Nếu như không phải chú Hoàng nói cho tôi biết những chuyện này thì đến tận bây giờ tôi cũng không ý thức được loại cảm giác nguy hiểm này. Lúc trước, tôi cũng chỉ biết rằng đứa trẻ trong bụng mình rất lợi hại. Nếu cô sinh ra nó thì có khả năng cao là cô sẽ mất mạng. Nhưng hiện tại, nếu cô sinh nó ra thì không chỉ có mình cô phải mất mạng mà chuyện này có thể khiến cho Liễu Long Đình cũng bị mất mạng. Nếu chỉ vì một đứa trẻ mà muốn tôi và Liễu Long Đình phải chết thì tôi phải lập tức suy nghĩ xem sau này tôi nên làm sao bây giờ.
“Không có cách nào khác sao? Ngoại trừ cách tôi vào đứa trẻ này cùng chết, vậy thì sẽ không làm hại Liễu Long Đình.” Tôi hỏi chú Hoàng
“Có, chỉ cần sau này cô cho đứa trẻ này hút tinh khí của người khác là được. Tuy nhiên, cô còn phải xem ý của Liễu Tiên, nếu như cậu ta muốn có con, thì chắc chắn cậu ta sẽ ủng hộ cô làm như vậy. Nhưng nếu cậu ta chỉ muốn cô, vậy thì không có cách nào để thay đổi chuyện này. Nếu nhẹ thì giữa cô và Liễu Tiên sẽ có một người chết còn nếu nghiêm trọng thì có lẽ cả ba người các người đều phải chết.”
Chú Hoàng trả lời câu hỏi của tôi một cách thoải mái, nhưng mỗi câu nói đều như là những cơn sóng đang trào vào lòng tôi. Tôi nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng sau đó tôi lại nghĩ bây giờ tôi cũng không hiểu rõ về người chú Hoàng này lắm. Cho nên tôi cũng không thể bởi vì ông ấy nói mấy câu này mà chuyện gì cũng tin tưởng ông ấy. Loại chuyện như thế này, tôi vẫn muốn tự mình đi hỏi Liễu Long Đình. Tôi muốn nghe câu trả lời của anh ấy. Nhưng mà khi thấy vị chú Hoàng kia càng nhìn lại càng giống bà nội, tôi nhịn không được mà hỏi chú Hoàng có biết bà nội của mình hay không? Sau đó, tôi nói cho ông ấy biết tên của bà nội.
Chú Hoàng cười lắc đầu với tôi, nói rằng ông ấy không biết. Ông ấy đã canh gác các ngôi mộ trong nghĩa trang này trong nhiều năm. Hơn nữa nhà ông ấy lại ở nước ngoài, ngoại trừ những người làm việc ở đây, ông ấy không ai biết.
Lúc chờ người trong nghĩa trang đi ra ngoài, chúng tôi lại đi theo chú Hoàng rồi nói về những chuyện khác. Lúc chúng tôi nói về những chuyện trên đời, chú Hoàng lại khẽ thở dài, nhưng ông ấy cũng không quá để ý mà nói với chúng tôi rằng sống trên đời này đều có số mệnh, chuyện gì đã tồn tại thì sẽ có lý do tồn tại của nó.
Gần ba giờ chiều, mấy nhân viên từ bên ngoài trở về, nói với chúng tôi rằng mọi người đã đi về gần hết. Bây giờ, chỉ còn lại mấy người đang đứng ở cửa nghĩa trang để thu dọn đồ đạc, chắc là bọn họ cũng sắp đi rồi.
Tôi quay đầu nhìn ra cái bầu trời ảm đạm ở bên ngoài một chút. Lúc này, mây đen đã phủ kín chỗ này một cách dày đặc. Cũng bởi vì trời sắp mưa cho nên không khí đã trở nên rất hanh khô.
“Bây giờ cô có thể bắt đầu chưa?” Tôi hỏi Vu Anh.
Vu Anh cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, gật đầu rồi nói với tôi rằng cô ta có thể. Tuy nhiên, tôi cần phải biết nơi này có Tống cộng là bao nhiều vong hồn muốn sống lại vì chúng tôi muốn đánh hết bằng một mẻ lưới.
“Một nghìn không trăm linh tám người.” Chú Hoàng nhắc nhở chúng tôi từ phía sau: “Những âm hồn kia đều mới được hỏa táng. Bọn họ vẫn luôn ầm ĩ đến các thi thể chưa được hỏa táng trước đó, Tống cộng có một nghìn không trăm linh tám người.
Tuy chú Hoàng đã nói cho chúng tôi biết những điều này, nhưng lần trước Vu Anh đến cũng là vì muốn dạy cho tôi có bản lĩnh. Cho nên, cô ta cũng không để ý tới chú Hoàng nữa mà nói với tôi rằng trước tiên tôi hãy nín thở. Sau đó, suy nghĩ của mình sẽ thoát lý một phần khỏi bản thân tôi và phiêu lưu ở phía bên ngoài để đi cảm nhận sự tồn tại của những thứ đó. Chờ đến khi xác định được số lượng, sẽ lập tức trở về. Sau đó mới mời tiên thực hiện, từ ngôi mộ, đuổi hết những từ này ra để tạo cơ hội cho Liễu Long Đình hút lấy chúng.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thoát ly khỏi Liễu Long Đình để tự mình xử lý chuyện của người khác. Vì vậy, trong lòng tôi cũng có chút lo lắng. Lúc bắt đầu, tôi cũng không làm thế nào để buông lỏng cảm xúc xuống. Nhưng, khi trời bên ngoài giống như bị một đứa trẻ ham chơi đâm thủng một cái lỗ lớn, vô số giọt mưa cứ ào ào rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, một trận mưa to đổ xuống. Khi tôi đứng ở trong phòng trực ban mà nghĩ đến Liễu Long Đình lúc này vẫn còn đang ở bên ngoài mưa, trong lòng tôi lập tức cảm thấy đau nhói. Chuyện này cũng làm tôi bình tĩnh đi không ít. Sau đó, tôi bắt đầu dựa theo lời nhưng Vu Anh nói, thả suy nghĩ từ trong đầu mình ra, giống như tôi đang tưởng tượng bản thân mình có thể một mình bay ra ngoài.
Lúc tôi mới bước vào nghĩa trang, còn cảm thấy nghĩa trang này thật yên tĩnh. Nhưng bây giờ, khi tôi dựa theo phương pháp mà Vu Anh nói để cảm thụ, tôi chợt thấy cái nghĩa trang này giống như một cái lồng động vật đang nhốt rất nhiều con thú mạnh. Từng ngón tay đang không ngừng đập vào cái khóa đất gỗ, âm thanh cũng không ngừng từ trong đất truyền lên, làm cho người nghe phải cảm thấy hoảng hốt.
Bởi vì trong thân thể tôi đang có tinh khí của Liễu Long Đình, cho nên tôi cũng không cần phải đếm từng người một. Khi tôi nhìn toàn bộ nghĩa trang một lần, trong đầu lập tức hiện ra một con số giống như chú Hoàng đã nói. Dưới nghĩa trang này quả thật có một nghìn không trăm linh tám người chết muốn sống lại.
Sau khi tôi phục hồi tinh thần, tôi lập tức hỏi chú Hoàng chuyện sau khi những người này chết thì không phải hồn phách của bọn họ sẽ đi đến địa phủ sao? Nhưng vì sao bọn họ còn có thể tiếp tục sống lại?
“Không phải ai cũng có thể đi đến địa phủ. Có một số người phải chết oan, cho nên trong lòng bọn họ cảm thấy không cam tâm, dẫn đến việc bọn họ không thể đầu thai chuyển thế. Hơn nữa, nghĩa trang này cũng đã tồn tại từ rất lâu rồi. Trước kia, nơi này còn chốn vùi rất nhiều người vì chiến loạn mà chết. Trước đây, bọn họ vẫn chưa sống đủ, mà bây giờ cũng không chịu sống yên ổn. Bây giờ, bọn họ lại trùng hợp gặp phải chuyện bất bình này, cho nên mới muốn tìm cách để tiếp tục sống.”
Chú Hoàng rất lợi hại. Ông ấy gần như đều trả lời mỗi câu hỏi một cách nhanh chóng, mà tôi và Vu Anh cũng thừa dịp mưa to như vậy, nhanh chóng làm việc, phối hợp với Liễu Long Đình, tụ tập tất cả vong hồn cùng một lúc. Trước tiên, chúng tôi sẽ vây khốn bọn họ cùng một chỗ, sau đó chờ Liễu Long Đình.
Thực ra, khi là đệ mã, thực lực của mình đã quan trọng rồi, nhưng thực lực tiên gia của mình cũng rất quan trọng. Hơn nữa, cái mà tôi muốn luyện tập lúc này chính là phối hợp với các tiên gia hoặc binh mã của mình như thế nào để có thể hiểu rõ thói quen của mỗi tiên gia, am hiểu các khuyết điểm rồi trợ giúp bọn họ tu luyện.
Lúc này cũng tầm năm giờ chiều, Liễu Long Đình từ trên núi xuống. Khi tôi thấy thân thể cao lớn của anh ấy từ bên ngoài bước vào, cả người đều bị mưa ướt đẫm, nhưng cũng may do anh ấy đã hút nhiều tinh khí cho nên tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với vừa rồi.
“Được rồi, chúng ta trở về đi.” Liễu Long Đình nói với tôi.
Tôi thấy anh ấy bị nước mưa làm ướt sũng, sợ anh ấy mặc quần áo ướt trong một thời gian dài sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy vội vàng đứng dậy từ chiếc ghế và trở về với anh ấy.
Tôi không biết lái xe, cho nên vẫn phải để Liễu Long Đình lái. Lúc ngồi trên xe, tôi lại nghĩ đến những lời mà chú Hoàng vừa nói, chuyện trong bụng tôi đang mang một người trưởng thành, lại còn là một người phụ nữ nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng khi tôi thấy cả người của Liễu Long Đình vẫn còn đang ướt sũng, cho nên tôi cũng không muốn hỏi anh ấy chuyện đó ngay lúc này.
Về đến nhà, Liễu Long Đình đi tắm rửa. Còn Vu Anh cũng bởi vì vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều pháp lực. Cho nên sau khi trở về, cô ta đã đến Tiên Đường để nghỉ ngơi. Còn tôi thì một mình ngồi trên chiếc sô pha, cởi nút trên quần áo của mình ra và nhìn cái bụng đang ngày một lớn lên. Nếu như đứa nhỏ trong bụng tôi thật sự giống như những gì mà chú Hoàng đã nói, vậy thì tôi nên làm cái gì bây giờ?
Liễu Long Đình vừa tắm xong, anh ấy đang bước từ phòng tắm ra thì thấy tôi đang nằm trên số pha sờ bụng. Lúc này, đôi lông mày của anh ấy hơi nhíu lại, nhưng anh ấy vẫn đi về phía tôi và hỏi tôi có phải muốn đứa bé được sinh ra hay không, sao tôi vẫn luôn sờ bụng?
Nói xong, anh ấy còn ngồi xuống bên cạnh tôi và khen tôi: “Hôm nay nhờ sự giúp đỡ lặng lẽ của em, nếu không, bây giờ tôi có thể vẫn đang mắc căn bệnh ốm yếu.”
Tôi xoay người lại rồi đẩy Liễu Long Đình ra. Tôi bảo anh ấy đừng nói những lời như vậy, đây là chuyện tôi nên làm. Nếu không phải anh ấy truyền một nửa tình nguyên của mình cho tôi thì anh ấy cũng không vậy.
Nhưng khi ta nói những lời này, tôi đã phải do dự một chút, sau đó mới nhấc ʍônɠ lên rồi ngồi lên đùi Liễu Long Đình và hỏi anh ấy: “Long Đình, vừa rồi chú Hoàng thúc có nói với em, trong bụng em là một người phụ nữ. Hơn nữa, cô ta còn đang áp chế anh.
Nếu em sinh cô ta ra, có lẽ cả hai người chúng ta sẽ đều phải chết. Hơn nữa, chủ Hoàng còn nói rằng anh truyền tinh nguyên cho em là vì muốn sau này em có thể giữ được một mạng, có đúng như vậy không?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Liễu Long Đình nói với tôi, anh ấy sẽ để cho tôi sống sót. Nhưng nếu để cho tôi sống sót, vậy anh ấy thì sao?
Tuy nhiên, khi Liễu Long Đình nghe tôi nói những lời này, sắc mặt của anh ấy lập tức thay đổi một cách rõ ràng. Tuy tay của anh ấy vẫn đang đặt trên thắt lưng của tôi, nhưng anh ấy lại đưa mặt mình sang một biết rồi nói với tôi là đừng nghe theo những lời nói dối của ông lão đó.
Thấy Liễu Long Đình quay mặt đi như vậy, tôi cũng nghiêng đầu theo anh ấy để nhìn vào mắt anh ấy: “Nhưng em cảm thấy những gì chú Hoàng nói không giống như là nói dối. Ông ấy nói trong bụng em có một người phụ nữ. Hơn nữa, lúc trước em cũng từng nghe thấy anh và một người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng. Anh nói với em đi, giọng nói của người phụ nữ đã nói chuyện với anh ngày hôm đó, có phải là đứa trẻ trong bụng em hay không?”
Vốn dĩ tôi còn cho rằng mình đã nghe nhầm. Lúc trước tôi tin tưởng Liễu Long Đình, là bởi vì tôi không thấy lo lắng cho anh ấy. Nhưng hiện tại lại không giống như vậy. Đứa trẻ trong bụng tôi có liên quan đến mạng sống của anh ấy, vì vậy cho dù tôi có cảm thấy một chút xíu thì cũng phải đào ra. Trong dáng vẻ lúc này của tôi cứ như là cố tình gây sự vậy.
-----------------------