Lúc Liễu Long Đình nói những lời này, giọng đầy kiêu ngạo, không cần nói đến Thần Chung Quỳ, ngay đến tôi cũng thấy hơi khó nghe, nhưng giờ nếu anh ấy không đến thì có lẽ tôi đã chết ở trong địa phủ này rồi, nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được nếu xét đến cái lý cái tình, chính là thần Núi, thần Núi nói không đến cứu tôi, thì thật sự sẽ không đến cứu tôi, đến lúc đó tôi rất muốn biết, nếu Liễu Long Đình không đến, mà tôi lại mắc kẹt ở địa phủ này, thì anh ấy có thật sự để tôi chết ở nơi đây không?
Vốn dĩ Thần Chung Quỳ là châm biếm Liễu Long Đình, dù sao khi ông ấy nhìn thấy bộ dạng thân phận hèn mọn của Liễu Long Đình, hơn nữa Liễu Long Đình lại trở thành chủ giáo của Tiên gia một cách không danh chính ngôn thuận, chức danh đương nhiên lớn hơn chức danh phán quan địa phủ của ông ấy, nhưng có một số người, thấy Liễu Long Đình ức hiếp ông ấy một cách quang minh chính đại như thế, thì nhất thời cảm thấy có hơi buồn bực, lập tức khiển trách. Liễu Long Đình: “Tên họ Liễu kia, ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, nơi đây là âm tào địa phủ, người phụ nữ này bị ta bắt được, ngươi dựa vào cái gì mà đòi người từ ta?”
“Dựa vào việc chức quan này của ta là do Ngọc Hoàng đại đế sắp phong, dựa vào việc hiện giờ người vẫn chỉ là một âm ty nhỏ bé lọc của địa phủ, ngươi không có tư cách tranh cướp với ta đâu. Ta nói thật cho ngươi biết, ngươi không giao người cho ta, ta sẽ làm loạn hết nhà tù địa phủ ở đây của ngươi, đến lúc đó chuyện bé xé ra to, trách nhiệm của ta lại đổ hết lên người ngươi, xem ngươi giải quyết thế nào.”
Liễu Long Đình vừa bình tĩnh lại vừa kiêu ngạo, tấm lụa trắng trên thần liễn của anh ấy tung bay, mà cái đuôi của anh ấy lại không ngừng uốn lượn trên tấm gấm mỏng được trải trên thần liễn, cũng không biết do bản thân tôi hay bởi nguyên nhân gì khác, nhìn cái đuôi ngoe nguẩy của anh ấy, cứ khiến tôi nghĩ đến chuyện đó, cổ họng dần dần khô cong.
Dù sao cho dù đây có là âm tào địa phủ, là địa bàn của Thần Chung Quỳ, nhưng muốn đi thông báo cho Diêm Vương cũng phải mất một lúc, bản thân Liễu Long Đình cũng dẫn theo Tiên gia đến, nơi này là nhà tù địa phủ, giam giữ những oan hồn ác quỷ chỉ mong chờ được phóng thích, nếu như thật sự muốn làm loạn, phá nhà tù này, tất cả những yêu ma quỷ quái trong đó sẽ được phóng thích ra ngoài, lúc đó thì không chỉ còn là chuyện nhỏ như cướp người, cướp công rồi.
Thần Chung Quỳ là âm ty dưới địa phủ nên cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, không dám manh động, mà Liễu Long Đình nhân lúc Thần Chung Quỳ đang chần chừ, nháy mắt với hai người nhà Tiên gia theo hầu ở bên cạnh, hai người đó liền đi đến chỗ tôi, túm lấy tôi và Phượng Tố Thiên, dẫn đi về phía thần liễn của Liễu Long Đình.
Lúc tôi đi qua đó, Liễu Long Đình nhìn tôi cười thật tươi, nụ cười đó, nhìn như thật, lại vừa giống như cố tỏ ra như thế, khi mấy người Tiên gia lại đeo khóa sắt cho tôi và Phượng Tố Thiên lần nữa, Liễu Long Đình mới tiếp tục cười mà nói tiếp với Thần Chung Quỳ: “Cảm ơn ngài Chung đã tác thành, lần khác ngài Chung đến núi Trường Bạch của tôi, tôi nhất định sẽ có phần quà đáp lễ.”
Nói rồi liền giơ tay gọi tất cả người của Tiên gia quay về phủ!
Tôi và Phượng Tố Thiên theo đoàn người Tiên gia, đi ra khỏi địa phủ, Thần Chung Quỳ đứng ở phía sau chúng tôi, nhìn Liễu Long Đình mang tôi đi một cách trắng trợn, tức giận đến nỗi cứ thể ở đằng sau mắng nhiếc Liễu Long Đình, sau này không đội trời chung với Liễu Long Đình!
Liễu Long Đình đương nhiên không để ý đến Thần Chung Quỳ nói gì, bây giờ tôi và Phượng Tổ Thiên bị mất người Tiên gia áp giải, nhưng tôi rơi vào tay của Liễu Long Đình vẫn hơn và rơi vào tay của Thần Chung Quỳ, hơn nữa tôi vẫn tin nếu như Liễu Long Đình thật sự muốn bắt tôi cũng sẽ không đợi đến lúc này.
Tiếp đó, chúng tôi đến mặt đất, thoáng cái, ánh sáng đã đập vào mắt tôi, ánh sáng mạnh như thế này khiến tôi nhất thời thấy khó chịu, Phượng Tố Thiên đi bên cạnh tôi, ghé đến gần tôi, dùng thân mình che bớt ánh sáng cho tôi, khi đến mặt đất, anh ấy cũng có yên tâm hơn một chút, hỏi tôi tại sao lại ngốc thế, sao lại xuống đó cứu anh ấy? Những tên âm soa ấy không dám làm gì anh ấy đâu.
Nói rồi nhìn về phía Liễu Long Đình đang ngồi một mình trên thần liễn để chúng tôi đi theo anh ấy, nếu như hỏi tôi có phải tôi có xích mích gì với Liễu Long Đình không? Sau đó đang định gọi Liễu Long Đình nhưng lại bị tôi kéo về, mấy ngày nay anh ấy đều bị mắc kẹt ở địa phủ, cũng không biết tôi có sao không, nên tôi nói hết những gì xảy ra trong mấy ngày nay kể cho Phương Tố Thiên nghe, nói tôi đã rời khỏi Liễu Long Đình, ở bên cạnh thần Núi, tôi muốn đoạt loại sức mạnh kiếp trước của tôi, như thế mới không bị người khác xem thường, cũng không liên lụy khiến anh ấy phải chịu khổ cùng tôi.
Phượng Tố Thiên nghe tôi nói những lời này, lúc đầu vẫn còn để ý biểu cảm của tôi, dần dần hiện ra từng thoáng buồn rầu: “Anh không sợ chịu khổ, nhưng nếu thật sự có thể dễ dàng lấy lại sức mạnh trước kia như thế thì sao anh có thể mong muốn cùng em tiếp tục lưu lạc được chứ, mà thần Núi này, cũng không phải hạng tốt đẹp gì, mấy nghìn năm trước, hắn cũng chỉ là quỷ quái đầu trâu mặt ngựa trong rừng sâu, thân phận thấp kém, vẻ ngoài xấu xí, liên minh với mấy anh em của hắn, theo lũ yêu ma đánh giết đến tận Cửu Trùng Thiên của chúng ta, em đã giết hết những người anh em của hắn, nhìn thấy hắn trọng nghĩa không chịu khuất phục thì liền đặc xá cho hắn, mà sau này hắn lại được thổ địa sắc phong làm thần của sông núi, thân phận của hắn nhờ thế mới được nâng lên một chút, nhưng ẩn sâu trong hắn vẫn là dã tâm hừng hực, hơn nữa, trước kia mặc dù nói là em cứu hắn, nhưng dù sao cũng giết anh em của hắn, đến tận bây giờ vẫn chưa nhìn thấy mấy người anh em của hắn sống lại, nếu như tất cả đã chết, không chừng sau này hắn sẽ báo thù em vì chuyện này, em và hắn bên nhau, sau này lại bị hắn tính kế rồi, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Sự chân thành trong lời nói của Phượng Tố Thiên, bản thân tôi cũng biết tôi và thần Núi ở bên nhau, nếu sau này tôi có thể thật sự lấy lại được sức mạnh của mình, thì cuối cùng cũng là cuộc đọ sức giữa tôi và thần Núi, chỉ có điều những chuyện này để sau hẳng bàn, tương lai thế nào, không ai có thể đoán được, nhưng tôi biết, nếu như bây giờ tôi không ở bên thần Núi, e là tôi cũng không sống nổi đến lúc đọ sức với hắn.
“Kết cục thế nào, để sau hẵng nói, bây giờ tôi muốn sống tiếp, tôi không muốn dây dưa với Liễu Long Đình thêm nữa, cũng không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, ở bên cạnh thần Núi, e là sau này chết rồi, thì may ra vẫn có người chịu tội thay.”
“Vậy em không từng nghĩ đến anh sao? Thật ra vẫn còn một cách khác, đó là em ở bên anh, như vậy không cần phải khổ thế này nữa, không cần phải phiêu bạt khắp nơi coi trời là địch nữa, anh sẽ xin chỉ thị của trời, chúng ta ở bên nhau, thì bọn họ sẽ không gây khó dễ cho em trong kiếp này, chỉ là, chỉ là…”
Phượng Tố Thiên nói đến đây thì không nói nữa.
Những lời này đã khiến tôi tò mò, nếu thật sự không cần phải khổ sở mà vẫn có thể hoàn thành một kiếp này của tôi thì đương nhiên là tôi đồng ý rồi.
“Chỉ là cái gì, anh nói đi?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.
Nhưng Phượng Tổ Thiên lại cứ úp úp mở mở không nói ra, giống như thể có chuyện gì muốn giấu diếm.
Tôi lại thúc giục Phượng Tố Thiên mấy câu, Phượng Tố Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, mới nói với tôi: “Trước kia Ngân hoa giáo chủ có đến tìm anh một lần, lần đó cô ta được Thiên đình phải đến, nói với anh, ông trời tha thứ cho chúng ta, chỉ cần anh và em bên nhau, thì cả đời này sẽ sống trong thiên lao, ở trong thiên lao có thể biến đổi thành bất cứ cuộc sống nào mà em muốn, sau đó, tận đến lúc cuối đời thì hồn phách tan thành tro bụi.”
Khi Phượng Tố Thiên nói đến câu cuối cùng, giọng nói nhỏ đi, sau khi anh ấy nói xong cầu này, tôi đã hiểu được tại sao lúc nãy anh ấy không dám nói, sự tha thứ kiểu này chính là cầm tù, giam cầm tôi cả đời, chẳng hề tốn sức mà cũng giết được tôi, những lời này, điểm mấu chốt chính là tôi, sao Ngân Hoa giáo chủ lại lén tìm Phượng Tố Thiên để nói?
Tôi hỏi Phượng Tố Thiên tại sao? Mà Phượng Tố Thiên nhất thời không biết trả lời thể nào, nhìn dáng vẻ quẫn bách của anh ấy, tôi đoán chắc tại lúc đó Phượng Tố Thiên vẫn là Thành Hoàng, nếu tôi bị săn lùng một cách ráo riết, thì nhất định sẽ đến nương nhờ anh ấy, đến lúc đó, ngay khi Phượng Tố Thiên nói với tôi, tôi lo sợ bị truy sát, thì sẽ thuận theo biện pháp này, hơn nữa, mặc dù nói Phượng Tố Thiên trước kia là thuộc hạ của tôi, nhưng dù sao anh ấy cũng không phải người của Cửu Trùng Thiên của tôi, anh ấy là Thụy thú của thiên cung, thiên đình cũng không muốn anh ấy cùng tôi ở hạ giới xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà mất mạng, dù sao anh ấy cũng là con phượng hoàng cuối cùng trên đời, tín ngưỡng dân gian đối với an thần thú gần như đã được định hình, phượng hoàng cũng chiếm một phần tín ngưỡng không nhỏ, nếu như anh ấy chết cùng tôi, thì tín ngưỡng cũng không còn nữa, đối với những vị thần trên trời, thì là một mất mát to lớn.
Tôi còn chưa trả lời câu hỏi của Phượng Tố Thiên, một người Tiên gia chạy đến chỗ chúng tôi, nói với tôi: “Giáo chủ của chúng tôi có lời mời, mời cô đi theo tôi”
-----------------------