Liễu Long Đình không nói là nhà anh ấy, mà nhà mình, nhất thời khiến tôi cảm động vô cùng, nhanh chóng gật đầu nói muốn chứ, tôi còn ước gì ấy chứ.
Thấy tôi đồng ý, Liễu Liệt Vân vui vẻ ra mặt, vỗ tay đứng dậy nói: “Được rồi, vậy thì chị sẽ bỏ thêm một bộ chăn gối trong phòng Long Đình. Buổi tối trên núi rất lạnh, chị không muốn làm cháu trai của chị bị lạnh đâu. Chị còn chờ nó kêu chị là bác!”
Nói rồi, Liễu Liệt Vân đi chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho tôi. Long Đằng với Kiều Nhi nghe tôi nói sẽ ở lại núi Trường Bạch thì lập tức vây quanh đầu gối của tôi, hỏi tôi cái này cái kia, lại hỏi có thể dạy chúng vẽ được không? Chị hai khen tôi vẽ đẹp, sao đó lại hỏi tôi có thể vẽ chim nhỏ cho chúng được không?
Mặc dù Long Đằng với Kiều Nhi đã tu luyện sáu bảy mươi năm, nhưng chúng thực sự còn rất trẻ con. Chắc Liễu Long Đình có chuyện gì muốn nói với tôi nên kêu Kiều Nhi với Long Đằng ra ngoài chơi trước, lát nữa lại tìm tôi. Kiều Nhi vốn như bà cụ non, đang trò chuyện hăng say với tôi mà bị Liễu Long Đình chen ngang như vậy thì nhất thời chu môi, bất mãn nói: “Tại sao lại kêu em với Long Đằng ra ngoài? Chẳng lẽ anh ba muốn làm chuyện xấu hổ với chị Bach?”
Nghe vậy, tôi nhất thời kinh ngạc, không biết trong núi hoang này Long Đằng với Kiều Nhi thường xuyên ở nhà chơi mà sao lại biết chuyện xấu hổ? Liễu Long Đình đánh lên ʍônɠ Kiều Nhi, răn dạy: “Xem ra em còn biết nhiều quá nhỉ. Em học từ chỗ nào thế hả?”
Kiều Nhi mím môi, thở hổn hển nói: “Không học ở đâu hết! Em thích thì em nói thôi!”
“Em thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Liễu Long Đình tiếp tục lớn tiếng hỏi Kiều Nhi. Kiều Nhi còn quá nhỏ mà đã có người quản thâu chuyện sinh con đẻ cái cho con bé. Tiên gia dạy dỗ con cái còn nghiêm khắc hơn cả con người, bởi vì họ có pháp lực, có những việc dạy sớm thì sẽ sai lầm, cho nên bình thường ở lứa tuổi nào cần biết chuyện nào, họ đều quy định rõ ràng. Kiều Nhi tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, nếu chỉ nghe những con yêu quái nhỏ bên ngoài nói thì không sao, nhưng lỡ gặp phải kẻ có mưu đồ xấu thì phiền toái
“Em.không biết không biết không biết, anh ba mau thả em ra!” Kiều Nhi ra sức lắc lư, muốn thoát khỏi tay Liễu Long Đình, nhưng Kiều Nhi càng giấu diếm thì Liễu Long Đình càng thấy khả nghi, túm Kiều Nhi chặt hơn. Liễu Long Đình còn định nghiêm khắc thẩm vấn Kiều Nhi, nhưng không ngờ lúc Liễu Long Đình kêu tôi đi lấy dây thừng cho anh ấy thì Kiều Nhi bỗng cúi đầu cắn lên tay Liễu Long Đình, thừa dịp Liễu Long Đình rụt tay lại, Kiều Nhi thoát khỏi tay Liễu Long Đình, chạy ra ngoài sân.
“Đúng là càng ngày càng không nghe lời!” Liễu Long Đình nhìn dấu răng sâu hoắm trên tay mình, hơi giận dữ trách cứ Kiều Nhi. Sau đó lại nhìn Long Đằng: “Long Đằng, em biết gần đây Kiều Nhi đều chơi với ai không?”
So với Kiều Nhi, Long Đằng cử như bị Kiều Nhi giành hết chỉ số thông minh và hiếu động. Nghe Liễu Long Đình hỏi, Long Đằng chỉ ngơ ngác lắc đầu, nói không biết.
Tôi cầm tay Liễu Long Đình, cẩn thận thổi khí vào dấu răng trên mu bàn tay anh ấy, nói rằng con nít đều bướng bỉnh, đừng mắng Kiều Nhi, vừa rồi chị hai còn bảo trước kia anh ấy vẫn là trẻ con, bây giờ mới trưởng thành. Chẳng qua nếu Kiều Nhi vẫn muốn tôi gả cho Liễu Long Đình thì con bé chính là em gái tôi, mấy tháng nay tôi còn phải ở lại nhà họ Liễu. Để làm tốt quan hệ với người nhà, tôi bèn nói với Liễu Long Đình rằng để tôi đi an ủi em gái, anh ấy đừng giận.
Tay của Liễu Long Đình được tôi xoa một lát, Liễu Long Đình cầm tay tôi, nói được rồi, anh ấy về phòng chuẩn bị mấy thứ. Chẳng qua lúc đứng dậy, anh ấy lại căn dặn tôi nếu không khuyên được thì đừng khuyên, con bé Kiều Nhi này mạnh mẽ lắm, thật sự không được thì cứ mặc kệ nó, sau này kêu chị hai phải người theo dõi hành tung của con bé là được.
Tôi gật đầu đáp lại, sau đó xoay người đi ra ngoài sân.
Bây giờ vẫn là buổi sáng, ánh nắng chiếu vào sân vườn, Kiều Nhi đang ngồi trong đình nghỉ mát, trông như đang khóc, vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm gì đó. Kiều Nhi vốn trông ngoan ngoãn đáng yêu, con bé nấp một chỗ khóc lóc như vậy cũng đáng yêu. Thấy tôi đi tới, Kiều Nhi nhanh chóng lau nước mắt, quay sang nhìn tôi nói: “Chị cười gì mà cười? Chị tới đây làm gì? Giúp anh ba mắng em hả?”
Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Kiều Nhi, tôi không nhịn được cười, nói với con bé: “Tại sao chị phải giúp anh ba mắng em? Chị chỉ muốn xem thử Kiều Nhi lợi hại dũng mãnh của chúng ta lén lút trốn một chỗ khóc lóc trông như thế nào thôi.”
Nghe vậy, Kiều Nhi lập tức nổi tính bướng, lớn tiếng bảo con bé không khóc, sao con bé có thể khóc vì chuyện cỏn con đó?
“Được rồi được rồi, em không khóc em không khóc, chị cười vì em đáng yêu thôi, được chưa bà nội?”
Con nít cần được dỗ dành. Nghe tôi dỗ, Kiều Nhi cũng nguôi giận, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Em biết chị đến nói chuyện thay anh ba, nhưng em nói cho chị biết, người tốt không dễ làm đâu, chị đừng tưởng rằng chị dỗ được em thì có thể tranh công với anh ba, em sẽ không để chị thành công đâu. Nhưng nếu chị cho em xem tướng bàn tay thì em còn có thể suy xét phối hợp với chị. Em cảm thấy mình tu luyện tiến bộ hơn rồi, nhưng chị hai không cho em vô duyên vô cớ xuống núi, cho nên em không có cơ hội luyện tập, chị coi như làm đối tượng luyện tập của em đi.”
Thấy Kiều Nhi đề phòng mình như vậy, tôi cũng nghĩ Kiều Nhi không phải là tuýp người dễ bị lừa. Có điều tôi vẫn đồng ý làm đối tượng luyện tập cho Kiều Nhi, vươn tay ra nói: “Vậy thì chị cho em xem tướng tay đây, nhưng em phải nói cho chị biết ai đã dạy em nói như thế.”
Kiều Nhi bất mãn chu môi, thò tay mở bàn tay tôi ra, sau đó trịnh trọng nhìn xem. Tôi còn tưởng Kiều Nhi chỉ biết chút ít, không ngờ Kiều Nhi lại đặt tay lên tay tôi, nhắm mắt lại nói: “Trong bụng chị là bé gái, trong người chị còn có một con trùng trồng rất ghê tởm, còn có
Khi Kiều Nhi nói trong bụng tôi có con trùng, tôi lập tức nghĩ tới đó là tình cổ nhanh chóng hỏi Kiều Nhi con trùng đó có sinh sôi nảy nở không?
“Còn chưa đâu, nhưng chị Bạch đừng vui mừng quá sớm. Năm tháng sau chị có tử kiếp, tử kiếp này không phải là ông trời chủ định mà do người làm, nghiêm trọng hơn có khả năng chị sẽ mất mạng.”
Mấy tháng sau? Mấy tháng sau chẳng phải tôi sẽ sinh con sao? Nói nhiều như vậy, tôi sinh con xong sẽ phải chết à?
“Không thể nào. Anh ba của em đã bảo là sẽ không để chị chết. Tóm lại chị tin anh ba của em nói sẽ cứu chị, chỉ cần anh ấy còn sống thì sẽ không để chị chết.”
Nghe vậy, Kiều Nhi nhất thời nở nụ cười, nói: “Chị Tiểu Bạch nghe lời anh ba em ghê. Em nói thật cho chị biết, tuyến tử kiếp của chị chính là về anh ba. Trên tay anh ba cũng có một tuyến giống hệt như của chị. Nếu chị không mau chóng rời xa anh ba thì năm tháng sau, ngày lành của chị sẽ đến cùng! Không phải chị giết anh ba thì cũng là anh ba giết chị.”
Kiều Nhi lạnh giọng nói, thậm chí vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi còn hơi tin tưởng lời nói của cô bé, nhưng thấy vẻ mặt bướng bỉnh, thậm chí là hơi khó chịu của Kiều Nhi, tôi hỏi: “Kiều Nhi, em đang đùa với chị dúng không? Sao chị lại có cơ hội giết anh ba của em?”
-----------------------