Cẩu thích ăn con nít hoặc là nội tạng t.ử ƈυиɠ gì đó, mấy con chó thối hoắc này cắn tôi mà còn chưa hài lòng. Khi một con chó con bò vào giữa hai chân tôi muốn cắn bụng tôi, tôi gần như không kịp phản ứng thì đã túm lấy con chó lớn bằng một nửa đứa trẻ, đứng dậy ném nó vào vách hang.
Vách hang động toàn là sỏi đá sắc bén lồi ra. “Rầm” một tiếng, con Thiên Cẩu kia chắc bị tôi ném đau nên cất tiếng thảm thiết sắc lẹm. Con Thiên Cẩu cái vẫn không mở mắt bỗng nghe thấy con mình kêu thì mở mắt ra, lập tức đứng dậy từ đống cỏ. Thấy tôi đang bắt nạt con của nó, nó lập tức há cái mồm gầy trơ xương cắn lên đùi tôi.
Thiên Cẩu cái không phải là chó con, bị nó cắn như vậy, tôi cảm thấy răng nanh của nó đều ghim vào xương tôi. Tôi đau đến mức thậm chí không thể hét lên được. Thấy con Thiên Cẩu cái này sắp lôi miếng thịt trêи người tôi ra, trực tiếp cắn gãy chân tôi thì bỗng có tiếng vỗ cánh vang lên ngoài hang, một con hạc trắng to lớn vẫy cánh, gợi ra cơn gió thổi bay mấy con chó con trêи mặt đất, va chạm khắp nơi. Chó mẹ thấy con mình bị thương thì cũng không rảnh để ý tới tôi, buông chân tôi ra cứu mấy đứa con của nó.
Thấy tôi đã thoát hiểm, con hạc trắng kia lại nói tiếng người: “Ta là Bạch Hạc, thuộc hạ của Lạc Thần Thái Ngọc, sống trong khu rừng này. Vừa rồi Lạc Thần đã truyền tin yêu cầu ta trợ giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh. Bây giờ Liễu Tiên đang trêи đường chạy tới đây. Trước khi anh ta đến, ta sẽ bảo vệ cô.”
Lạc Thần, chẳng phải là Thần Sông sao?
“Sao Lạc Thần lại biết tôi gặp nguy hiểm ở đây?” Tôi hỏi hạc trắng, quả thực là đưa than trong tuyết!
“Lạc Thần đại nhân pháp lực vô biên, biết cô đang gặp nạn ở đây thì có gì khó khăn? Hai con Thiên Cẩu này bổn tính không xấu, chẳng qua vẫn bị Thiên Cẩu khác ức hϊế͙p͙ nên mấy đứa con sắp chết đói. Ý của Lạc Thần đại nhân là cô có thể nhận chúng, chờ mấy đứa bé kia trưởng thành, đương nhiên sẽ có lúc cần dùng tới chúng.”
Giọng của Bạch Hạc là giọng của phụ nữ, nghe vừa ʍôиɠ lung lại vừa trong veo. Có lẽ là thân phận địa vị khác biệt, những nhân vật mà Thần Sông quen biết, thậm chí ngay cả một tiên nho nhỏ cũng có tiên khí chính khí rất mạnh. Tôi vốn không có suy nghĩ gì khác trừ việc thấy Thần Sông rất xinh đẹp, bây giờ lại thấy Thần Sông không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc chu đáo tỉ mỉ, cũng như bề ngoài của anh ta, trong lòng bỗng dưng lại sinh ra sự kính ngưỡng và tôn trọng anh ta.
“Bạch Tô!” Giọng Liễu Long Đình bỗng truyền ra từ chỗ cửa hang, nghe rất gấp gáp. Khi ánh sáng đèn pin trong tay anh ấy chiếu vào mặt tôi, thấy tôi cả người đầy máu, anh ấy lập tức nổi giận mắng tôi té tát: “Em chán sống rồi hả? Tôi đã bảo em ở bên cạnh đám dân làng kia rồi mà! Sao bây giờ họ đều trở về, còn em thì bị cắn ra nông nỗi này? Em nhìn lại mình giờ đi, làm còn có chút dáng như trước kia!”
Tôi vốn cho rằng Liễu Long Đình thấy tôi bị cắn đến mức này thì sẽ quan tâm tôi, không ngờ lại bị anh ấy mắng một trận. Nếu không phải anh ấy bỗng nhiên bỏ tôi lại chạy đi thì tôi sẽ bị cắn ra nông nỗi này sao?
Thế là tôi cũng nổi cáu, chống đối lại: “Đúng thế, em không được như trước kia đấy, em chán sống rồi đấy, anh làm gì được em?”
-----------------------