Chuyện này cần phải chú ý tới quan hệ nhân quả. Đệ tử xuất mã và tiên gia chúng tôi vào vai như quan tòa giữa hai thế giới con người và tiên ma, không chỉ cai quản chuyện trừng phạt mà còn quản cả đạo lý. Chẳng qua trong thế giới con người, con người là chúa tể nên không thể làm chuyện giết người phạm pháp. Dù gì tiên gia cũng là động vật, quỷ quái, còn đệ tử xuất mã là người, vậy thì không thể vì một bên thấy mình chịu thiệt nên muốn tiêu diệt bên còn lại, phải giữ công bằng tuyệt đối, duyên phận nhân quả. Ví dụ như cha mẹ Tần Tường thấy nhà họ bị tổn thất, nhưng Ngũ Thông Thần cũng cảm thấy mình chịu thiệt, họ có ơn cứu mạng với nhà Tần Tường, nhưng nhà Tần Tường lại không giữ lời hứa.
Cho nên đừng vô duyên vô cớ cúng tà thần ác ma gì đó trong nhà, cũng đừng đi vái lạy những ngôi miếu hoang dã trong núi, mời thần về dễ tiễn thần khó, lúc đó chỉ còn cách lưỡng bại câu thương thôi.
Trong số đám người này, tính cả Liễu Long Đình biến thành rắn thì cũng mới sáu người, ai chết cũng khó chịu. Nhưng tôi vẫn nói với người nhà Tần Tường chuyện này, bảo rằng đây là nghiệp chướng của họ, không thể trách người khác. Nếu lúc trước không phải họ khoác loác sẽ cúng tế Ngũ Thông Thần cả đời thì sẽ không rước lấy tai họa này. Bây giờ Ngũ Thông Thần còn muốn lấy một cái mạng, kêu họ chọn đi.
Có lẽ cha mẹ Tần Tường đã sớm biết kết quả này nên không biểu hiện kinh ngạc gì, mà đều im lặng. Ba Tần Tường đứng dậy, nói với tôi: “Tiên cô, lấy mạng tôi trả lại đi. Lúc trước tôi đã nói như vậy để đền ơn cứu mạng cho Ngũ Thông Thần, nay tôi không muốn làm liên lụy tới vợ con, hãy để tôi chết đi.”
Tôi vốn không có thiện cảm gì với gia đình này, nhưng khi nghe người đàn ông nói vậy, tôi bỗng mềm lòng, cảm thấy thương tiếc cho họ. Nhưng Phượng Tố
Thiên và Liễu Long Đình thì không có biểu cảm gì. Phượng Tố Thiên chỉ nghĩ tới tiền, nói với người đàn ông rằng nếu ông ấy không muốn chết thì trả tầm 3 tỷ gì đó, chúng tôi sẽ giúp ông ấy tiêu diệt Ngũ Thông Thần.
Lời nói của Phượng Tổ Thiên cũng không làm người đàn ông này vui hơn. Ông ấy nói với chúng tôi: “Thiện ác đều có báo, cho dù tôi trả tiền mua mạng sống thì sau này sẽ có phiền phức lớn hơn chờ tôi. Nhân quả tuần hoàn, đây là vận mệnh đã an bài, tôi không muốn làm hại người nhà, cho nên tôi thà chết.”
“Đã xác định xong chưa?” Hai Ngũ Thông Thần giương nanh múa vuốt ở sau lưng chúng tôi, cứ như thể chỉ cần người đàn ông kia quyết tâm thì chúng sẽ lập tức giết ông ấy.
Mặc dù tôi biết họ nên thừa nhận kết cục này, nhưng khi tôi nhìn người nhà Tống Tâm, ba mẹ cậu ấy mất con gái lại muốn bảo vệ con trai, trong lòng tôi nhiên rất muốn đồng ý với lời Phượng Tố Thiên, cho tôi 3 tỷ, tôi sẽ giết hai tên Ngũ Thông Thần diễu võ giương oai này. Trong mắt chúng tôi, chúng quả thực yếu ớt không chịu được một kϊƈɦ, tôi lấy 3 tỷ chỉ đơn giản là tìm lý do cho mình ra tay thôi.
Khi người đàn ông rưng rưng chào tạm biệt Tần Tường và vợ mình, tôi cũng rơi nước mắt. Người đàn ông gật đầu chịu chết, hai Ngũ Thông Thần biến ra một luồng khói đen, chuẩn bị giết ba Tần Tường. Tôi không nỡ nhìn nữa, quay đầu muốn trốn thoát, lại đâm vào lồng ngực săn chắc, cánh tay mạnh mẽ ôm lên vai tôi. Mùi thơm dịu nhẹ kiên định bay vào mũi tôi, tôi biết đây là Liễu Long Đình, cho nên tôi vùi mặt vào lòng Liễu Long Đình.
“Đi chết đi! Đồ vong ơn bội nghĩa!” Luồng khói đen bay về phía ba của Tần Tường. Nhưng khi luồng khói đen đó sắp sửa đâm vào thân thể kia thì bỗng có tiếng chó rêи rỉ vang lên, con chó lông vàng trong nhà Tần Tường lại biến thành hình người đầy lông chó, nhào vào lòng ba của Tần Tường chặn một phát này giúp ông ấy.
Quả thực là nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng tôi. Con chó này vốn còn chưa tu luyện thành tinh, biến thành hình người cũng là nửa người nửa chó, mỏ nhọn, hai cái tai chó, mặt người, mặc dù miễn cưỡng biến ra mình người, nhưng vẫn đầy lông chó, giữ lại cái đuôi.
“Milu!” Tần Tường lập tức kêu lên, khiến con chó vừa biến thành người rơi nước mắt, nó không biết nói mà chỉ cất tiếng rêи ư ử như đang khóc, hoặc là muốn nói gì đó, thè lưỡi ɭϊếʍ mặt Tần Tường, nước mắt làm ướt lông của nó.
Con chó này đã ngăn cản một kiếp cho nhà họ Tần.
“Đúng là con chó ngoan.” Ngay cả Liễu Long Đình cũng khen ngợi con chó một tiếng. Tôi buồn bã nhìn con chó, lúc trước tôi còn nghi ngờ nó ăn thịt em gái Tần Tường, bây giờ tôi lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ đó của mình.
Người đàn ông cũng không thể tin được con chó nhà mình lại hy sinh tính mạng để cứu mình. Ông ấy ôm lấy con chó lông vàng, môi mấp máy, nhất thời không nói được một câu nào.
“Bây giờ đã có người trả mạng cho các người, các người còn không mau đi đi!” Tôi nhìn hai tên Ngũ Thông Thần, hỏi chúng đã hài lòng chưa?
Hai tên Ngũ Thông Thần vốn định giết người nhà Tần Tường, bây giờ thấy một con chó cản tại giúp họ thì tức giận đến nổi trận lôi đình. Nhưng trước khi chết, con chó này đã biến thành hình người, hai Ngũ Thông Thần không có lý do gì để tranh cãi nữa, thế là chuyển mối thù sang phía tôi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Họ Bạch, sau này chúng ta còn sẽ gặp lại!”
Nói rồi, chúng biến thành luồng khói bay đi mất.
Chúng tôi ở lại nhà Tần Tường làm lễ tang cho con chó. Ba của Tân Tường nói rằng lúc trước mua căn nhà này, người bán đã bảo phong thủy rất tốt, dưỡng người. Có lẽ họ vẫn luôn bị Ngũ Thông Thần chèn ép, con chó muốn bảo vệ họ nên mới bắt đầu tu luyện. Lúc trước ông ấy đã thấy con chó mấy lần xông lên gác mái cắn tượng Ngũ Thông Thần, mỗi lần cắn xong thì thương tích đầy mình, họ còn trách cứ con chó không hiểu chuyện, bây giờ mới hiểu ra, thì ra con chó vẫn muốn cứu họ…
Kế tiếp họ nói gì đó, tôi cũng không nghe rõ, chỉ nhìn Liễu Long Đình rồi nhìn Phượng Tổ Thiên, trong lòng bỗng thương cảm. Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, ban đầu Phượng Tố Thiên còn rất hưởng thụ, nhưng sau đó mới tỉnh táo lại, kêu tôi đừng nhìn anh ta nữa, thích thì nhìn Liễu Long Đình đi, đừng nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn thú cưng. Sau đó anh ta nhấn mạnh mình là phượng hoàng, ngao du trêи chín tầng trời, không phải là phàm nhân như tôi thích xem là xem.
Câu nói của anh ta đánh thức tôi khỏi cảm giác buồn bã vì cái chết của con Golden. Buổi tối về nhà, tôi ăn cơm qua loa, tắm rửa rồi đi ngủ. Mấy ngày nay tôi vẫn ở nhà, không đi đâu cả, còn không ngừng xúi bà nội với Phượng Tổ Thiên ra ngoài chơi, thực ra là vì muốn tìm thời gian chung sống với Liễu Long Đình. Lúc trước tôi cảm thấy chắc chắn Liễu Long Đình không khỏe nên mới không muốn làm chuyện ấy với tôi. Nhưng đã hai tuần trôi qua, tôi với Liễu Long Đình vẫn chưa làm gì. Lúc trước anh ấy thường xuyên tẩm bổ cho tôi, bây giờ bỗng dừng lại, khiến tôi nhớ anh ấy tới mức mất cân đối nội tiết tố, ngay cả mặt cũng mọc mấy cái mụn.
Điều này khiến tôi hơi bất an. Nếu Liễu Long Đình vẫn không chịu âu yếm tôi thì có phải khuôn mặt của tôi sẽ càng ngày càng xấu xí không? Chung quy tôi trở nên xinh đẹp cũng là vì có Liễu Long Đình. Lỡ sau này tôi xấu đi thì Liễu Long Đình sẽ càng không muốn quan tâm tôi. Nhìn những phi tần đã tàn phai nhan sắc ở hậu cung thời xưa mà xem, đều là vì hết xinh đẹp rồi nên bị hoảng đế ghét bỏ, biếm vào lãnh cung còn gì. Nghĩ đến đây, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục ngồi chờ chết. Lỡ như kéo dài thời gian, ai biết sau này mặt tôi còn sẽ có thêm thứ gì? Liễu Long Đình quả thực là bí thuật dưỡng nhan của tôi, tôi không thể bỏ mặc hàng xịn mà không dùng. Tôi muốn mình luôn trẻ trung xinh đẹp, để anh ấy vẫn thích tôi.
Thực ra đàn ông đều như nhau, đều thích những cô gái xinh đẹp như hoa. Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng thích ngắm những cô gái xinh đẹp. Vì gương mặt của mình, dù gì đi nữa tôi cũng phải làm một lần với Liễu Long Đình.
-----------------------