Nói tới đây, si mị bổ sung tiếp: “Tâm cơ thủ đoạn của Liễu Long Đình không thua kém đệ, nếu cậu ta muốn làm hại Bạch Tô thì sao có thể đơn giản chữa khỏi bằng cách dùng đôi mắt của kẻ phàm phu tục tử? Làm thế chẳng phải uổng phí công ức hay sao? Đôi mắt của đệ vốn là của Bạch Tô, bây giờ trong thân thể Bạch Tô vẫn còn tồn tại linh hồn của Nữ Hi, nếu đôi mắt của cô ta kết hợp với linh hồn kiếp trước thì sẽ sinh ra pháp lực rất lớn, pháp lực này đủ để bảo vệ thân thể cho cô ta. Vu, Bạch Tô đã thống khổ đến mức này, nếu đệ yêu cô ta thì hãy cứu Bạch Tô đi.”
Tôi biết ngay mục đích của si mị là thế mà. Hắn ta với Liễu Long Đình hợp mưu, thừa dịp Thần Núi hoảng loạn mà đưa ra kiến nghị cho Thần Núi, để Thần Núi cam tâm tình nguyện trao đôi mắt cho tôi vì cứu tôi.
Khi si mị nói xong, Thần Núi gần như không do dự, nói ngay không được, nhưng sau đó lại im lặng. Chính Thần Núi cũng biết chỉ cần anh ta trao đôi mắt cho tôi thì tôi sẽ không còn chút tình cảm nào với anh ta. Thực ra anh ta không biết rằng cho dù anh ta không trả đôi mắt cho tôi thì tôi cũng không bị đôi mắt của anh ta mê hoặc. Tôi muốn nói cho anh ta biết chân tướng, nhưng lại không đủ dũng cảm để nói. Đám huynh đệ của anh ta đang ở đây, chỉ cần tôi nói sự thật thì chúng sẽ thừa dịp cảm xúc của Thần Núi mất khống chế mà chiếm cứ thân thể anh ta.
Tôi không thể khống chế kết cục, nói hay không thì cũng sẽ chỉ có một kết cục mà thôi.
“Các ngươi ra ngoài trước, để ta suy nghĩ một chút.” Giọng Thần Núi thấp xuống, vẻ mặt rất suy sút. Tôi cũng khổ sở thay cho anh ta. Nếu anh ta không trả giá nhiều tình cảm với tôi thì có lẽ tôi sẽ không áy náy với anh ta. Trái tim con người bằng máu bằng thịt, dù chung sống với một con chó con là mèo lâu ngày thì cũng sẽ có tình cảm, huống chi là con người bằng xương bằng thịt?
Sau khi đám si mị ra ngoài, Thần Núi nằm xuống bên cạnh tôi, vươn tay ôm lấy tôi, kề sát bên tại tối thủ thỉ: “Có phải tôi trả lại đôi mắt cho em thì em sẽ không còn yêu tôi không?”
Vào thời điểm này, mặc dù biết tôi nói gì cũng là lừa gạt, nhưng vẫn nói dối Thần Núi, nhẫn nại đau đớn quay sang nói: “Sao lại như vậy?”
“Bây giờ em ở bên tôi là vì tôi dùng đôi mắt nguyền rủa em, cho nên em mới yêu tôi. Chỉ cần không có đôi mắt này, em sẽ không còn yêu tôi nữa, về sau chúng ta sẽ trở lại như trước kia, em với Liễu Long Đình về bên nhau… không, em đừng trở về với cậu ta. Chỉ cần thấy hai người ở bên nhau thì tôi lại giận dữ, tôi không khống chế được cảm xúc của mình, em không thể ở bên cậu ta!”
Thần Núi lặp đi lặp lại mấy lần rằng tôi không thể quay về với Liễu Long Đình. Nói đến cuối cùng, thấy tôi cố nhẫn nại đau đớn không phát tác, anh ta càng ôm chặt tôi hơn, cả người dán sát về phía tôi, nói: “Cho tôi chút thời gian, chỉ cần chờ đám tiên gia kia lấy đôi mắt từ dưới núi lên đây thì tôi sẽ lắp ngay cho em. Trước kia em là người, có lẽ không biết ích lợi của trinh nữ, thân thể của họ đều là bảo bối, dùng để tu luyện chính là đồ bổ thượng hạng nhất. Tôi đã căn dặn họ nhất định phải chọn đôi mắt của trinh nữ, đôi mắt của họ chắc chắn sẽ khiến em khôi phục, giảm bớt đau đớn của em.”
Tôi cảm thấy lúc nói câu này, Thần Núi đã gần như điên cuồng. Tôi không muốn đả kích ảo tưởng của anh ta, nhưng cũng không muốn anh ta vì tôi mà làm hại người khác. Vì thế tôi quay sang nhìn anh ta, nói: “Lỡ đúng như lời các anh em của anh nói, đôi mắt của kẻ phàm phu tục tử không thể chữa khỏi mắt tôi thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ trả đôi mắt này lại cho em.” Lúc nói câu này, Thần Núi trông như một con cá sắp bị mặt trời phơi chết đuối, không còn sức giãy
“Vậy thì anh ra lệnh kêu đám tiên gia kia rút lui được không? Tôi không chữa mắt nữa, chúng ta đừng hại người được không?”
Không biết có phải là vì tôi dồn ép Thần Núi hay vì lý do gì khác, khi tôi lại nói với Thần Núi là không chữa mắt, kêu anh ta đừng vì tôi mà làm hại người khác, cảm xúc của Thần Núi chợt thay đổi: “Em có ý gì? Em muốn rời khỏi tôi đến thế sao? Tôi nói cho em biết, tôi nhất định phải chữa khỏi mắt em, tôi sẽ không cho em rời xa tôi!”
Nói tới đây, Thần Núi đứng dậy, nhưng sau đó có lẽ là đã bình tĩnh trở lại, anh ta tiếp tục nằm xuống bên cạnh tôi, nói câu xin lỗi, vừa rồi anh ta quá kích động, anh ta chỉ không muốn tôi rời xa anh ta. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này thì cảm xúc của anh ta lại xao động, không kìm nén được muốn nổi giận. Tôi không trả lời anh ta, nếu trả lời thì chẳng khác nào đồng ý anh ta móc mắt người khác chữa trị cho tôi. Tôi không muốn làm hại người vô tội, cũng không muốn người vô tội hy sinh vì mình.
“Bạch Tô, em thật lòng thích tôi sao?” Thần Núi bỗng hỏi tôi. Nhưng giọng anh ta rất nhỏ, khiến tôi không thể xác định anh ta vừa nói gì, vì thế tôi hỏi lại Thần Núi: “Anh nói gì cơ?”
Thần Núi muốn lặp lại lần nữa, nhưng có lẽ cảm thấy không cần thiết, chính anh ta cũng biết đáp án, cho dù hỏi lại lần nữa thì cũng sẽ nhận được đáp án không phải như mong muốn, vì thế anh ta nói không có gì, anh ta kêu tôi nghỉ ngơi sớm một chút, nếu quá đau đớn thì cần anh ta, cả người anh ta đều cho tôi cắn. Nếu anh ta là Liễu Long Đình thì tôi sẽ lập tức tiếp lời nếu tôi cắn vận mệnh của anh ta thì sao? Nhưng anh ta là Thần Núi, tôi chỉ đau lòng anh ta chứ không thể đùa với anh ta như thế.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa nhốn nháo ầm ĩ, hình như tụ tập rất đông người. Thần Núi đỡ tôi đi rửa mặt, mặc quần áo cho tôi rồi kêu một đám tiên gia tiến vào. Trước mắt tôi chỉ toàn là bóng tối, không thấy bất cứ thứ gì, chỉ biết Thần Núi kêu hết tiên gia này tới tiên gia khác vào phòng, mỗi tiên gia đều mang theo đôi mắt tươi mới, mấy y tiên vây quanh tôi, lắp từng đôi mắt vào hốc mắt của tôi. Nhưng khi đôi mắt của tôi đụng vào những đôi mắt đó thì cứ như đeo cặp kính áp tròng bẩn thỉu, đầu óc vốn đã đau lại càng bị kích thích, khiến tôi cất tiếng kêu la như lợn bị chọc tiết. Có trời mới biết rốt cuộc Liễu Long Đình đã hạ độc gì trên kim châm, khiến tôi thật sự không có cách nào thử đôi mắt khác.
Chúng tôi thử hết đôi mắt này tới đôi mắt khác, tôi không biết rốt cuộc Thần Núi đã làm hại bao nhiêu người, nhưng bất kể thử kiểu gì cũng không có chút tác dụng. Thấy tôi thống khổ co người, Thần Núi cũng điên cuồng kêu đám tiên gia cút hết đi, gọi tất cả nữ tiên gia trên núi lên đây. Con người vô dụng thì thử tiên gia, tiên gia cũng vô ích thì thử thần tiên trên trời, luôn có cái dùng được!
Thần Núi rống lên khiến đám tiên gia sợ hãi quỳ xuống, nói xin anh ta cân nhắc lại. Nếu thật sự làm vậy thì các tiên gia trong núi đều sẽ loạn cả lên. Tôi còn đau lòng Thần Núi, nhưng lúc này Thần Núi chính là bạo chúa, anh ta chỉ muốn chữa khỏi đôi mắt của tôi, vì điều này mà có thể liều mạng.
Khi anh ta ra lệnh đe dọa đám tiên gia mau đi làm việc, tôi lại gần anh ta, nhào vào lòng anh ta. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh ta chứ không thấy người anh ta đâu, lúc nhào về phía anh ta thì cả người bị hẫng, ngã xuống mặt đất.
Thần Núi thấy tôi bị ngã thì mới dừng cơn tức, nhanh chóng đỡ tôi lên, nói cho anh ta thêm chút thời gian, lại cho anh ta thêm một chút thời gian, nếu thật sự không được thì anh ta sẽ trả đôi mắt cho tôi, nhất định sẽ trả.
Thấy Thần Núi như vậy, tôi rất đau buồn. Nhưng thấy anh ta vì chuyện này là không ngừng làm tổn thương người khác, tôi càng khó chịu, vì thế tôi nói với Thần Núi: “Anh từ bỏ tôi đi, đừng chữa cho tôi nữa. Tôi không muốn thấy anh làm hại người khác, anh vất vả lắm mới có địa vị như ngày nay, không thể vì tôi mà bị hủy hoại!”
Tôi nói thẳng thắn, không hề có một chút giả dối. Tôi chỉ hy vọng cuối cùng khi chân tướng phơi bày, Thần Núi còn có thể có chỗ dựa. Anh ta là giáo chủ, mỗi ngày đều có người hầu hạ, nghĩ tới có người chăm lo cho anh ta, áy náy trong lòng tôi cũng vơi bớt rất nhiều.
Nghe tôi nói xong, Thần Núi ôm tôi suy nghĩ thật lâu. Khi rời khỏi vai tôi, anh ta ở bên tại tôi nói: “Sau này đừng bao giờ quên tôi. Tôi yêu em.”
Nói rồi, anh ta thò tay móc mắt ra, ấn vào hốc mắt của tôi. Khí tức mát lạnh lập tức rót đầu hốc mắt của tôi…
-----------------------