Mục lục
Hoài thai mãng xà (Thai Rắn) Bạch Tô – Truyện full tác giả: Ngân Hoa Hỏa Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé vẫn giống y như lúc mà chúng tôi nhìn thấy mấy ngày trước, ngoại hình xấu xí, mắt to trợn lên như mắt trâu, buộc hai bím tóc chọc lên trời, mặc lên người một bộ quần áo màu đỏ, hệt như con quỷ nhỏ vậy. Nhìn Phong Đô đại đế từ xa tuy hơi đáng sợ, nhưng lúc trước khi tôi tháo mạng che mặt ra, chiếc cằm của anh ta cực duyên dáng, viền môi có đường cong rõ nét, đôi môi tựa cánh hoa đào, nếu không phải nửa mặt trên, không trọn vẹn, thì chỉ với nửa dưới cằm, cũng là nhan sắc tuyệt vời.

Vậy tại sao một chủ nhân xinh đẹp đến nhường này, lại có linh thú xấu đến thế.

Mặc dù săm soi nhan sắc xấu xí của người khác là một việc rất mất lịch sự, nhưng khi tôi thấy cô bé cứ trừng chúng tôi, đôi mắt vốn đã to như chuông đồng, nay càng to hơn, lập tức tôi nhỏ giọng chỉ trỏ với Liễu Long Đình: “Cô bé Kỳ Lân này sao có ngoại hình xấu như vậy? Yêu quái bọn chúng không phải biết biến hình hả?”

Liễu Long Đình nghe thấy tôi chê bai cô bé này xấu xí, liền quay đầu nhìn lướt qua Cô Hoạch Điểu đang đứng trên vai tôi, nói: “Nếu bất cứ yêu quái nào cũng có gu thẩm mỹ, sao em không hỏi thử Cô Hoạch Điểu? Tại sao cậu ta không biến mình đẹp hơn một chút?


Lời nói của Liễu Long Đình, tức khắc đẩy vấn đề lên thân chim Cô Hoạch Điểu, cậu ta hứng thú dạt dào nhìn cô bé kia. Biết Liễu Long Đình đang giễu cợt mình, lập tức vỗ cánh tức giận nói: “Đẹp thì làm được gì? Đánh nhau được không? Dáng dấp Hi Hoàng cũng đẹp vậy, nhưng không phải cũng bị Kỳ Lân đánh cho tơi bời hoa lá à?”

“…”

Tôi tức khắc ngậm miệng, Cô Hoạch Điểu rốt cuộc đến hố tôi, hay là đến để ôm đùi tôi. Liễu Long Đình nói cậu ta mà cậu ta lại nói tôi, rất đáng ghét. Nhưng mà tôi chưa kịp mở miệng mắng Cô Hoạch Điểu, cậu ta hình như đã phát hiện ra cái gì đó, với với tôi: “Hình như có gì không đúng lắm, Phong Đô đại đế vẫn chưa ra ngoài.’’

Vẫn chưa ra ngoài sao? Không phải Phong Đô Đại Đế đã hứa với là mang cờ gọi hồn đến, rồi anh ta sẽ giúp tôi giải trừ kết giới hay sao? Bây giờ anh ta lại không ra ngoài, chẳng lẽ anh ta đã hối hận rồi?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, cô bé đến trước mặt chúng tôi, phía sau thật sự không có bóng hình của Phong Đô Đại Đế, anh ta đúng là không ra ngoài!

Tôi lập tức cảm nhận được cái mùi lừa gạt, khi ấy còn tưởng rằng Phong Đô đại đế nói thật, hứa được làm được, ai ngờ anh ta cũng y hệt như Đại đế Thượng Cổ, cũng không có chút gì đáng tin cậy, đều loại lừa bịp.

Ngược lại Liễu Long Đình không vội vàng kết luận, mà gọi cô bé: “Người tôi mời chính là Phong Đô đại đế, tại sao ngài lại không ra?”

Mặc dù kiếp trước địa vị của Liễu Long Đình cao hơn Phong Đô đại đế, nhưng hiện tại dòng đời thay đổi, suy bại giống tôi trở thành một thần tiên yêu quái bình thường. Cộng với hiện tại chúng tôi đang cầu xin sự giúp đỡ từ Phong Đô đại đế, cho nên lúc Liễu Long Đình lên tiếng nói Phong Đô đại đế, cũng là chỉ dám nói chữ mời.

Liễu Long Đình, trước kia nắm giữ vạn yêu thần của Đông Hoàng, chức vị cao hơn Phong Đô đại đế, giờ lại nói những lời tôn kính với Phong Đô đại đế, anh ấy lại là một người đàn ông. Tôi đứng bên cạnh Liễu Long Đình lúc đầu muốn giễu cợt anh ấy đôi ba câu, hỏi anh ấy có nhục không, càng sống càng thụt lùi, thuận tiện sỉ vả Phong Đô đại đế mặt dày. Thế nhưng khi tôi nhìn sang Liễu Long Đình, mặc dù lời nói ra thì khách khí, cung kính mười phần, nhưng trên mặt không chút gì gọi là thấp kém hay tức giận, tựa như đây là chuyện cực kỳ bình thường, dùng sắc mặt bình tĩnh kia khiến tôi muốn nói lời giễu cợt cũng không nói ra được.

“Đúng vậy, Phong Đô đại đế sao lại không ra ngoài?”



Cô Hoạch Điểu so với tôi còn gấp hơn, dù sao đã phí công đi một hành trình dài với chúng tôi, để nghe thử trong lòng Phong Đô đại đế nghĩ gì về tôi. Hiện tại cậu ta đã mệt rã rời, còn không thấy được bóng hình của Phong Đô đại đế, giọng nói cuống đến mức biến đổi.

“Hừ, loại yêu thần cấp thấp mấy người, chưa đến phiên chủ nhân tôi phải đích thân đến gặp, đưa cờ gọi hồn cho tôi, tôi sẽ giúp mấy người giải trừ kết giới.’’ Cô bé nói xong, ngửa tay về phía chúng tôi, muốn chúng tôi giao cờ gọi hồn, cờ gọi hồn dùng để gọi hồn, nó thì liên quan gì với chuyện giải trừ kết giới này cơ chứ?

Bởi vì kết giới này tôi không giải trừ được, cho nên không cách nào giải thích được những điều bí ẩn bên trong, Liễu Long Đình nhìn cô bé, rồi ném hộp gấm có chứa cờ gọi hồn qua.

Lúc hộp gấm bay về phía cô bé, cờ gọi hồn từ hộp gấm rơi ra, cô bé nhanh tay lẹ mất, nhảy lên bắt lấy cờ chiêu hồn, đồng thời lúc cô bé đạp khí bay lên, trong nháy bắt biến thành một con Kỳ Lân to lớn, cờ gọi hồn bị cô bé ngậm trong miệng, sau khi tiếp đất, cái miệng to lớn kia bắt đầu niệm chú.

Đây là phong ấn toàn bộ Minh Giới, nhìn qua thì nghĩ là do chủ nhân Minh Giới tạo nên, rồi lại nhìn đến hành vi dị thường của Tần Quảng Vương, khiến tôi hơi lo lắng, Minh Giới có phải đang muốn khởi phát một trận náo loạn hay không? Bởi vì phóng tầm mắt nhìn hết tam giới, Minh Giới bị phong ấn, không có lợi ích đối với ai cả, trước đó Liễu Long Đình đã đề cập đến Địa Tạng với tôi, nói là phong ấn này khả năng lớn có quan hệ với Địa Tạng, nhưng Địa Tạng đến Địa Phủ để phổ độ tội ác của Phật Đà. Mặc dù tôi không hiểu rõ về Địa Tạng cho lắm, nhưng lúc trước khi còn đi học, có nghe đồn đại vài lời, cái gì mà tôi không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục, Địa Ngục còn thì không thành Phật, Địa Ngục không bao giờ mất đi, ngài không thành Phật, nhưng trong lòng chúng ta ngài là Phật. Chẳng lẽ ngoài ra còn nguyên nhân gì khác nên mới nghĩ đến suy nghĩ này?

Liễu Long Đình không cho tôi kịp suy nghĩ, anh bây giờ chỉ quan tâm đến phong ấn Minh Giới có được giải trừ hay không, anh ấy vẫn luôn nhìn chăm chú Kỳ Lân niệm chú.

Từ trong miệng Kỳ Lân bay ra nhưng chú ngữ mà chúng tôi không hiểu, những chú ngữ này hình như không ảnh hưởng đến chúng tôi, thần lực cực đại lấy Kỳ Lân làm trung tâm, đi về phía chúng tôi khuếch tán ra.

Sương mù đen dưới chân tôi dần rút lui không chỉ dưới chân tôi, tôi cảm giác được toàn bộ kết giới Minh Giới, đang dần dần biến mất. Năm sáu phút sau, Kỳ Lân ngừng đọc, sau đó miệng hướng lên trời đem cờ gọi hồn đẩy khỏi miệng, cờ gọi hồn từ một lá cờ nhỏ, sau khi bị ném lên trời, lập tức biến thành một cờ lệnh to lớn ánh vàng, bị gió mạnh ở huyễn cảnh Phong Đô đánh vào phát ra tiếng kêu. Mà Kỳ Lân đứng bên dưới, chạy vòng quanh cái cờ, truyền sức mạnh lên nó, mà sau khi lá cờ được cung cấp sức mạnh, ánh sáng rực rỡ vạn phần, giống như một cục đá nam châm, hút hết từng luồng khí đen ở nhân gian, bốn phương tám hướng mãnh liệt ào ào tiến nhập vào lá cờ.

“Cái tên ương ương dở dở này đang dùng cờ gọi hồn triệu hoán linh hồn trên thế gian này!” Cô Hoạch Điểu nhìn khoảng không xung quanh chúng tôi bị linh hồn ùa đến đến nghịt trời, nói với tôi và Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không tiếp lời Cô Hoạch Điểu, mà tôi tiếp lời Cô Hoạch Điểu nói: “Đây đều là hồn đã chết được nửa tháng vẫn quanh quẩn ở nhân gian chưa đi vào Địa Phủ, Phong Đô đại đế muốn chúng ta giao cờ gọi hồn ra, kỳ thật chính là để kéo những linh hồn này, không biết ngài ấy muốn nhưng linh hồn này làm gì?”


Nói đến đây, Cô Hoạch Điểu có chút tức giận: “Phong Đô đại đế chỉ cử cái con ương ương dở dở đó đi, tôi không gặp được ngài, sao biết được ngài nghĩ cái gì chứ? Thật sự đi một chuyến uổng công rồi mà. Vốn cứ tưởng sẽ nắm được nhược điểm gì đó, tức chết tôi rồi, nhưng mà tôi vẫn kiên trì với suy nghĩ, Hi Hoàng nếu không cô đánh cược với chúng tôi đi, lần này anh ta không đến gặp cô, lần sau cô gặp chuyện gì khó khăn, anh ta nhất định sẽ đến giúp cô.”


Liễu Long Đình đang đứng bên cạnh tôi, nghe thấy Cô Hoạch Điểu cứ lải nhải với tôi không ngừng, thế là cúi đầu, hỏi Phong Đô đại đế đối xử với tôi thế nào?


“Không có gì, con chim ngu này cho rằng Phong Đô đại đế giúp chúng ta lần một thì lần hai lần ba sẽ còn giúp chúng ta. Tôi giải thích qua loa đại khái với Liễu Long Đình, đồng thời trừng mắt với Cô Hoạch Điểu, ý là nếu còn nói nữa tôi sẽ trói mỏ cậu ta lại đấy.


Có điều lời này của tôi, khiến Liễu Long Đình nhíu mày, nói: “Mặc dù Phong Đô đại đế giúp chúng ta giải trừ kết giới, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá kì lạ. Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn hờ hững với chuyện ở tam giới, cho dù năm xưa khi Yêu Thần và Nhân Thần đại chiến, nhân gian chết chóc vô số oan hồn Minh Giới oán than ngập trời, anh ta cũng chưa hề hiện thân nhúng vào. Lần này Minh Giới bị phong ấn, đến thế xác của tôi đi nhờ mà anh ta cũng chẳng thèm mảy may, tại sao bây giờ bỗng nhiên đổi ý giúp đỡ rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK